Tiêu Lâm luôn luôn cúi đầu tựa vào bên người An Hồng, nước mắt cứ một giọt lại tiếp một giọt rơi xuống, thân mình nhỏ nhắn càng thêm run rẩy, An Hồng gắt gao cầm tay em gái, nói tiếp: "Ba ba của Tiêu Lâm cùng mẹ của chúng tôi, đều qua đời ở trong trận chiến đấu chống lại đại dịch SARS. Bọn họ đều là người hành nghề chữa bệnh và chăm sóc cho người bệnh đã vài chục năm. Đại dịch SARS xảy ra, bọn họ phải chấp nhận bị giữ lại ở trong bệnh viện, ngày đêm không ngừng hăng hái chiến đấu, đến ngay nhà của mình cũng không được phép trở về. Mãi cho đến khi qua đời, chúng tôi cũng không thể nào được nhìn mặt bọn họ lần cuối cùng. Bọn họ là ai? Bọn họ là liệt sĩ, là anh hùng, mà Tiêu Lâm, là con gái quý giá duy nhất của bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn tận tình dốc hết tâm huyết để cho con gái mình được hưởng sự giáo dục tốt nhất, dạy dỗ con gái phải làm người như thế nào, làm việc như thế nào. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Dì ạ, ngài hãy thu hồi ngay cái cảm giác thương hại lẫn cái cảm giác về sự ưu việt của mình đi! Hiện tại Tiêu Lâm tuổi còn nhỏ, dễ làm việc manh động, bất kể hậu quả ra sao, đây đều là chuyện thật bình thường. Tôi tin tưởng, đợi đến lúc Tiêu Lâm nhà chúng tôi trưởng thành, con bé sẽ không thua kém so bất luận kẻ nào khác! Bởi vì thời thời khắc khắc Tiêu Lâm đều sẽ nhớ được ba của cô ấy cùng mẹ của chúng tôi, tại cái thời khắc nguy nan đó, bọn họ đã trả giá hết thảy vì dân chúng. Tôi cũng tin tưởng, ba ba của Tiêu Lâm cùng mẹ của chúng tôi bây giờ hiện đang ở nơi này, đang nhìn chúng tôi, nhìn bà ngoại của chúng tôi. Bọn họ sẽ không cảm thấy thẹn thùng. Bọn họ chỉ cảm thấy đau lòng vì Tiêu Lâm, rồi sau đó sẽ cổ vũ cho con gái của mình. Tôi tin tưởng, về sau này Tiêu Lâm nhất định sẽ rất xuất sắc, rất xuất sắc! Tiêu Lâm, em có tin như vậy hay không?"
An Hồng cúi đầu, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn phát hiện Tiêu Lâm đã ngẩng đầu lên. Cô bé nhìn sang mẹ của Lâm Tiêu, trong hốc mắt vẫn chứa đựng nước mắt như trước, rồi sau liên tục gật gật đầu.
An Hồng thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Tiêu, nói: "Chuyện ngày hôm nay, Lâm Tiêu, cám ơn em. Chính là, em và Tiêu Lâm lập tức sẽ phải thi lên cấp ba rồi. Chị hi vọng các em không nên lại để tâm tư của mình chút vào những chuyện vô vị kia. Đây là bước ngoặt đầu tiên vô cùng quan trọng trong cuộc sống của các em. Chị hi vọng các em đều có thể nghiêm cẩn đối mặt, không nên chịu ảnh hưởng bởi vì sự quấy nhiễu của người khác. Tiêu Lâm..." An Hồng lại cúi đầu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Nếu ở nơi này, em không tìm thấy bạn tốt trong lớp, vậy thì hãy nỗ lực thi vào học ở tại một ngôi trường trung học thật tốt hơn. Em sẽ phát hiện, trên đời này sẽ có người thú vị hơn. Đến lúc đó, em liền sẽ cảm thấy hiện tại chỉ vì trong lớp học của mình có một nữ sinh quấy nhiễu mà bản thân buồn chán, là một sự kiện cỡ nào buồn cười."
Nói xong, An Hồng lại nhìn sang mặt của mẹ Lâm Tiêu một chút, thấy sắc mặt bà ta lúc đỏ lúc trắng, cô chỉ nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng, sau đó lôi kéo Tiêu Lâm rời đi.
Ngồi ở bên ngoài phòng bệnh của bà ngoại, bác sĩ nói đêm nay vẫn chưa thuận tiện để thăm hỏi. Vì thế, Hàn Hiểu Quân đi mua bữa tối cho vài người. Ba Hàn mẹ Hàn, dì Du cũng trở về nhà. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trên hành lang chỉ còn lại có ba người là An Hồng, Lộ Vân Phàm cùng Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đi vào toilet. An Hồng dựa lưng vào vách tường, quay đầu lại đã nhìn thấy Lộ Vân Phàm quay mặt lại.
Anh vẫn luôn luôn trầm mặc, cũng không đứng cách cô quá gần, chính là mỗi lần vừa quay đầu, cô đều có thể nhìn thấy anh đứng ở một chỗ không xa, một đôi mắt đen sáng ngời yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
Lộ Vân Phàm cảm nhận được tầm mắt của An Hồng, anh nghiêng đầu lại, ánh mắt hai người cùng xuất hiện. Anh có chút sững sờ, khóe miệng hơi kéo lên một chút, nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì hết." An Hồng mệt mỏi lắc đầu, "Hôm nay là sinh nhật ba của anh, anh không trở về nhà ăn cơm, không quan trọng sao?"
"Anh đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi, Giang Bội còn nói muốn đi qua thăm bà ngoại nữa kia. Anh nói bà ngoại vẫn còn chưa có tỉnh, bảo cô ấy đừng tới. Hai người đã từng gặp mặt nhau, em còn nhớ rõ không?"
An Hồng híp mắt nghĩ nghĩ, ngày sinh nhật mười tuổi hôm đó, Giang Bội đưa cô về nhà, đích xác đã từng có trao đổi không làm gì tốt đẹp cùng bà ngoại.
"Thực có chuyện này." Cô nở nụ cười, "Đều đã hơn mười năm rồi."
"Ừ." Lộ Vân Phàm chậm rãi di chuyển mông ngồi gần lại, cho đến khi thân mình áp vào bên người An Hồng. Anh thử đưa tay đi nắm lấy bả vai của An Hồng. An Hồng cũng không hề ngăn trở, thuận thế liền tựa đầu vào trên vai Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm giật mình, lập tức liền gắt gao ôm lấy vai cô.
"An An, thực xin lỗi." Anh nói nho nhỏ.
"Em mới là người phải nói lời xin lỗi, anh không có lỗi." An Hồng khép mắt lại, "Chỉ là, Lộ Vân Phàm, anh nói xem, bây giờ em nên làm cái gì đây?"
"Cái gì kia?"
"Bà ngoại trở bệnh, bác sĩ nói có khả năng bà cũng sẽ không đứng lên nổi nữa rồi, thậm chí thần chí có thể sẽ luôn luôn không rõ ràng nữa, không nói được nữa… Em không biết mình nên phải làm sao bây giờ."
"Chúng ta hãy mời một hộ lý tốt nhất đến chăm sóc cho bà ngoại, suốt hai mươi bốn giờ luân phiên coi chừng cho bà."
"Sau khi xuất viện về nhà thì sao đây? Tiêu Lâm mới học đến sơ tam, lập tức sẽ phải thi lên cấp ba rồi, ai là người tới để chăm sóc bà ngoại? Ai là người tới để chăm sóc cho Tiêu Lâm? Lộ Vân Phàm, anh nói xem, em có nên tạm nghỉ học một năm hay không?"
"Không được!" Lộ Vân Phàm lớn tiếng nói, "Anh sẽ nghĩ biện pháp, bà ngoại xuất viện về nhà, cũng là có thể mời hộ lý đến để chăm sóc cho bà. Ngày trước, khi bà nội anh sinh bệnh thì ba của anh đã mời ba hộ lý đến vừa chăm sóc cho bà nội, vừa luân phiên trông nom dùm, cũng không hề có một chút vấn đề gì. Về phần Tiêu Lâm, trước khi thi lên cấp ba thì có thể nhờ cô Tiêu giúp đỡ chăm sóc cho mấy tháng, chu cấp một khoản tiền là được thôi. Nếu thật sự không được, thì mình sẽ tìm một bảo mẫu về nhà, chuyên nấu cơm làm việc trong gia đình. Những chuyện này đều không coi vào đâu, chỉ cần có tiền là có thể hoàn thành."
"Anh nói thì linh hoạt, nhưng làm sao em có nhiều tiền như vậy." An Hồng thở dài, "Phòng ốc ở thành phố L vẫn còn chưa bán đi được, tuy rằng chú Tiêu và mẹ có để lại tiền cùng tiền tử tuất, không tính là thiếu, nhưng mà trong cuộc sống không thể tiêu xài được như vậy. Tiêu Lâm tương lai còn muốn phải ra nước ngoài học đại học. Em còn muốn mua cho con bé một phòng nhỏ ở thành phố J. Bà ngoại mặc dù có bảo hiểm y tế, nhưng mà em đã hỏi qua bác sĩ, có rất nhiều loại thuốc tốt cùng phương thức điều trị cũng là bệnh nhân phải tự trả tiền. Đây cũng là việc cần phải tiêu phí một số lượng tiền không nhỏ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT