Trịnh Âu Dương cũng không phải hoàn toàn tỉnh ngộ. Trong mấy ngày hờ hững với Nguyên Vi, Trịnh Âu Dương ngày ngày đi thăm Trịnh Nghi, mà Trịnh Nghi trừ hỏi thăm rốt cuộc đâu là bộ quần áo thích hợp nhất, câu nói thường xuyên nhất chính là: sao tiểu Vi lại không tới thế, sao tiểu Vi lại không tới nữa, hôm nay tiểu Vi cũng không tới ư, mọi việc như thế. Trịnh Âu Dương nghe đến chai lỗ tai: "Con mới phải con trai của mẹ, mà cô ấy chỉ là một người không liên quan."
Dĩ nhiên lời này của Trịnh Âu Dương không phải lời nói trong nội tâm, mấy ngày nay, Nguyên Vi ở trong "Thiên Viên" làm mưa làm gió, ăn uống no nê, mà Trịnh Âu Dương cũng là thời khắc giám sát cửa nhà Nguyên Vi, cơm nước không vào. Dưới tình huống bụng đói kêu vang, cho dù là ai thì cũng không thể nói ra cái gì dễ nghe.
"Cái gì mà không liên quan, ta thấy con quả thật là vô tâm." Trịnh Nghi bỏ một bộ quần áo lên giường: "Con chọc tiểu Vi tức giận?"
"Con chỉ nói cô ấy mấy câu, mấy ngày nay cô ấy đều không về nhà." Trịnh Âu Dương ngồi ở trên ghế, máy móc dùng mũi giày đá chân bàn, buồn buồn không vui nói.
"Con nói con bé cái gì?"
"Con bảo cô ấy đừng nhúng tay vào chuyện của mẹ nữa." Trịnh Âu Dương luống cuống đứng lên, nắm quần áo trên giường lên, ném xuống đất: "Mẹ, làm sao mẹ không thể tỉnh ngộ? Người đàn ông kia đã tránh mẹ hơn nửa đời rồi, mẹ còn muốn đưa nốt nửa đời sau cho ông ta ư? Ông ta đã có vợ, có con, ngay (di,da,l,qy,do) cả cháu cũng sắp có rồi, không cần mẹ phải quan tâm, hơn nữa ông ta còn sắp chết rồi, mẹ gặp ông ta thì có ích lợi gì? Mẹ, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta đi, hay là, chúng ta chuyển đi? Rời khỏi chỗ này đi? Lúc trước mẹ mang thai con cũng đã từng chuyển đi một lần, hôm nay con cũng có thể dẫn mẹ đi một lần nữa."
"Tiểu quỷ nhát gan, không có dũng khí." Trịnh Nghi dốc hết hơi sức đẩy Trịnh Âu Dương ngã xuống mặt đất: "Là con không dám gặp ông ấy, có đúng hay không? Con ngay cả dũng khí gọi ông ấy một tiếng cha cũng không có, có đúng hay không? Ông ấy sắp chết thì thế nào? Nếu như ngày mai ông ấy chết, hôm nay ta liều mạng cũng phải vọt tới trước mặt ông ấy. Sao con lại nói ông ấy phá hủy ta? Con không nhìn thấy ta rất hạnh phúc sao? Sinh con cho ông ấy, đời ta đã thỏa mãn rồi."
"Đúng, đúng, con không có dũng khí." Trịnh Âu Dương dứt khoát ngồi trên mặt đất: "Đối với con mà nói, cuộc sống không có ba rất tốt, tại sao mẹ lại nhất định bắt con gọi người xa lạ nằm co quắp trên giường là ba? Con không muốn ấn tượng duy nhất ông ta để lại cho con là một người ngay cả đại tiểu tiện cũng cần người hầu hạ, con không muốn."
Trịnh Nghi bổ nhào về trên giường, “roạt” rút ra một tấm hình từ dưới gối, chuẩn xác nhét vào trên mặt Trịnh Âu Dương: "Mở to hai mắt mà nhìn một chút đi."
Nếu như nói, Tả Sâm lúc này tuấn mỹ lỗi lạc như Tả Ấp lúc còn trẻ, làm người ta không dám rồi lại khó có thể kháng cự, như vậy Hách Tuấn lúc này, tự nhiên cũng ít nhiều có thể đại biểu lúc còn trẻ của Hách Thế Uyên. Nhà họ Hách là chính nhân quân tử anh tuấn, làm người ta tin cậy, mà trong hình Hách Thế Uyên trừ những thứ đó ra, còn nhiều thêm mấy phần hào hoa phong nhã. Ông cắt tóc ngắn, cằm vuông, đeo một cặp mắt kiếng viền kim loại màu vàng, ông ngồi trên ghế sa lon, cầm tờ báo trong tay, tự nhiên mà dịu dàng nhìn về ống kính. Trịnh Âu Dương liều mạng nhìn chằm chằm ông, bên tai gần như có thể nghe thấy giọng nói trẻ tuổi không buồn không lo của Trịnh Nghi: "Hi, Thế Uyên, nhìn bên này." Vì vậy, Hách Thế Uyên đang đọc báo theo bản năng nhìn về phía ống kính trong tay Trịnh Nghi, lại vì vậy, tấm hình chống đỡ Trịnh Nghi hơn hai mươi năm ra đời.
Trịnh Nghi ngồi ở trên giường toàn thân co rúm, khóc đến như đứa bé uất ức: "Ta muốn ông ấy, ta, rất nhớ ông ấy." Trịnh Âu Dương nhét tấm hình về trong tay Trịnh Nghi: "Mặc cái váy đỏ kia đi gặp ông ấy, mẹ mặc màu đỏ cực kỳ xinh đẹp." Sau đó, anh tông cửa xông ra.
