Lộ Vân Phàm có khi sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói thời điểm rảnh rỗi cô nên về. Cô bận rộn nên cũng chẳng quan tâm đến cái gì nữa. Buổi tối khi gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, có thể rõ ràng cảm nhận được là anh không vui, nhưng An Hồng cũng không có tinh lực để trấn an anh, chỉ vội vàng nói vài câu chuyện liền treo điện thoại rồi.
Sinh nhật lần thứ 21 của An Hồng là trải qua ở trong nhà khách. Lúc trước cô đã cảnh cáo Lộ Vân Phàm, không được đi tới đây, cũng không được làm cái gì khiến cho cô kinh ngạc.
An Hồng cảm giác mình đã không chịu nổi cái chuyện bị kinh ngạc nữa rồi. Cô cảm giác, cảm thấy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lộ Vân Phàm muốn cái gì đều làm ra được, mà việc này, đối với cô mà nói, thậm chí giống như là một loại kinh hãi.
Thật bất ngờ chính là, tối hôm đó, An Hồng nhận được điện thoại của Hàn Hiểu Quân gọi tới.
Anh nói với cô lời chúc sinh nhật vui vẻ, An Hồng mệt mỏi nằm ở trên giường, cảm thấy giọng nói của Hàn Hiểu Quân nghe qua có chút quái dị.
"Anh uống rượu rồi phải không?" An Hồng cười, "Uống nhiều quá hả?"
"Ừ, anh uống một chút rượu trắng." Hàn Hiểu Quân ở điện thoại đầu kia cúi đầu cười, "Em đang làm gì đó?"
"Em đang thực tập ở bên ngoài, bây giờ đang ở trong nhà khách, mệt chết đi được. Anh làm gì mà lại đi uống rượu trắng vậy?"
"Hôm nay tâm tình tốt, sinh nhật, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, em có ăn bánh ngọt không?"
"Không có." An Hồng nghĩ nghĩ, "Em giống như chưa từng bao giờ ăn bánh ngọt chúc mừng cho sinh nhật của mình thì phải."
"Không thể nào! Thiệt hay giả đó?"
"Thật sự." An Hồng nhớ lại những sinh nhật mà bản thân mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn, "Chưa từng một lần ăn."
"Như vậy thật đáng thương, sinh nhật sang năm của em, anh sẽ trải qua cùng với em, sẽ mua cho em một cái bánh ngọt cực lớn."
"Tốt quá, anh nói nhớ giữ lời nói đó!" An Hồng cười rộ lên khanh khách. Nói chuyện phiếm cùng Hàn Hiểu Quân, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on chung quy cô có một loại cảm giác thân thiết, tự tại.
Hàn Hiểu Quân thật sự uống quá nhiều rượu. Chuyện trời nam biển bắc chỉ chỗ nào, nói chỗ nào, anh thao thao bất tuyệt nói chuyện không ngừng. An Hồng liền theo sự bậy bạ đó của anh, nói qua nói lại, lại nói đến chuyện hồi nhỏ của bọn họ.
Di động của An Hồng càng không ngừng phát ra những tiếng chuông báo nhắc nhở, cô biết là Lộ Vân Phàm gọi điện thoại tới, nhưng mà cô lại không muốn nhận, chính là trò chuyện cùng Hàn Hiểu Quân.
Cuối cùng, bọn họ lại nói chuyện về Tần Nguyệt.
Hàn Hiểu Quân nói: "Ngày Quốc tế lao động, Tần Nguyệt đến Quảng Tây rồi, cô ấy đi Liễu Châu thăm họ hàng rồi sau đó đến Nam Ninh tìm anh."
"Hai người như thế nào?"
"Không thế nào hết, anh chỉ khuyên cô ấy hãy trở về." Giong nói của Hàn Hiểu Quân rất thấp, "Anh không biết cô ấy phải cần bao lâu mới đi ra, anh biết là mình có lỗi với cô ấy. Nhưng mà anh thật sự cảm thấy, việc anh chia tay với cô ấy chính là kết quả chính xác nhất! A Hồng, nếu như em gặp được cô ấy, thì hãy khuyên nhủ cô ấy."
Nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của Tần Nguyệt khi cô ấy nhìn mình, An Hồng thấy thân thể hơi run lên một chút.
"Rồi nói sau."
Hàn Hiểu Quân không để ý giọng điệu khác lạ của An Hồng: "Bây giờ em và Lộ Vân Phàm như thế nào?"
"Vân cứ như vậy thôi."
"A Hồng, em thích cậu ta sao?"
"Hả?"
"Lộ Vân Phàm, em thích cậu ta sao?"
"Thích... ừm, thế thì sao?"
"À... Thích là tốt rồi." Hàn Hiểu Quân "Ha ha ha", nở nụ cười, "Em cảm thấy vui vẻ là tốt rồi."
"Anh nói cái gì vậy, Hiểu Quân?"
"Không có gì, anh uống hết gần hết một cân (một lít) rượu trắng, cho nên đầu có chút choáng váng."
"Một cân?" An Hồng choáng váng.
"Em lớn tiếng như vậy làm gì chứ. Ha ha ha ha..." Hàn Hiểu Quân cười, tiếng cười của anh càng ngày càng lớn. An Hồng không biết anh đang ở nơi nào, không biết anh làm sao có thể phấn khởi như vậy, cô có chút lo lắng: "Hiểu Quân, anh mau chạy đi tìm thứ gì đó ăn cho tỉnh rượu đi, em thấy anh thực không thích hợp."
"Anh không sao, không có việc gì." Hàn Hiểu Quân tiếp tục cười, "Chỉ là anh thấy rất là vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ, rất vui vẻ..."
Giọng nói của anh dần dần nhỏ xuống dần, An Hồng gọi anh vài tiếng, chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một hồi tiếng ngáy rất nhỏ. Cô biết Hàn Hiểu Quân đã ngủ rồi.
Cúp điện thoại, An Hồng phát hiện di động của chính mình đã nóng gay gắt, lúc này, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên, dọa cô nhảy dựng.
Là Lộ Vân Phàm: "Em đã gọi điện thoại cho ai đấy? Gọi hết mấy giờ đồng hồ như vậy? Anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao em lại không nhận cuộc gọi chứ? Em muốn anh nóng ruột chết à?"
"Em nói chuyện với Hàn Hiểu Quân." Nghe giọng nói tràn ngập sự chất vấn của Lộ Vân Phàm, An Hồng bình tĩnh trả lời, "Anh ấy uống nhiều quá, tìm em nói chuyện phiếm, thuận tiện nói chúc mừng em sinh nhật vui vẻ."
"Em! Em nhìn thời gian xem!" Lộ Vân Phàm bị chọc tức, lúc này đã là rạng sáng, đã qua mười hai giờ đêm rồi. Anh gọi điện thoại di động tưởng sắp vỡ cả điện thoại ra rồi, mà điện thoại cũng vẫn không được tiếp thông. Cú điện thoại này, anh còn chưa kịp chính miệng nói với cô câu "Sinh nhật vui vẻ."
"Lộ Vân Phàm, em xin anh đấy, anh không cần ở đó mà toan tính mấy thứ này có được hay không? Cái gì mà sinh nhật, cái gì mà ngày kỷ niệm, cái gì mà quà tặng, em căn bản đều không cần."
Lộ Vân Phàm hít vào một hơi: "Vậy rốt cuộc em để ý đến cái gì? An Hồng! Anh là bạn trai của em, em có nghĩ đến điều này hay không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT