Lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy biển chính là cùng với Hàn Hiểu Quân. Còn lúc này thì sao đây? An Hồng quay đầu lại, liền nhìn thấy người đang kề vai sát cánh với Trình Húc kia chính là chàng trai trẻ Lộ Vân Phàm. Trên đầu anh đội lệch một chiếc mũ đan bằng cỏ, trên mũi còn mang lấy một chiếc kính mát, đang cười không chút kiêng nể gì. Chú ý tới tầm mắt của An Hồng, Lộ Vân Phàm lập tức đi nhanh lên đến bên cạnh, một phen dắt tay cô, cười hỏi: "Đã tới Hạ Môn bao giờ chưa?"
An Hồng lắc đầu, Lộ Vân Phàm tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống, chụp nó lên trên đầu cô, tiếp tục cười: "Che chắn ánh nắng soi đi, người đã đen như vậy rồi, lại còn phơi thêm nữa sẽ thành người Châu Phi đó."
"Đi tới địa ngục đi!" di@en*dyan(lee^qu.donnn), An Hồng nhẹ nhàng đá anh một cước, Lộ Vân Phàm xoa xoa tóc, nhếch môi vui vẻ: "Đi, trực tiếp thuê xe đi đến bến tàu!"
Biển Hạ Môn trải ra ở trước mặt bọn họ, không tính là triệt để trong suốt, nhưng mà cũng đủ làm rung động lòng người.
Khi đi lên tàu, thời tiết có chút nặng nề, thời tiết sương mù nhàn nhạt bao phủ, làm người ta không nhìn thấy rõ bộ dáng của hòn đảo nhỏ nằm đối diện. Gió biển nhè nhẹ thổi qua, người trên thuyền đều hưng phấn không thôi. Theo tàu chạy hướng về tới gần bên bờ, rốt cục An Hồng đã có thể nhìn thấy hình dáng những màu hồng nhàn nhạt trên đỉnh những bức tường màu xám xịt trên đảo nhỏ.
Lúc đó đảo nhỏ Cổ Lãng còn chưa giống như sau này, vẫn còn nhỏ như vậy, nhất là gặp phải ngày nghỉ thì chỉ thấy nhốn nháo toàn đầu người di động, đầy dẫy những thanh niên trẻ nâng Laptop trên tay ngồi ở cạnh cửa sổ để làm dáng. Khi đó đảo nhỏ Cổ Lãng yên tĩnh, đơn giản, xinh đẹp tuyệt trần, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn giàu có linh khí. Khi bước lên trên bờ trong nháy mắt đó, liền từ trong đáy lòng An Hồng đã yêu địa phương trong lành này.
Từ Mạt Mạt cười hì hì chờ ở bến tàu, đứng ở bên người cô là bạn trai thanh mai trúc mã Tiểu Cốc. Từ Mạt Mạt cho An Hồng một cái ôm ấp thật lớn, nhìn thấy bên người cô có một đống người như vậy, cười nói: "Ai nha! Nghe nói là được ăn không ở không, cho nên nhiều người đến đây như vậy sao"
Lộ Vân Phàm cười: "Chị Mạt Mạt, chị cứ yên tâm đi, tiền phòng tiền cơm chúng tôi đều sẽ thanh toán đầy đủ. Nếu như chị không thu chính là không nể mặt chúng tôi, chúng tôi còn dự tính ở đây vui chơi thêm vài ngày nữa đó."
Từ Mạt Mạt có chút ngượng ngùng, An Hồng bảo cô yên tâm bớt buồn, ra ngoài chơi phải tiêu tiền là một đạo lý hiển nhiên, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn mấu chốt là phải làm thế nào cho thật vui vẻ.
Một hàng tám người đi về hướng khách sạn của nhà Từ Mạt Mạt, càng đi sâu vào trong đảo Cổ Lãng, đường lại càng quanh co khúc khuỷu. Đây là một địa phương rời xa xe động cơ. Lúc sáng sớm, đường phố nhỏ hẹp yên tĩnh lại quanh co, có rất nhiều ngã ba đường, An Hồng cảm thấy không biết đường nào mà đi, liền quay sang nói với Lộ Vân Phàm: "Nếu như em đi một mình, khẳng định là sẽ bị lạc đường."
"Ngu ngốc, đảo Cổ Lãng thật nhỏ, chạy một vòng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, em cứ đi theo anh là đến nơi, đường đi qua rồi anh đều nhớ được hết."
Ánh mặt trời dần dần xuyên thấu qua tầng mây, ló mặt ra, dọc theo đường đi chỉ còn sót lại tiếng nói cười giàu có sức sống của mấy người trẻ tuổi bọn họ. Thưởng thức phố ngõ hẻm bên cạnh có rất nhiều ngôi nhà nhỏ với những vườn hoa mang theo phong cách Châu Âu. dinendian.lơqid]on Bọn họ đi đến một khoảng rộng lớn, An Hồng nhìn thấy có cây đa vĩ đại chung quanh có rất nhiều chạc cây đâm ngang, đan xen vào nhau rắc rối khó gỡ rễ rủ xuống bao trùm trên mặt đất. Cô chưa từng thấy loại thực vật thế này bao giờ, tò mò chỉ tay, Tiêu Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Có cái gì đáng ngạc nhiên đâu, ở Tam Á thật bình thường, thực vật ở đó so nơi này còn có nhiều loại và kỳ quái hơn rất nhiều."
Chuyến đi Tam Á lần ấy An Hồng không được đi, thành ra lúc này nghe thấy Tiêu Lâm nói như vậy, trong lòng lại nghĩ tới cái chết của mẹ cùng bác sĩ Tiêu, có chút không chịu nổi. Lộ Vân Phàm thấy sắc mặt của cô trở nên âm u, lập tức cười nói: "Thực vật ở Tam Á nhìn thật là đẹp. Về sau anh sẽ dẫn em đi tới đó chơi, còn có một số đảo ở Đông Nam Á nữa, phong cảnh còn đẹp hơn nhiều. Tương lai một đám chúng ta sẽ đi tới đó chơi có được không?"
An Hồng giương mắt lên trừng anh một cái, Lộ Vân Phàm cười hì hì, nắm giữ thật chặt lấy tay An Hồng, thấp giọng nói, "Ra ngoài chơi, cao hứng hơn một chút. Anh nói thật đó, tương lai anh sẽ cùng với em đi chơi rất nhiều rất nhiều nơi, cam đoan cho em chơi đã ghiền."
An Hồng không nhịn cười được, móng tay cạ cạ vào lòng bàn tay Lộ Vân Phàm: "Em nghĩ muốn đi ra ngoài không gian, anh có giúp em cùng đi hay không?"
"Đi chứ! Hoả Tinh, Thổ Tinh, Diêm Vương Tinh, em muốn đi chỗ nào anh đều đi cùng với em, chỉ cần em không chê đường quá xa là tốt rồi." Lộ Vân Phàm hắng giọng một cái, dùng giong nói tiêu chuẩn của phát thanh viên, mở miệng nói: "Hoan nghênh tiểu thư An Hồng cùng tiên sinh Lộ Vân Phàm tham gia hành trình du lịch Hoả Tinh lần này. Hành trình của chúng ta đi bằng tốc độ siêu âm, chuyến đi này có thời gian cần thiết là bảy tháng. Nếu như đang trên đường bay đi, tinh thần của ngài thất thường, bản cơ quan du lịch xin lỗi không phụ trách."
"Khiến cho người ta phải chán ghét!" An Hồng bị đùa đến cười ha ha, Tiêu Lâm cũng nở nụ cười.
Trong lúc An Hồng vô ý vòng vo xuống phía dưới, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của Hứa Lạc Phong, cô chợt sửng sốt một chút, nhưng lại quay đầu đi, nghe Lộ Vân Phàm nói cười tiếp.
Đi mất hai mươi phút thì đến khách sạn tư nhận của nhà Từ Mạt Mạt. Đây là một tòa nhà lầu ba tầng. Từ Mạt Mạt sắp xếp phòng cho mọi người, An Hồng cùng Tiêu Lâm ở một phòng, Lộ Vân Phàm cùng Trình Húc ở một phòng, Hứa Lạc Phong cùng Lili ở một phòng. Lúc này thời tiết đã cực tốt, mặc dù trên đảo nhiệt độ không khí cao, nhưng lại không cảm thấy nóng nhiều. Gió biển thổi vào khiến trong người có cảm giác vạn phần thích ý. Mấy người trẻ tuổi đến phòng sắp xếp hành lý, tắm rửa một cái, thay quần áo đẹp đẽ xong, liền chạy đi về hướng bờ biển.
An Hồng mặc áo đầm màu trắng, trên đỉnh đầu đội mũ đan bằng cói, cùng Lộ Vân Phàm tháo bỏ giày lại, tay trong tay dẫm ở trên cát trong làn nước biển lao xao. Cô cười không ngừng, nhìn khu Hạ Môn ở cách đó không xa, nói: "Mạt Mạt thực là hạnh phúc. Cô ấy được sống ở nơi này, tại một địa phương mới xinh đẹp làm sao, mỗi ngày ra khỏi cửa là liền nhìn thấy biển ngay. Thật hâm mộ chết đi được!"
"Em thích sao? Tương lai anh sẽ mua cho em một căn nhà ở đây nhé, hàng năm chúng ta sẽ làm khách du lịch ở đây!" Lộ Vân Phàm dẫm xuống nước, một bên cười, một bên lại dùng chân đá vào nước hắt lên trên người An Hồng.
"A a…" An Hồng thét chói tai, lập tức triển khai phản công. Hai người dẫm chân trong nước biển thi nhau đá tới đá lui, khiến cho một thân ướt đẫm. Lộ Vân Phàm thừa dịp An Hồng không chú ý, một tay áp lưng của cô đến trên lưng của mình, chạy thật nhanh ở trên bờ cát.
"A a…" An Hồng mở rộng hai tay, vạt váy màu trắng bay phần phật theo gió. An Hồng hưng phấn giống như là muốn bay lên vậy. Tiếng cười "khanh khách" của cô vờn quanh ở bên tai Lộ Vân Phàm, làm tâm tình anh bị kích động, chạy lại càng mau hơn.
Gió biển thổi phất qua, chiếc mũ cói trên đầu An Hồng bị thổi bay đi. Cô cả kinh kêu to: "Ai da ai da! Mũ bị thổi bay đi rồi !"
Lộ Vân Phàm dừng bước lại quay đầu xem, lập tức buông An Hồng xuống, quay đầu đuổi theo cái mũ.
Chiếc mũ cói màu vàng nhạt bị thổi bay tới trong nước biển, theo lớp sóng triều tịch càng ngày bị dồn càng xa ra bên ngoài. Lộ Vân Phàm đi trong nước biển đến độ sâu ngang thắt lưng rồi mà vẫn không thể nào với tới. Anh dứt khoát mạnh mẽ lao người liền chui vào trong nước biển, ra sức rẽ nước, bơi về hướng chiếc mũ cói vẫn đang phiêu du ở trên nước biển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT