Editor: Mẹ Bầu

     Khi nhận được điện thoại của Trần Hàng, thì An Hồng đã lấy được quần áo mà khách sạn đã giặt giũ sấy khô cho bọn họ.

     Cô lặng yên nhìn Lộ Vân Phàm cũng yên lặng xỏ ống quần vào chiếc chân giả, sau đó lại kéo lên trên bản thân mình, trong lòng cô vậy mà lại thật bình tĩnh.

     Năm đó, vì sự kích động mà anh đã phải trả một cái giá quá lớn, hơn nữa còn là cái giá lớn cho cả đời mình.

     Giờ đây, cái gọi là hận, cái gọi là oán, cũng sớm đã tiêu tan rồi.

     Gọi xe taxi đưa Lộ Vân Phàm đi ra sân bay, bọn họ gặp được Trần Hàng  đang chờ ở sân bay. @MeBau*[email protected]@ Trần Hàng nhìn thấy biểu tình buồn bực của Lộ Vân Phàm, chỉ biết, những gì nên nói, bọn họ đã nói xong rồi.

     Sau một đêm, mưa to đã sớm ngừng lại, thời tiết rất tốt. Trong không khí sau cơn mưa còn có mùi hương cỏ xanh đặc hữu. Sự nóng nực cũng đã tiêu tán bớt đi một ít.

     Rốt cuộc chân của Lộ Vân Phàm cũng đã không còn đau nữa. Chỉ là nơi mắt cá chân trái thì vẫn còn hơi mơ hồ bị đau. Một tay Lộ Vân Phàm chống chiếc nạng, đối mặt với Trần Hàng cùng An Hồng, trong lúc nhất thời, anh không biết mình nên nói cái gì.

     An Hồng lại cười rộ lên: "Lộ Vân Phàm, nên tiến đến cửa kiểm tra an ninh rồi. Nhớ kỹ lời nói của tôi, không cần lại đến nơi này nữa."

     Lộ Vân Phàm há to mồm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không cất tiếng hỏi về vấn đề kia nữa.

     Anh cảm giác, cảm thấy, đối mặt với khuôn mặt trầm tĩnh của An Hồng lúc này, nếu như anh hỏi ra vấn đề kia, như vậy đối với cô có vẻ khinh nhờn.

     Anh làm sao còn có tư cách để hỏi ra vấn đề này đây?

     Cho dù vấn đề này đã dây dưa anh suốt sáu năm qua. Hết lần này đến lần khác, cứ vòng đi vòng lại trong cơn ác mộng của anh. Nhưng giờ này khắc này, anh cũng không thể nào mở miệng được.

     Huống chi, đáp án dĩ nhiên là cái gì, thì có là cái quái gì nữa đâu.

     Anh lấy lại bình tĩnh, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on rốt cục xoay người đi về hướng cửa kiểm tra an ninh. Anh hướng về phía nhân viên kiểm tra an ninh nói ra tình huống của mình, sau đó nhân viên kiểm tra an ninh mời anh đi vào phòng nhỏ để phối hợp kiểm tra, Lộ Vân Phàm gật gật đầu, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

     An Hồng đứng ở bên người Trần Hàng, mỉm cười phất phất tay về phía anh. Cô thoạt nhìn như đã thật thả lỏng, giống như đang đưa tiễn một người bạn bè cũ vậy.

     Lộ Vân Phàm đột nhiên trong lúc đó liền cảm thấy thật phiền muộn, quá phiền não, phiền đến quá mức rồi!

     Anh tự hỏi mình - Lộ Vân Phàm ơi là Lộ Vân Phàm, kết quả mày đã tự làm bản thân mày ra cái gì rồi? Tại sao phải làm hết thảy mọi chuyện thành ra như vậy!

     Nếu không phải bởi vì mày, hiện giờ hết thảy tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra! Đều sẽ không xảy ra chuyện gì hết!

     Anh lắc đầu lia lịa tự giễu,diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn  hoài nghi mình thật sự có thể buông tay được hay không.

