Editor: Mẹ Bầu
Trong điện thoại là một hồi trầm mặc, sau vài giây, An Hồng nghe thấy được giọng nói rất chậm, rất chậm của Lộ Vân Phàm: "Em, rốt cuộc, đang ở nơi nào?"
"Em đang tham gia một hoạt động giao, là Lưu. . ."
"Địa chỉ!" Lộ Vân Phàm rống lên.
"Cái gì địa chỉ?"
"Em đang ở địa phương nào?"
"Đại học X, sảnh nhiều chức năng, là Lưu. . ."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã "Cùm cụp" một tiếng bị cắt đứt. An Hồng nhìn vào di động đến ngây người.
Trở lại hội trường, @MeBau*
[email protected]@ An Hồng gửi cho Lưu Diễm một tin nhắn, nói mình đã muốn về rồi. Lưu Diễm xin cô hãy nán lại thêm một lát. An Hồng nghĩ rằng cũng nên làm người tốt đến cùng, đành bán thể diện của mình đi.
Hoàng Cần chẳng biết lúc nào lại xuất hiện tại bên người cô, anh nói: "An tiểu thư, cùng tiến lên chơi trò chơi đi."
Giẫm bóng bay, cướp đoạt ghế, học nhảy cóc, An Hồng lắc đầu: "Anh buông tha cho tôi đi."
"Vậy thì. . . Tôi đi hát một bài tặng cho cô nhé!"
"Đừng đừng, đừng. . ." An Hồng không kịp ngăn trở, Hoàng Cần đã đi lên trên sân khấu.
Anh một thân cơ bắp, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chọn một bài hát sống động mười phần, nhiệt tình bắn ra tán loạn, vừa hát vừa nhày. Anh hát không tồi, nhảy cũng rất tốt. Hát xon,
Sau đó, anh cầm Microphone, vừa thở, vừa nhìn An Hồng: "Bài hát này tôi hát tặng cho nữ khách quý mang số 16. An tiểu thư, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của em, tôi đã bị em mê hoặc thật sâu. Cho dù hôm nay chúng ta không thể nối dây thành công, tôi cũng sẽ không buông tay, sẽ theo đuổi em. Tôi tin tưởng, em chính là cô gái, là nửa kia mà tôi muốn tìm."
Lời nói thâm tình khẩn thiết của anh ta khiến cho tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay ở chung quanh vang lên một hồi. Các cô gái khác nhìn An Hồng vẻ đầy ghen tỵ, nhưng An Hồng lại chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lưu Diễm ở một bên nâng trán, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nghĩ rằng phỏng chừng trong lòng An Hồng đã bắt đầu xao động rồi.
Lúc này, có một người từ bên người An Hồng đi qua. An Hồng chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, lỗ chân lông khắp cả người đều mở ra, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Cô hoàn toàn không thể nào nghĩ ra được, tại sao lúc này anh sẽ ở cái thành phố này, tại sao lại ở chỗ này.
Lộ Vân Phàm không coi ai ra gì đi đến trên sân khấu. Trời nóng như vậy, thế mà anh còn mặc áo dài tay màu đen tay bên trong, quần tây dài đen, thậm chí cần cổ còn đeo caravat. Đôi giày da đen của anh được lau đến khi bóng loáng, tóc cũng được chải bẳng lược thật sự chỉnh tề, tựa như vừa mới đi từ một nơi cực kỳ quan trong đến đây vậy.
Chỉ có điều, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn sắc mặt của anh thật thối, trên gương mặt trắng nõn anh tuấn của anh mang biểu cảm rất hờ hững.
Anh cầm lấy chiếc Microphone mà Hoàng Cần đang cầm trong tay, đứng ở trên sân khấu nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt tập trung ở trên người An Hồng.
"Còn có ai coi trọng nữ khách quý số 16, hiện tại có thể xuất hiện ra đây."
Dưới sân khấu, cả trai lẫn gái, toàn bộ đều há hốc mồm. người chủ trì nhìn thấy một nam thanh niên có ngoại hình cao ráo ưu tú như vậy không biết từ nơi nào xuất hiện, cũng là không hiểu ra sao.
"Tôi đếm ngược từ 3 đến 1, nếu như không có ai bước ra nữa, tôi đây liền muốn dẫn vị nữ khách quý số 16 này đi. Ba. . . hai. . ."
Ngữ khí của anh rất nhạt, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Hoàng Cần một mặt mê mang, sau đó rốt cục phản ứng kịp, liền lớn tiếng nói: "Anh là ai! Anh có số báo danh sao?"
Người chủ trì cũng lập tức đi lên: "Vị tiên sinh này, hôm nay chúng tôi tổ chức hoạt động giao hữu này rất chính quy rất rộng rãi. Người nào không có báo danh thì không thể tham gia. Anh. . . Điều kiện của anh xem ra không tệ, như vậy, lần sau chúng tôi có hoạt động nhất định sẽ mời anh tham gia, có được hay không? Hôm nay. . ."
Ánh mắt của Lộ Vân Phàm lạnh lẽo phóng đến trên người người chủ trì. Giọng nói của người chủ trì dần dần không còn sức lực nữa: "Tiên sinh, nếu như anh còn không đi xuống, tôi sẽ phải gọi bảo vệ đến đây..."
Lộ Vân Phàm không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn sang Hoàng Cần một cái, nói: "Anh đã nhìn trúng số 16 phải không?"
Hoàng Cần ngẩng lên đầu, căng hai khối cơ ngực cực đai của bản thân ra, nói: "Đúng như vậy đó! Anh muốn thế nào, người anh em!"
"Anh đã hát tặng một bài hát cho cô ấy, đã nghĩ muốn nối dây với cô ấy?" Khóe miệng của Lộ Vân Phàm trồi lên nụ cười trào phúng.
Hoàng Cần hướng anh vẫy vẫy nắm tay: "Không được sao? Người anh em, có bản lĩnh anh cũng hát một bài đi!"
An Hồng đã sao không nhìn đượcnữa rồi. Cô đi đến bên bàn kêu lên: "Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, anh trước xuống dưới đi, đừng làm rộn nữa!"
Lộ Vân Phàm nhìn cô một cái đầy vẻ tức giận, tựa như một đứa trẻ đang giận lẫy vậy.
An Hồng nóng nảy: "Anh đi xuống dưới đi! Anh mà còn không chịu đi xuống dưới, em đi trước đây!"
Nói xong, cô thực sự xoay người đi về hướng cửa hội trường. Từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn: "An Hồng! Đứng lại!"
An Hồng bỗng chốc liền dừng bước. Cô xoay người, nhìn đến ánh mắt của Lộ Vân Phàm, trong đó thậm chí có một ít đau thương. Anh chậm rãi nói: "Hiện tại, anh không thể đuổi kịp em được, cho nên, không cho em đi."
An Hồng ngây ngốc nhìn anh.
Đột nhiên, Lộ Vân Phàm cởi bỏ măng sét cổ tay áo, nhanh chóng xắn tay áo lên, lại một phen kéo nới lỏng chiếc caravat ra. Anh trầm giọng nói: "Tôi cũng vậy, sẽ hát tặng cho vị nữ khách quý số 16 một bài hát, cuối cùng. . .
An Hồng trợn mắt há hốc mồm, Lộ Vân Phàm đã cầm Microphone thanh giọng hát lên.
Đây là một bài hát rất xa xưa.
"Từng đã cho rằng cuộc sống cứ như vậy đi
Bình tĩnh tâm cự tuyệt lại có sóng triều
Chém nghìn lần nhưng sợi dây tơ tình lại không đứt
Trăm xoay ngàn đổ nó vây lại chung quanh ta
Có người hỏi tôi, đến tột cùng em có nơi nào tốt đẹp
Mà nhiều năm như vậy anh vẫn không sao quên được
Làn gió xuân thổi đến lần nữa cũng không bằng nụ cười của em!