***
Đinh Lạc Lạc theo Tả Sâm đi "Trái phải địa sản", tới dưới lầu, Đinh Lạc Lạc nhìn lên: "Sâm, em và cha anh gặp nhau lần đầu tiên là ở nơi này." Tả Sâm cũng ngẩng đầu lên: "Nơi này?" "Ừ, khi đó, em mới biết anh là người cỡ nào giàu có và giữa chúng ta chênh lệch xa xôi bao nhiêu," Đinh Lạc Lạc rút tay từ trong bàn tay Tả Sâm ra ngoài, lại lần nữa trở tay cầm tay Tả Sâm: "Thế nhưng em không lùi bước."
"Đời này Nguyên Vi đã nói đúng một câu." Tả Sâm cau mày nhớ lại: "Hình như là vào ngày cô ta đồng ý yêu cầu đổi lại phòng với em, quay về “Thiên Viên”, nguyên văn câu nói như thế nào anh đã quên, tóm lại là khen em dũng cảm, quật cường. Anh vô cùng đồng ý." Tả Sâm khom lưng ấn xuống một nụ hôn lên trán Đinh Lạc Lạc.
"Thật không biết, nếu như mà em và cậu ấy chưa từng đổi phòng, vậy tương lai chúng ta sẽ là như thế nào."
"Vẫn giống nhau thôi, chúng ta vẫn sẽ tiến tới với nhau, có lẽ là bởi vì em rất dễ được người ta chú ý, sau đó anh ngưỡng mộ em, theo đuổi em."
"Nhưng là, nếu như không cùng thầy Tả anh tiến tới với nhau trước, em như thế nào được chú ý? Nói không chừng, bây giờ em đã bị chủ biên Diêu ướp lạnh rồi."
"Có đạo lý, cho nên chúng ta có thể sửa đổi tục ngữ một chút, một ngày là thầy, cả đời là chồng, như thế nào?" Tả Sâm vui vẻ.
***
Tả Sâm cẩn tuân dạy bảo của Đinh Lạc Lạc đúng giờ đi làm, nhưng Tả Ấp lại tới trễ. Tối hôm qua, sau khi Tả Ấp vui vẻ vì nhận được một cô con gái nuôi thì vẫn lựa chọn một mình về nhà uống rượu giải sầu. Cảnh ngộ cuộc đời này của ông là câu đố thứ hai, từ sau khi không hiểu tại sao vợ mình lại không từ mà biệt, Tả Ấp lại không hiểu tại sao con trai lại vì một người phụ nữ từ bỏ lão cha ngậm đắng nuốt cay lẻ loi hiu quạnh này. Tối muộn, Tả Ấp nắm chai rượu đi tới trước mặt Bánh màn thầu và Bánh bột mì: "Bà ấy đi, nó cũng muốn đi, đều không muốn ta. Vậy hai người các con, khi nào thì đi à?" Bánh màn thầu và Bánh bột mì rất có tình có nghĩa, nằm ở bên chân của Tả Ấp nức nở nghẹn ngào không ngừng, vì vậy Tả Ấp dứt khoát an vị ở bên cạnh, cùng hai chú chó này nâng cốc nói cười. Cho đến cuối cùng, hai chú chó này trơ mắt nhìn Tả Ấp say đến mức bỏ thức ăn cho chó vị hải sản vào trong miệng của mình, mà lại còn nhai đến say sưa ngon lành.
Cho nên vào lúc này, Tả Ấp hơi rượu chưa mất té ở trong nhà tiếng ngáy vang trời.
***
Trần Môi có thể nhẫn nhịn mời thám tử tư, dĩ nhiên là có thể biết được Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc song song tới "Trái phải (l^q^d) địa sản", mà trường hợp tề tụ một chỗ như thế nếu như thiếu Trần Môi cô ta, thì như thế nào gọi là "Tề tụ" được? Cho nên, mặc dù Tả Ấp vì Trần Môi mà sắp xếp thời gian quay chụp là mười giờ sáng, cô ta lại vào lúc chín giờ mười phút đã tới "Trái phải địa sản", cũng là sau khi được biết Tả Ấp không lộ diện, gõ cửa phòng làm việc của Tả Sâm.
Hôm nay Sally coi như là được mở rộng tầm mắt. Đầu tiên, ông chủ dẫn tới một người phụ nữ tóc dài phất phới, quần dài cũng tung bay: "Sớm, Sally, đây là Đinh Lạc Lạc. Lạc Lạc, đây là Sally, thư ký của anh." Sau đó, không đợi cô ấy đưa tay ra bắt, ông chủ đã lôi người phụ nữ kia bay vào phòng làm việc. Đinh Lạc Lạc? Đây chính là người phụ nữ từng khiến ông chủ rối rắm với việc rốt cuộc nên tra hay không tra địa chỉ kia? Sau đó, Trần Môi này mắt ngọc mày ngài, từng bước chân đều toát ra hương vị phụ nữ cũng tới: "Tổng giám đốc đã tới chưa?" Sally hết sức lo sợ: "Tôi sẽ thông báo giúp ngài." Trước mắt, toàn bộ công ty ai không biết, Trần Môi này là thiên kim của chủ tịch, còn có lời đồn đãi khác, nói cô ta còn được Tả Ấp thích hơn đứa con trai ruột thịt độc nhất Tả Sâm kia. "Không cần, anh ấy biết tôi tới." Ngón tay thon dài của Trần Môi đè xuống bàn tay đang muốn gọi điện thoại của Sally.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT