*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Hai ngày sau, Trần Hàng lại mang cô đi đến huyện W.

An Hồng vốn có chút kháng cự, cô không dám gặp ba Hàn mẹ Hàn, nhưng mà Trần Hàng đã trấn an cô, nói gặp hai người rồi thì về sau cô sẽ hiểu rõ thôi.

Lúc đó, mẹ Hàn đang ôm Hàn Quân Ức được hơn một tuổi để dỗ dành. Hàn Quân Niệm đã hơn 6 tuổi ngồi ở một bên, đang ở oa oa khóc lớn. Mặc kệ ba Hàn có dỗ cu cậu thế nào, cậu chính là vẫn không chịu dừng khóc, cũng không chịu ăn cơm.

Mẹ Hàn nhìn thấy An Hồng đến, miệng lắp bắp kinh hãi: "Hồng Hồng? Con… làm sao con lại gầy thành ra như vậy?"

An Hồng ngơ ngác nhìn hai đứa trẻ kia. @MeBau*[email protected]@ Mẹ Hàn ôm Quân Ức lại cho cô xem: "Con nhìn xem, đứa trẻ này có phải bộ dạng có chút giống với Hiểu Quân hay không?"

Sau bữa cơm chiều, An Hồng một mình tự đi vào trong nhà. Quân Niệm ngồi một mình ở trên băng ghế, đang ở đó ngơ ngác nhìn trời.

An Hồng cũng ngồi vào trên băng ghế. Quân Niệm nhìn người ngồi vào bên cạnh mình, lúc mới đầu còn không để ý, một lát sau mới vụng trộm nhìn cô.

An Hồng cười với cậu bé, hỏi: "Em tên là gì?"

"Lý Bân."

"Em mấy tuổi rồi?"

"6 tuổi."

"Em học tiểu học chưa?"

"Học lớp 1."

An Hồng không nói chuyện nữa. Cô lấy từ trong túi áo ra một thanh chocolate, chậm rãi bóc vỏ thiếc bao gói bên ngoài ra.

Quân Niệm giương mắt nhìn cô. Dienddanlequuydon, Bởi vì chiều nay cậu bé đã làm ầm ĩ, nhất định không chịu ăn cơm chiều, lúc này sớm đã đói bụng.

An Hồng đưa thanh chocolate kia ra nhìn nhìn, đưa tới trước mặt cậu bé: "Cho em này."

Quân Niệm vươn bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy, vụng trộm nhìn cô một cái, cúi đầu liền cắn một miếng.

"Ăn chậm một chút, còn có nhiều lắm." An Hồng nhìn thấy cậu bé ăn bộ dạng như hổ như báo kia, bật cười hỏi, "Vì sao em không chịu ăn cơm chiều?"

Quân Niệm gặm một nửa thanh chocolate, dần dần ngừng lại: "Bọn họ muốn tôi gọi bọn họ là ba mẹ, tôi không chịu."

"Vì sao?"

"Bọn họ không phải là ba ba mẹ mẹ của tôi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nơi này cũng không phải là nhà của tôi!"

"Vậy ba mẹ của em đâu?"

"Ba mẹ tôi... đã chết rồi." Quân Niệm bắt đầu rơi nước mắt xuống, "Ông nội nói, bọn họ đã lên trời rồi, nhưng mà tôi biết, bọn họ đã chết rồi."

"Vậy ông nội của em đâu?" An Hồng tiếp tục nhẹ nhàng hỏi.

"Ông nội lớn tuổi, bà nội cũng đã chết. Ông nội sẽ không cần tôi và Sâm Sâm nữa rồi." Quân Niệm dường như lại nghĩ tới chuyện thương tâm, khóc lên nức nức nở nở.

An Hồng ôm lấy cậu bé vào trong ngực mình, chỉ vào những vì sao ở trên trời nói: "Ba mẹ tuy rằng đã mất, nhưng mà bọn họ đang ở trên trời để nhìn em đó. Rồi sau đó, các vị thần tiên liền dùng phép thuật để thay đổi, đã tặng cho em ba mẹ mới đó."

Quân Niệm nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nói: "Nhưng mà bọn họ cũng không muốn tôi, bọn họ chỉ nghĩ muốn Sâm Sâm thôi."

"Hả? Vì sao?"

"Tôi đã nghe thấy hết rồi. Cái dì béo béo kia đã nói với ông nội rằng, dì ấy chỉ muốn Sâm Sâm thôi."

Rốt cuộc An Hồng đã hiểu được nguyên nhân vì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play