Editor: Mẹ Bầu
Sau khi mẹ Hàn rời đi, An Hồng nằm ở trên giường, lại mất ngủ.
Cô cũng không hề quên hôm nay là ngày bao nhiêu, chỉ là suốt cả một ngày hôm nay, cô bắt buộc bản thân mình không được nghĩ đến nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, nghe những chuyện của người kia đã làm mấy năm nay mà mẹ Hàn đã nói, đã làm An Hồng thật sự không sao dừng được sự hồi tưởng của mình.
Cô lướt qua di động nhìn xem thời gian, đã là 23 giờ 38 phút rồi. An Hồng mở photo album trong điện thoại di động ra, lướt màn hình xem lại từng hình ảnh mình đã chụp. @MeBau*
[email protected]@ Trong photo album còn có ảnh chụp mà cô đã chụp trong mấy tháng qua. Trong đó có rất nhiều ảnh cô chụp chung với anh.
Ảnh khi ra ngoài ăn cơm. Cô ngồi đối diện với anh, lấy di động chụp bộ dạng anh đang cúi thấp đầu; ảnh anh đang chuyên tâm ăn canh, khóe miệng hơi hơi vểnh lên, lông mi thật dài, biểu cảm thật đáng yêu. Sau khi chụp một lúc, anh đã phát hiện ra cô đang chụp ảnh mình, liền ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình di động cười rộ lên. Nụ cười tươi tắn, trong sáng, dưới ánh mặt trời đẹp phi thường.
Ảnh đi công viên chơi. Anh cũng có thể cầm lấy di động của cô, để đầu hai người sát vào nhau cùng chụp ảnh chung. Lúc chụp ảnh này làm An Hồng nhớ tới tình cảnh cái hồi học đại học, lúc ấy cô cùng anh chụp hình dán. Ngày hôm nay, anh vẫn thích áp sát vào mặt cô như trước, duỗi thẳng cánh tay chụp lại từng màn ngọt ngào của bọn họ.
Ảnh đi khu vui chơi giải trí, anh có thể dùng hai đồng tiền trò chơi để chơi ở máy ném bóng rổ thật lâu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Xông qua một cửa lại đến một cửa, chơi mãi cho đến khi mồ hôi ướt đẫm mới dừng lại. An Hồng nhớ lại chính bản thân cô không những đã chụp hình anh khi anh ném rổ, mà còn quay video clip nữa. Cô lướt tìm video clip, lẳng lặng yên tĩnh xem video clip trong bóng đêm.
Lộ Vân Phàm mặc một bộ T-shirt ngắn tay màu trắng, biểu cảm nghiêm túc, tay càng đến một khắc cũng không ngừng nắm lấy quả bóng nhỏ lăn xuống tới rổ bóng, một người tiếp một người nhanh chóng quăng bóng vào trong vòng rổ. Anh thân cao tay dài, cho dù là quăng quả bong nhỏ, tư thế ném rổ nhìn vẫn đẹp mắt đúng tiêu chuẩn như thường, tỉ lệ chính xác cũng là cao đến thần kỳ. Bên cạnh anh có rất nhiều thanh thiếu niên lớn nhỏ, cả đám đều đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn giúp anh đếm bóng.
Âm thanh trong clip có chút ồn ào, nhưng An Hồng vẫn nghe được rõ giọng nói của mình: dinendian.lơqid]on, "Hoan hô! Cố lên cố lên! Lập tức ném vào chỗ quan trọng nhất đi! Còn có ba cái! Hai cái! Một cái! A…a…a…"
Tất cả những đứa trẻ ở đó đều hoan hô không ngừng. Trên mặt mọi người đều mang theo vẻ sùng bái lẫn hâm mộ, tựa như rất ít nhìn thấy có ai đó có thể chơi đến cửa thứ ba.
Chàng trai trẻ tuổi chống hai tay ở trên kệ của máy ném bong rổ, mồm há to thở phì phò. Anh nghiêng đầu lại, hướng An Hồng le lưỡi: "Mệt chết đi được!"
"Còn chơi tiếp nữa hay không?"
Anh lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới bên cô, khuôn mặt đầy mồ hôi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười. Anh tự tay tới cầm điện thoại di động trong tay An Hồng, màn ảnh liền lay động.
"Anh làm gì vậy?"
"Đừng quay nữa, đi thôi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn buổi chiếu phim sắp bắt đầu rồi." Một luồng ánh sáng lóe ra ở bên trong, video clip đã kết thúc xong rồi.
An Hồng nhìn hình ảnh kết thúc dừng lại trên di động. Đó là gò má của anh, có chút mơ hồ, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy được anh khẽ nhếch cằm, khóe miệng nhếch lên, nhìn có vẻ thật quật cường.
Mãi cho đến khi điện thoại di động tự động chuyển sang chế độ tự bảo vệ, An Hồng mới hồi phục lại tinh thần.
Cô lại xem thời gian một chút, đã 23 giờ 56 phút.
"Lộ Vân Phàm, sinh nhật vui vẻ!" Cô nhìn vào di động, nói nho nhỏ.
An Hồng cũng không biết, tối hôm đó, Lộ Vân Phàm ở ngay địa phương cách cô không xa.
Khi cô đi tảo mộ cho Hàn Hiểu Quân, Lộ Vân Phàm đã ngồi trên xe chạy ra khỏi thành phố J, đi về hướng thành phố W.
Hôm nay là sinh nhật anh tròn 26 tuổi. Thế nhưng mà Lộ Vân Phàm cũng không nghĩ chúc mừng sinh nhật. Mà nói cho chính xác hơn một chút, anh không muốn cùng bất luận kẻ nào cùng nhau trôi qua buổi sinh nhật này.