Chưa từng nhìn con người em, thì sẽ không hiểu được
Nói là tâm bị quỷ mê cũng tốt
Nói là nhân duyên kiếp trước cũng tốt
Đột nhiên hết thảy những thứ này đã không còn quan trọng nữa
Nếu như em có thể trở về đầy đủ trong vòng tay ôm ấp của anh
Nói là vận mệnh an bày cũng tốt
Nói là em có ý định trêu cợt cũng tốt
Đột nhiên hết thảy những thứ này đã không còn quan trọng nữa
Anh nguyện ý theo em đến chân trời góc biển
Tuy rằng năm tháng luôn vội vàng thúc giục con người già đi
Tuy rằng tình yêu luôn làm cho người ta phiền não
Tuy rằng tương lai không có thể biết như thế nào
Bây giờ nói gặp lại có phải quá sớm hay không… "
. . .
Anh hát thật sự dụng tâm, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào An Hồng. Lệ đã sớm rơi đầy mặt An Hồng. Chân tay cô luống cuống đứng ở trong hội trường, ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung ở trên người cô.
Hát xong một bài hát, Lộ Vân Phàm giao lại Microphone vào trong tay cho Hoàng Cần đã ngốc trệ, anh chậm rãi đi xuống đài, đi đến trước mặt An Hồng.
"Hôm nay anh đến đây, là muốn chính miệng nói cho em biết, Vũ Hoa đã được cứu rồi."
Trong lòng An Hồng vì anh mà mừng rỡ như điên. Cô bỗng chốc liền mở to hai mắt nhìn anh, nở nụ cười: "Thật sự chứ?"
Sắc mặt anh rất kém: "Nhưng mà, em lại ở trong này, để xem mắt."
"Không có, em. . ."
Lộ Vân Phàm xua xua tay: "6 giờ anh phải lên máy bay, bây giờ lập tức sẽ phải đi sân bay rồi. Tuần sau anh có nhiều việc bề bộn, đại khái khi đến cuối tuần có thể có kết quả."
". . ."
"An An, anh hỏi em, đến lúc đó anh tới tìm em, liệu em có muốn đi theo anh hay không?"
An Hồng mỉm cười trả lời: "Sẽ đi theo anh."
"Được, hãy cho anh thêm một tuần."
"Được!" An Hồng dùng sức gật đầu.
"Em không thể lại gạt anh, càng không thể lại đi xem mắt chứ?"
"Sẽ không đâu!"
Lộ Vân Phàm rốt cục nở nụ cười, anh vươn đôi tay, gắt gao ôm ấp người con gái trước mặt mình, chung quanh lập tức vang lên vỗ tay tiếng reo hò.
An Hồng cũng dùng sức vòng quanh thân thể anh, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Lộ Vân Phàm vang ở bên tai: "An An, anh yêu em!."
Lộ Vân Phàm trở về thành phố J, An Hồng rốt cuộc không tiếp nhận được điện thoại của anh, cô sợ quấy rầy anh, chỉ gửi tin nhắn cho anh. Anh sẽ nhắn tin trờ lại cho cô, nhưng chỉ có đơn giản mấy chữ:
Anh rất khỏe;
Không cần phải lo lắng;
Chờ tin tức tốt của anh. . .
Cuộc sống hàng ngày của An Hồng vô cùng bất an, trong công việc cô cũng không để tâm. Ba ngày về sau, cô xin phép Tân Duy được nghỉ. Trước khi cô lên xe đi đến Hạ Môn, cô gọi điện thoại cho Từ Mạt Mạt: "Tiểu Bạch, tớ nghĩ muốn đi đến chỗ của cậu để ở vài ngày."
Từ Mạt Mạt rất vui vẻ: "Cứ việc đến!"
Cô lại gửi tin nhắn cho Lộ Vân Phàm: "Em đi đến Hạ Môn chơi vài ngày, chờ tin tức của anh."
Anh nhắn lại: Được.
Ngồi ở trên ghế ngồi nhìn xe chạy thoải mái trên đường rộng mở, An Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi qua vun vút. Cô nghĩ, hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên.