Bé trai đang ngồi dưới đất giương đôi mắt sợ sệt mà nhìn cô, đột nhiên quát to một tiếng sau đó nhào lên, tay ôm lấy hông của An Hồng, đầu húc vào bụng cô, chân phải còn tiện đà đạp tới đạp lui lên chân An Hồng.
An Hồng sợ ngây người, thằng nhóc trắng trẻo xinh đẹp này giống như đang bị phát điên xông vào đánh cô, mà nó xuống tay cũng thật nặng, nắm đấm tuy nhỏ nhưng đánh lên người vẫn rất đau.
An Hồng chặn hai tay của cậu bé rồi rống lên:"Cậu nổi điên làm gì! Tôi đã nói tôi không phải ăn trộm."
"Ngươi đúng là kẻ trộm. Không phải trộm tranh thì chính là trộm đồ ăn. Chính là kẻ trộm, kẻ lường gạt." Cậu bé nói câu được câu không, người không ngừng vặn vẹo, tay bị bắt thì sao, vẫn còn miệng, nghĩ vậy liền hướng đến cổ tay An Hồng mà cắn.
Nữ ma vương An Hồng từ lúc còn học tại nhà trẻ Hoa Hồng đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, dù đã quy ẩn giang hồ nhiều năm nhưng lúc này lại thấy nhiệt huyết sôi trào, trong người bực bội, hai mắt phun lửa hừng hực.
Cô vung tay lên, lập tức đem bé trai hất tung ở trên mặt đất, thuận thế ngồi lên người rồi hướng mặt nó tát cho 1 cái.
"Pằng!" Âm thanh vang dội làm bé trai hoàn toàn ngây dại, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm An Hồng, giãy dụa điên cuồng, trên khuôn mặt trắng noãn in hằn dấu tay, cái miệng nhỏ mím lại, nước mắt thi nhau rớt xuống hạt lớn hạt nhỏ. Cậu bé cảm thấy thật vô cùng uất ức, trên cõi đời này chưa có ai dám đánh nó, kể cả ba cũng vậy. Lần đầu tiên trong đời nó bị người khác tát, lại còn là một con bé gầy tong teo yếu ớt.
An Hồng đánh xong một cái liền bò dậy chuẩn bị đi, nếu các bạn cùng lớp biết là cô ỷ lớn hiếp nhỏ sẽ rất mất mặt, huống hồ lúc này còn đang ở trong nhà Giang Nghiên Nhi.
Nhưng là bé trai lại quyết không bỏ qua, ngay sau khi An Hồng đứng lên, nó cũng trở mình một cái bò dậy, tiếp tục quấn lấy An Hồng đánh lẫn nhau, lại đá lại cắn. An Hồng bị đau đẩy nó ra, nó liền xông lên. Nhưng dù sao tuổi nó cũng còn nhỏ, sức yếu, vô luận như thế nào cũng được không chiếm được ưu thế, không biết làm sao, rút ra một cái chai trong két nước đặt trên mặt đất cạnh bàn ăn, huơ huơ về phía đầu An Hồng mà đập.
Tuy là đánh nhau cùng một đứa nhóc sức lực không nhiều, nhưng An Hồng dù sao đã 10 tuổi, cũng biết rằng nếu đập trúng sẽ rất đau, thấy không thể tránh kịp liền đưa tay lên đỡ. Bé trai đoán chừng cũng sợ, nhắm mắt lại đập, thế nhưng không có đập chính xác, lọ thủy tinh va vào ghế dựa, trong nháy mắt bị vỡ vụn bắn ra bốn phía, nước bên trong văng ra tứ tung khắp nơi.
Nó lại vẫn không ngừng huơ nửa bình còn lại đánh tới An Hồng, An Hồng tránh sang một bên, chỉ thấy bên mắt đau đớn, cảm giác có một dòng chất lỏng ấm ấm theo gò má chảy xuống liền lấy tay che mắt, trong lòng bàn tay đỏ tươi một mảnh.
Cô tức giận vô cùng, tay phải giật miếng thủy tinh trên tay bé trai, cũng không quan tâm bàn tay liệu có bị cắt hay không. Bé trai nhìn An Hồng máu me đầy mặt bị dọa đến không dám động đậy. Sau khi bị An Hồng đọat đi miếng thủy tinh, nó mới kịp phản ứng, rốt cuộc lại lấn người tiến lên cướp đoạt, An Hồng né tránh không kịp, vung tay lên, miếng thủy tinh cắt lên khuỷu tay phải một đường. Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của đứa bé lập tức rỉ máu, nó chu miệng nhỏ một cái, gào khóc thảm thiết.
Mọi người nghe thấy tiếng động chạy lên lầu hai, nhìn thấy hai đứa bé máu me đầm đìa, khuôn mặt An Hồng bê bết máu, quần trắng ướt đẫm loang lổ máu và nước, trong tay cầm miếng thủy tinh, bé trai thì khóc lóc thảm thiết, cùi chỏ phải máu chảy ròng ròng nhưng tay trái vẫn nắm lấy eo váy An Hồng nhất chết không buông.
Giang Bội hít một hơi lạnh. Chỉ trong chốc lát không có trông chừng cái Tiểu Ma Tinh này, nó đã bỏ chạy lên lầu hai gây ra trận đại chiến đẫm máu, trong lòng là vừa nóng vừa giận, bước nhanh về phía cậu bé kêu lên:
"Lộ Vân Phàm! Làm sao con lại gây chuyện nữa rồi!" Xoay người hướng về người đàn ông phía sau nói "Anh, anh mau gọi xe cấp cứu, bị thương như thế này phải nhanh chóng đưa bọn nhỏ đến bệnh viện!"
An Hồng mới vừa phục hồi tinh thần sau một cuộc chém giết, mắt thấy bé trai đột nhiên bị một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ôm đi hơi có chút ngây ngốc. Lúc này, một người nhanh chóng vọt tới bên cạnh cô, móc ra khăn tay trùm lên vết thương trên mắt.
An Hồng quay đầu nhìn lại, là một bạn gái có khuôn mặt thanh tú, mặt tròn mắt to, dù không cùng lớp nhưng An Hồng vẫn biết là ai.
Cô bé là lớp trưởng lớp 4/1, ở khối lớp 4 cũng được coi là một học sinh suất sắc cả về đức trí thể. Là một học sinh ưu tú, hơn nữa dáng dấp thanh thuần đáng yêu, có không ít bạn trai âm thầm mến mộ.
Cô bạn tên là Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt hiển nhiên là khách quý do Giang Nghiên Nhi mời tới, mà lúc này, một cái tay cô vững vàng ấn vết thương trên đầu An Hồng, một tay nhẹ nhàng lấy đi miếng thủy tinh An Hồng đang cầm.
Cô nói: "Vết thương của bạn phải nhanh rửa sạch, bằng không rất dễ dàng nhiễm trùng."
Lúc này Tống Lý Đình cũng đến bên cạnh An Hồng, gấp gáp hỏi: "An Hồng, Cậu không có sao chứ?"
An Hồng lắc đầu một cái, cô đã không còn hơi sức để nói chuyện.
An Hồng đi xuống dưới lầu, lúc các bạn học nhìn thấy đầu cô đầy máu đều tỏ ra kinh sợ. Tần Nguyệt, Tống Lý Đình cùng người nhà Giang Nghiên Nhi ba chân bốn cẳng chạy tìm nước sạch rửa vết thương. Trong lúc đang đợi xe cứu thương, cô giáo Trầm hung hăng mắng An Hồng:
"Chuyện là thế nào? Tại sao em lại suốt ngày gây sự đánh nhau như thế? Hả? Lần trước thì hỗn láo với thầy giáo. Lần này lại còn đi bắt nạt em nhỏ ít tuổi hơn mình. Bao nhiêu năm ăn học mất đi đâu rồi? Thật không nên thân, rốt cuộc em có nghe lời người khác dạy bảo không hả." Cô vừa mắng vừa dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu An Hồng.
Giang Bội ôm Lộ Vân Phàm, vội vàng ngăn cản cô giáo Trầm: "Cô giáo đừng vội. Cô bé cũng đang bị thương, thật vất vả mới cầm máu, cẩn thận không vết thương lại hở miệng...!"
Đúng lúc thân hình nhỏ bé của Lộ Vân Phàm nằm trong lòng cô hừ hừ hai tiếng, đôi mắt long lanh chớp nhẹ, kêu lên:"Đau quá", cô giáo Trầm vừa giận vừa không dám động tay liên tục nói không ngừng.
An Hồng chỉ là trầm mặc.
Tần Nguyệt vẫn ngồi ở bên cạnh An Hồng, tay vẫn ấn vào bết thương bên trên, nghe cô giáo Trầm liến thoắng không thôi, nói nhỏ với An Hồng:"Cậu cứ coi như cô ấy đang thả rắm là được rồi."
An Hồng không ngờ, người ưu tú như Tần Nguyệt có thể nói ra những lời hào phóng như thế, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, Tần Nguyệt liền le lưỡi, hướng An Hồng làm mặt quỷ.
Xe cứu thương rốt cuộc đã tới.
Giang Bội gọi cho anh trai mình - chính là cha của Giang Nghiên Nhi kêu bọn nhỏ tiếp tục bữa tiệc sinh nhật, còn mình và cô giáo Trầm thì mang theo hai đứa bé đi bệnh viện. An Hồng trước lúc rời đinh nhẹ giọng nói cám ơn đối với Tần Nguyệt, Tần Nguyệt cầm tay của cô, khẽ mỉm cười, nói: "Cố lên nha."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT