Editor: Mẹ Bầu
Anh đột nhiên liền thay đổi biểu cảm: "Có phải là em, muốn ở cùng một chỗ với Hàn Hiểu Quân hay không?"
Nghe thấy anh nói ra những lời này, đột nhiên An Hồng liền cảm thấy quá phiền não. Cô gạt bỏ ra bàn tay của Lộ Vân Phàm đang chế trụ nơi bả vai của cô ra, lớn tiếng nói: "Không cần phải nhắc đến Hàn Hiểu Quân nữa! Em và anh ấy không phải giống như là anh đã nghĩ đâu! Hai chúng em chỉ là bạn bè với nhau thôi! Vì sao anh lại cứ một mực muốn hoài nghi em cùng Hiểu Quân như vậy? die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Anh có biết hay không, em thật sự chán ghét anh như thế này!"
"Anh…" Lộ Vân Phàm chân tay luống cuống, "Anh không có hoài nghi em cùng với anh ta, chỉ là anh nghĩ muốn..."
"Anh chính là có! Đừng cho là em không biết! Nếu như anh không hoài nghi em, thì anh xem điện thoại di động của em làm cái gì? Lộ Vân Phàm, em nói cho anh biết, việc em nghĩ muốn chia tay với anh, không hề có chút liên quan nào đến Hàn Hiểu Quân! Em và anh, hai chúng ta không thể nào ở cùng nhau được! Anh hãy suy nghĩ lý trí một chút đi, tương lai mười năm con đường đi của anh đường, con đường đi của em, hai con đường này có thể là một con đường được sao?"
"Tại sao lại không là một con đường?" Lộ Vân Phàm đột nhiên liền ôm lấy An Hồng, cúi đầu hôn cô.
"Anh làm gì thế!" An Hồng giằng co, một bên quay mặt một bên đẩy anh ra. Cô thật dùng sức, @MeBau*
[email protected]@ Lộ Vân Phàm lại sợ sẽ làm đau cô, nên bị cô đẩy lui lại liền mấy bước.
"Anh điên rồi à?" An Hồng hướng về phía Lộ Vân Phàm hô to.
Trong lồng ngực Lộ Vân Phàm là một khối lửa giận không có chỗ phát tiết. Bàn tay thủ chống đỡ ở trên bàn đụng phải cái đĩa cơm chiên trứng, anh liền vung tay lên, hất tung đĩa cơm rơi xuống ở trên mặt đất.
Chiếc đia sứ vỡ vụn bốn phía. Cơm chiên cũng đều vung vãi ở trên mặt đất. Tiếng đổ vỡ rất lớn, làm cho Tiêu Lâm đang cầm đĩa cơm, sớm đứng ở cửa phòng bị sợ tới mức ngây dại. Cô bé mở trừng mắt to mắt nhỏ nhìn hai người đứng đối diện nhau ở bên trong phòng khách. An Hồng vừa sợ vừa tức. Lộ Vân Phàm cũng là một mặt thương tâm.
"An An, vậy đến cùng anh đã làm sai cái gì?" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lộ Vân Phàm gắt gao cắn môi, hỏi cô.
"Anh không hề sai gì hết, là do em không tốt mà thôi! Lộ Vân Phàm, em nghĩ rằng là bản thân em đã thích anh không đủ, thực xin lỗi." An Hồng ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu thu thập những mảnh nhỏ của chiếc đĩa sứ.
Trước mắt cô là hai chân của anh. An Hồng vẫn luôn luôn không hề ngẩng đầu lên, chính là máy móc thu dọn mọi thứ.
Mãi thật lâu về sau, rốt cục chân của anh bắt đầu chuyển động.
Rồi sau chính là tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa.
Lộ Vân Phàm đã rời đi.
Ngón tay An Hồng bị mảnh sứ sắc bén cứa vào một cái, tạo vết đứt nhỏ. Máu tươi một giọt một giọt rơi xuống, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đọng lại ở trên mảnh sứ tuyết trắng, nhìn thấy mà ghê người, nhưng là cô lại hoàn toàn không hề có cảm giác gì hết. Tiêu Lâm kêu một tiếng kinh hãi, đi vào trong phòng bếp lấy ra cái chổi, cái hót rác, giúp chị gái mình cùng thu dọn.
"An Hồng! Chị đừng như vậy nữa, mau đi rửa tay thôi, chị bị đứt tay rồi!"
Tiêu Lâm gọi An Hồng, nhưng An Hồng lại không để ý đến em gái.
Tiêu Lâm cũng ngồi chồm hổm xuống, cùng nhặt mảnh sứ bỏ vào trong chiếc hót rác. Lúc ngẩng đầu lên, cô bé mới phát hiện ra An Hồng đang khóc.
Có một sự kiện mà Lộ Vân Phàm không hề biết.
Cách đây không lâu, có một ngày ở tại Kim Thủy Uyển, Giang Bội đã gọi Lộ Vân Phàm đi sửa lại chiếc máy vi tính của mình một chút. Lộ Kiến Vũ và An Hồng đã nói chuyện với nhau trong chốc lát.
Lộ Kiến Vũ hỏi An Hồng sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không.
An Hồng nói năm thứ tư liền bắt đầu thực tập, đi làm việc.
"Không thi nghiên cứu sinh sao?" Biểu tình của Lộ Kiến Vũ thật nghiêm túc, làm cho An Hồng thấy khẩn trương.
Cô lắc đầu nói: "Cháu phải bắt đầu đi làm việc thôi, phía dưới cháu còn có một em gái nữa, trong nhà cần phải có thu nhập."
Lộ Kiến Vũ gật đầu: "Bạn học An à, nếu về phương diện trên kinh tế cháu càn sự trợ giúp, cứ việc nói với tôi. Chính là, tôi có chuyện này muốn nói chuyện trước cho cháu được biết. Lộ Vân Phàm chuẩn bị xin vào học đại học Stanford, có lẽ nó cũng vẫn chưa nói gì với cháu phải không? Nhưng mà tôi nghĩ, tốt nhất vẫn là nên để cho cháu biết. Là một cô gái, sau khi tốt nghiệp không quá hai, ba năm sau, đều sẽ phải lo lắng đến chuyện kết hôn rồi. Nhưng là con trai thì lại không giống như vậy. Tôi cho rằng, là một người đàn ông vẫn là cần phải lấy sự nghiệp làm trọng. Trước lập nghiệp sau mới thành gia. Bản thân tôi đây cũng kết hôn tương đối trễ, mãi cho đến lúc 35 tuổi mới có Lộ Vân Phàm. Tôi đã nghĩ, tôi phải bảo đảm có đầy đủ năng lực cùng thực lực, có thể cho vợ con của tôi cuộc sống không phải lo lắng đến chuyện áo cơm, lúc ấy tôi lựa chọn đi vào hôn nhân. Cái gọi là cảm tình lúc tuổi còn trẻ, đều là gặp dịp thì chơi, cũng không có chủ đích. Tôi cũng sẽ không thể bởi vì một số nhân tố bên ngoài mà phải dừng lại bước chân của mình. Về điểm này, ngay từ khi Lộ Vân Phàm còn rất nhỏ, tôi đã bắt đầu yêu cầu nó phải làm được. Mà bản thân nó cũng luôn luôn làm được rất khá. Kỳ thực, nó không chịu đi học ở Thanh Hoa, tôi cũng biết rõ là vì sao, bất quá cũng không sao hết. Bất kể là học ở Thanh Hoa hay là học ở đại học Z, rốt cuộc đến cuối cùng nó vẫn phải đi học ở nước ngoài. Hiện tại nó còn nhỏ, được vui vẻ là quan trọng nhất, chờ đến khi nó quá 20 tuổi, tôi liền sẽ không để mặc cho nó làm loạn như vậy nữa. Dù sao, ở trong nước, nó cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Lộ. Hiện tại tôi đang dốc sức làm hết thảy mọi việc, tương lai cũng sẽ phải giao lại mọi thứ cho nó. Bạn học An, không biết tôi nói đến chuyện này như vậy, cháu có thể hiểu roc được hay không?"
An Hồng ngồi nghe, vẻ mặt chết lặng, cuối cùng cô gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Chú à, cháu nghe đã hiểu hết chuyện rồi."
"Hiểu rõ là tốt rồi! Tôi biết cháu là một cô gái trẻ rất thông tình đạt lý, dù sao cháu cũng lớn hơn Lộ Vân Phàm hai tuổi, nhất định là cháu sẽ phải hiểu chuyện hơn so với nó."
Lộ Vân Phàm sửa máy vi tính giúp cho Giang Bội xong thì chạy xuống lầu, An Hồng đang ngồi xem TV.
"Ba của anh đâu?" Lộ Vân Phàm cũng không hề hay biết chuyện gì hết, một bên uống nước Coke ướp lạnh, một bên hỏi An Hồng.
"Chú có nói là có chút việc, nên chí đã đi ra ngoài trước."
"Vậy sao, một lát nữa em muốn ăn cái gì?" Lộ Vân Phàm ngồi xuống kề bên An Hồng, miễn cưỡng tựa vào trên người cô.
An Hồng nghĩ nghĩ, cầm lấy chiếc túi của mình đứng lên: "Em không ăn gì đâu, trong người có chút không được thoải mái, em đi về trước."
"Tại sao vậy? Đã nói cùng nhau ăn cơm rồi mà. Giang Bội đã chuẩn bị thật nhiều đồ ăn đó." Lộ Vân Phàm giữ chặt tay cô.
"Dì cả của em đã đến rồi, em đau bụng." An Hồng rút tay ra, nhìn Lộ Vân Phàm liếc mắt một cái, trong lòng đã có quyết định.