Anh nói với Khổng Lam phải đi công tác. Khổng Lam thật thất vọng, nói chờ anh về sẽ đền bù lại cho anh.
Lộ Vân Phàm không biết mình nên đi nơi nào. Lại nghĩ năm nay Thanh Minh anh cũng chưa từng đi đến huyện W, anh liền mua một vé xe ô tô tới huyện W rồi lên xe đi đến.
Khi đổi xe buýt đến huyện W thì đã là vào 4 giờ chiều 4. Anh không đi thẳng đến nhà họ Hàn, mà là trực tiếp đi đến nghĩa trang công cộng.
Ở nghĩa trang công cộng, Lộ Vân Phàm mua hoa tươi ở cửa, anh ngẩng đầu nhìn lên trên núi.
Hiện tại đối với anh mà nói, trèo lên các bậc đá ở nghĩa trang công cộng này, so với các bậc cầu thang bình thường thì cao rất nhiều. Đây thực sự là một sự khiêu chiến đối với anh. Anh chậm rãi đi từng bậc từng bậc, hết sức chăm chú, không dám có chút lơi lỏng. Rốt cục khi đi đến trước mộ của Hàn Hiểu Quân ở lưng chừng sườn núi, toàn thân anh đã thấm ướt mồ hôi.
Nhìn hoa tươi trước mộ, Lộ Vân Phàm có chút lặng người.
Hoa nhìn vẫn còn rất tươi mới, xem ra mới được đặt ở đây không bao lâu. Lộ Vân Phàm cúi đầu xem trên đất, lại phát hiện ra vài đoạn đầu mẩu thuốc lá, loại dành cho phụ nữ, còn có điếu thuốc lá của nam giới vẫn còn tương đối cao. Tâm tư của Lộ Vân Phàm hơi lay động, anh cũng biết là ai đã vừa tới đây.
Đặt hoa tươi xuống, anh lặng yên nhìn Mộ Bia của Hàn Hiểu Quân.
Đứng ở nơi này đủ 20 phút, anh mới lấy thuốc lá ra, châm cho bản thân mình một điếu, lại châm thêm một điếu thuốc khác đặt lên trên khay trước mộ.
"Hút điếu thuốc đi, anh Hàn!" Lộ Vân Phàm hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn nhìn ảnh chụp Hàn Hiểu Quân một lúc, rồi xoay người xuống núi.
Lộ Vân Phàm tìm một khách sạn ở thị trấn để ở trọ. Mãi cho đến lúc hơn 9 giờ tối anh mới cảm thấy mình đói bụng. Anh đi đến một quán nhỏ kinh doanh bán bữa ăn khuya ở bên cạnh khách sạn, đóng gói lại một phần mì xào, lại mua thêm hai lon bia mang về trong khách sạn.
Một mình anh ăn mì xào, uống bia, anh cười rộ lên tự giễu, mở ti vi lên xem, tùy ý xoay chuyển các kênh đài, không biết qua bao lâu, anh dần dần ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, mãi cho đến gần giờ ngọ, Lộ Vân Phàm mới gọi điện thoại cho mẹ Hàn.
Mẹ Hàn nghe thấy giọng của anh thật sự kinh ngạc: "Tiểu Lộ à?"
"Dì, cháu đang ở huyện W, cháu muốn đến nhà dì có tiện không ạ? Ý của cháu muốn nói là. . . trong nhà của ngài có khách hay không ạ?"
"Không có đâu. . ." Hàn mẹ nghĩ nghĩ, "Cháu chạy nhanh đến đây đi, thật sự là đúng dịp, buổi sáng hôm nay Hồng Hồng mới vừa đi."
Tối hôm đó, mẹ Hàn đã thu xếp cho Lộ Vân Phàm ở trong phòng khách mà An Hồng đã ở hôm trước. Bà đưa cho anh drap giường, áo gối, chăn mỏng để thay đổi hết, nhưng anh nói không cần.
Ở trên mấy thứ này, dường như vẫn còn tồn tại lưu giữ hơi thở của cô.
Thời điểm mẹ Hàn bưng canh đậu xanh vào nhà, thì Lộ Vân Phàm đang ngồi ở trên mép giường gọi điện thoại cho Khổng Lam.
Khổng Lam hình như đang uống rượu, khẩu khí thật không tốt.
"Lộ Vân Phàm, rốt cuộc là anh đang ở nơi nào?"
"Anh đã nói là anh đi công tác bên ngoài mà."
"Anh nói dối! Anh đi công tác vì sao Tiểu Cao lại không cùng đi với anh?"
"Ai quy định anh đi công tác thì Tiểu Cao nhất định phải cùng đi với anh?"
"Cho dù anh ấy không cùng đi với anh, thì anh ấy cũng phải biết hành tung của anh chứ! Nhưng mà Tiểu Cao căn bản không biết anh đã đi nơi nào!"
"Anh có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Anh đi nơi nào, còn cần phải báo cáo cho cậu ta, báo cáo cho em nữa hay sao?"
"Này! Lộ Vân Phàm, anh thật sự càng ngày càng quá mức rồi đó!" Khổng Lam tức giận đến không chịu được, "Không phải là anh lại đi đến thành phố T để tìm người đàn bà kia đó chứ?"
Một cơn hỏa khí vô danh bùng cháy trong người Lộ Vân Phàm. Anh nghĩ muốn phát tác ra, nhưng lại mạnh mẽ tự kiềm chế xuống dưới. Anh trầm giọng nói: "Đã muộn rồi, Khổng Lam, anh phải nghỉ ngơi rồi. Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại lại cho em."