     Trí nhớ tốt đúng là một chuyện rất tệ. Nếu như trên đời này có thể giải phẫu để mất trí nhớ, như vậy thật sự sẽ tốt bao nhiêu.

     Sau khi Lộ Vân Phàm rời đi, Trần Hàng đưa An Hồng đi về nhà.

     "Anh hẳn là không nên đi tìm Lộ Vân Phàm." An Hồng nói với anh, "Giống như anh đã làm cho mọi chuyện biến đổi trở nên càng tệ hơn rồi."

     "Anh không thể đứng nhìn như vậy được." Trần Hàng khép mắt lại, "Không thể nhìn cậu ta tiếp tục làm tổn thương đến em như vậy nữa."

     "Anh ấy cũng thật không dễ dàng." An Hồng xoa xoa huyệt Thái Dương. "Anh nên nhớ là bộ dạng trước kia của anh ấy như thế nào. Mấy năm nay, em cũng không cách nào tưởng tượng được ra anh ấy đã sống như thế nào nữa."

     "Vậy còn em? Em làm thế nào lại sống đến bây giờ được?" Trần Hàng cười, "Có muốn anh viết một quyển sách, “Thời gian hỗn loạn suốt sáu năm của An Hồng hay không” Thậm chí anh cũng có thể phân cuốn sách thành ba phần Thượng Trung Hạ nữa đó."

     "Đến bây giờ không phải là em đã không có việc gì rồi hay sao."

     "An Hồng, anh thật sự lo lắng cho emi. Tiêu Lâm không ở trong nước, anh đã đáp ứng với em gái của em, sẽ phải trông nom em thật tốt. Em đã xảy ra chuyện gì đó, em bảo anh sẽ phải ăn nói với cô ấy như thế nào đây?"

     "Con bé lập tức sẽ phải trở về nước để nghỉ hè rồi. Anh sắp phải quỳ trên tấm bàn giặt rồi đó." An Hồng cười to, "Nói đi, hai ngươi rốt cuộc còn muốn ồn ào tới khi nào? Bác sĩ Trần, đến chừng nào thì anh có thể đáp ứng làm chồng của em gái em vậy?"

     Trần Hàng cong môi lên cười, không, nói lảng sang chuyện khác: "Kế tiếp theo đây em có dự định gì không?"

     "Thời gian nghỉ của em vẫn còn chưa hết mà. Bị Lộ Vân Phàm làm náo loạn một hồi, thật sự là bây giờ em vẫn chưa có tâm tình nào đi làm nữa rồi. Em muốn đi ra ngoài du lịch một tuần."

     "Đi đến chỗ nào?"

     "Không phải là anh biết." An Hồng cười híp mắt nhìn anh, "Không cần phải gọi điện thoại cho em đâu, lại càng không nên nói cho người khác biết em đi nơi nào, nhất là với - Lộ Vân Phàm."

     "Được rồi." Trần Hàng cười khổ, "Anh cũng vậy, vừa khéo anh đến chỗ của ba mẹ anh, nghỉ ngơi vài ngày rồi lại trở về."

     Thứ năm, ngày 23, tháng 6, An Hồng lên máy bay, đi chuyến bay về hướng Quý Dương.

     Xuống máy bay thì thời gian đã qua giữa trưa. Cô đổi xe buýt, hơn năm giờ sau rốt cục chạy tới một thị trấn xa xôi ở huyện Thiên Trụ phía Đông Nam tỉnh Quế Châu.

     Kêu một chiếc xe ôm, An Hồng đi đến một quán trọ nhỏ ở trên trấn. Lúc này trời đã tối rồi. Cô xốc lại chiếc ba lô hai quai ở trên  lưng đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy một cậu bé con đang nằm sấp ở trên ghế nhỏ làm bài tập.

     "Ngô Đậu Đậu." An Hồng gọi cậu bé.

     Ngô Đậu Đậu ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu bé bỗng chốc liền sáng rực lên: "Dì An Hồng!"

     Nghe được tiếng kêu, một người đang bận tiến hành làm thủ tục nhận phòng ở phía sau cái bàn, liền lập tức đứng lên. Đó là một người đàn ông chừng độ ba mươi tuổi, đầu húi cua, vóc người cao trung bình, khuôn mặt ngăm đen, dáng người tinh tráng. Anh mặc chiếc áo trắng cùng với một chiếc quần ngố, trên để lộ ra cánh tay với cơ bắp rắn chắc. Anh kinh ngạc vui mừng kêu lên: "An Hồng? Sao em lại tới đây?" Trong lời nói mang theo nồng đậm khẩu âm địa phương.

     An Hồng mỉm cười: "Em có vài ngày được nghỉ, nghĩ ra muốn đi dạo chơi, nghĩ đến nơi này của anh có thể ăn không ở không, cho nên liền đi qua luôn."

     "Em tới đây thế nào mà lại cũng không gọi điện thoại cho anh? Đã trễ thế này rồi, chắc em còn chưa ăn cơm hả? Để anh chạy nhanh kêu bà xã của anh đi làm cho em một bát canh chua cá."

     "Không cần phải làm phiền thế đâu anh. Mới vừa rồi em đã ăn lương khô ở trên xe bus rồi. Anh thu xếp cho em một căn phòng là được."

     Người đàn ông tiếp nhận chiếc ba lô ở trên lưng An Hồng: "Em bình thường đều vào dịp lễ Quốc khánh mới tới đây. Nhiều năm như vậy anh cũng đã quen rồi, lúc này em đột nhiên lại chạy tới đây, thật sự đã làm anh nhảy dựng lên vì sợ đó."

     "Em nhớ mọi người lắm chứ sao." An Hồng cười ha ha, "Ngô Quốc Đống, gần nhất anh có khỏe không?"

     "Rất tốt! Bất quá là em đừng có nghĩ tới anh. Em trưởng thành lại trở thành mỹ nhân như vậy, nếu nhớ tới anh, chắc bà xã của anh sẽ ghen mất. Ai, lúc em tới đay có thấy trên đường cực kỳ  náo nhiệt hay không?"

     "Có ạ. Ở đây đang có ngày hội gì hay sao?"

     "Xem như là em đã đến đây đúng lúc. Ngày mai là hai mươi bốn tháng năm nông lịch (âm lịch), là ngày hội thuyền rồng của dân tộc Miêu chúng ta. Đến lúc đó trên sông Thanh Thủy sẽ có các trận đấu thuyền rồng trong trại, rất náo nhiệt! Anh cũng còn phải tham gia đóu! Em nhớ là phải đi theo bà xã của anh cùng Đậu Đậu đến xem đó nhé, cho anh thêm động lực!"

     "Tốt như vậy sao?

     An Hồng có vẻ rất vui vẻ: “Ai nha, em nhớ muốn chết món đậu hủ trơn mà bà xã nhà anh đã làm rồi, ngày mai nhất định em phải nếm thử."

     Ngô Quốc Đống lấy từ trong túi quần ra bao thuốc lá, đưa cho An Hồng một điếu. An Hồng tiếp nhận. Ngô Quốc Đống giúp cô châm lửa, anh cười đến ánh mắt cong cong: "Mỗi lần nhìn thấy em, anh liền cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt tốt, cuộc đua thuyền ngày mai của chúng ta nhất định thắng."

     An Hồng cũng cười, cô hít một hơi thuốc lá, nói: "Làm một chút củ lạc đi, em nghĩ muốn uống một chút rượu."

     "Không thành vấn đề! Đậu Đậu, chạy nhanh lấy rượu đi." Ngô Quốc Đống cũng châm cho mình một điếu thuốc. Anh quan sát An Hồng một chút, lắc đầu nói, "An Hồng, em đang có tâm sự."

     An Hồng chống tay lên gò má, nghiêng đầu hỏi: "Rõ ràng đến như vậy  sao?"

     "Đúng thế!" Ngô Quốc Đống cười, "Em vui vẻ hay là không vui vẻ, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được!"

     An Hồng nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, dần dần thu lại nụ cười, sau vài giây, cô lại cười đến càng vui vẻ hơn rồi.

     Thậm chí, còn cười ra nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play