Đinh Lạc Lạc mở cửa nhà ra, chỉ thấy Nguyên Vi đứng ở cửa, cùng với ông Hanh ông Cáp Tả Sâm và Trịnh Âu Dương đang giơ lên bao lớn bao nhỏ, nhất thời không rõ chân tướng, vì vậy khăn giấy đang nắm ở trong tay để lau nước mắt bồng bềnh rơi xuống đất, lại vì thế nên chóp mũi bị cô ấy khóc đến đỏ bừng bại lộ rõ ràng trước mặt ba người.
Nguyên Vi liếc mắt: "Trời ạ, Lạc Đà, cậu quả thật giống như là vai hề, thật không hiểu đường đường Tả công tử làm sao sẽ mê muội cậu như thế." Nói xong, Nguyên Vi đi vào cửa, đàng hoàng ngã xuống giường: "Ai, không có chỗ ở cố định mà."
Trịnh Âu Dương lặng lẽ xách theo hành lý của Nguyên Vi đi vào, mà Tả Sâm lại buông tay, quăng hai bọc lớn nhỏ của Nguyên Vi lên trên đất. Anh rảnh tay, nắm hai vai Đinh Lạc Lạc: "Không phải em nói với cha là em không dễ bắt nạt sao? Kết quả lại trốn về khóc thành như vậy?"
"Sâm, em thật hối hận." Nước mắt Đinh Lạc Lạc giống như Trường Giang và Hoàng Hà vỡ đê: "Em quá xúc động rồi, ba (di-da-l-qy-do) anh ông ấy sẽ không tha thứ cho em đúng không? Em làm ông ấy tức giận như thế, có thể làm tổn thương thân thể ông ấy không?"
"Yên tâm, ông ấy sẽ sống lâu trăm tuổi." Tả Sâm ôm Đinh Lạc Lạc: "Em không sai, là anh sai rồi, là anh để cho em bị bắt nạt."
Nguyên Vi nhất thời như cá chép từ trên giường nhảy lên: "Oa, Tả công tử, lúc này anh có muốn ói không? Nhưng tôi thật muốn ói nha."
Tả Sâm đơn giản coi thường sự tồn tại của Nguyên Vi: "Lạc Lạc, thu dọn đồ đạc, cùng anh quay về “Thiên Viên”."
"Không, không được." Đinh Lạc Lạc đẩy tay Tả Sâm ra: "Anh về nhà trước đi, chừng nào em lấy được sự đồng ý của ba anh thì chúng ta sẽ tiếp tục lui tới."
Tả Sâm đấm một quyền lên trên cửa: "Lạc Lạc anh nói thật với em nhé, anh cũng không hiểu tại sao ba anh lại khác thường như thế, lại bài xích em như thế, cho nên anh hoàn toàn không có lòng tin cũng không có cách nào làm ông thay đổi cách nhìn về em, cho nên, nếu như em phải đợi được công nhận của ông ấy, có thể là một giây kế tiếp, cũng có thể là cả đời, em nguyện ý mạo hiểm như vậy sao? Em nguyện ý giao tương lai chúng ta vào tay ông ấy sao? Anh không muốn, anh vẫn là câu nói kia, Lạc Lạc, chúng ta đừng lùi bước."
Đinh Lạc Lạc cảm động đến ngay cả khóc cũng không khóc được, toàn thân cứng còng, không nói một lời, cho đến khi Nguyên Vi đẩy cô một cái: "Này, Lạc Đà, linh hồn thoát xác rồi hả? Tả công tử anh ta không cần thể diện thổ lộ như thế, sao cậu lại thờ ơ thế hả? Ngay cả tớ cũng cảm động đến không còn biết trời trăng gì nữa đây này." Nói xong, Nguyên Vi còn giả vờ giả vịt thút tha thút thít hai cái.
"Chúng ta đi thôi." Rốt cuộc Trịnh Âu Dương ra tay lôi Nguyên Vi đi, dù sao, coi như thân thể anh mạnh mẽ tráng kiện, nhưng chung quy cũng không yêu thích đánh lộn đánh lạo, mà Tả Sâm bên kia, hình như đã sắp không thể nhịn được Nguyên Vi nữa, đang ở biên giới bạo phát rồi.
***
Trịnh Âu Dương và Nguyên Vi đi tới chỗ Trịnh Nghi, bởi vì phải thay Nguyên Vi dọn nhà, bọn họ đã trì hoãn khá nhiều thời gian, cho nên vào lúc này, Trịnh Nghi đã không thể chờ ở trong nhà, mà bước ra sân trường bên cạnh sân tập kia, đang ngẩng đầu chờ đợi.
"Các con đã tới rồi." Trịnh Nghi xa xa đã trông thấy con trai và con dâu tương lại, thu cánh tay lại chạy tới: "Mau nói cho ta biết, là cái tin tức tốt gì?"
Trịnh Âu Dương mở miệng trước: "Đừng hỏi con, là cô ấy nói có tin tức tốt, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn giữ bí mật với con."
Nguyên Vi đảo tròn mắt, cố làm ra vẻ huyền bí: "Có hai tin tức tốt. Thứ nhất, cái cọp mẹ phu nhân đó của ba Trịnh tạm thời sẽ không vu khống mẹ Trịnh ngài."
"Thật?" Cái tin tức tốt này không thể mang đến bất kỳ kích động nào cho Trịnh Nghi, chỉ là lại làm giọng điệu Trịnh Âu dương cao vút hiếm thấy.
"Ừ, anh từ từ nghe em nói hết đã, không nên ngắt lời em giữa chừng, đợi em nói hết rồi các người hãy khích lệ hiệu suất làm việc của em." Nguyên Vi hắng giọng một cái: "Sáng hôm nay, con nhờ Đinh Lạc Đà, Đinh Lạc Đà lại nhờ Tả công tử, để cho bọn họ dẫn con đi gặp Hách Tuấn, cũng chính là người em trai cùng cha khác mẹ kia của Âu Dương, sau đó con cầu xin anh ta giúp con truyền lời cho ba Trịnh, hỏi ông ấy còn nhớ một Trịnh Nghi thanh xuân vườn trường không. Ừ, chỉ là Hách Tuấn và cọp mẹ của anh ta là cùng một loại người, thái độ với con rất ác liệt, nhưng cũng may vợ của anh ta, cũng chính là em dâu Vân Na lại mê sách của con, cho nên cuối cùng, vẫn là Vân Na thuyết phục Hách Tuấn, giúp con truyền lời tới cho ba anh ta."
Trịnh Âu Dương nghe như rơi vào trong sương mù, mà Trịnh Nghi lại nắm được điểm quan trọng: "Truyền lời? Vậy, vậy ông ấy nói thế nào?" Trịnh Nghi bắt được tay Nguyên Vi, móng tay bẫm vào da thịt mềm mại của Nguyên Vi. Vào giờ khắc này, Nguyên Vi mới ý thức tới vị trước mặt này dường như là người phụ nữ lớn tuổi lại rất ngây thơ, nhưng thật ra là cỡ nào thê lương, cỡ nào không chịu nổi một kích.
"Mẹ Trịnh, con không biết ba Trịnh ông ấy nói như thế nào." Nguyên Vi cầm ngược lại tay Trịnh nghi: "Nhưng trưa nay, Vân Na hỏi số điện thoại của con, liên lạc với con, nói sẽ để Hách Tuấn ngăn cản mẹ của anh ta vu khống ngài. Còn nữa, cũng chính là tin tức tốt thứ hai mà con nói, Vân Na còn nói, cô ấy sẽ mau chóng sắp xếp cho ngài và ba Trịnh gặp mặt. Cho nên, con lập tức cùng Trịnh Âu Dương vội tới báo tin mừng cho ngài, như thế nào, con làm việc hiệu quả chứ?" Nguyên Vi đắc chí.
"Thằng nhóc thối." Trịnh Nghi nhấc chân đá Trịnh Âu Dương một cước: "Ta nói ba con ông ấy vẫn quan tâm ta mà? Lần này con tin chưa?" Trịnh Nghi vừa nói vừa khóc lóc nức nở, biến thành chú hề thứ hai hôm nay sau Đinh Lạc Lạc.
***
Rốt cuộc Đinh Lạc Lạc vẫn lại dọn về "Thiên Viên", bởi vì Tả Sâm dùng lý lẽ nói rõ với cô, sau khi lấy tình cảm để cảm động còn bổ sung: "Nếu như em không dọn, vậy là em muốn Nguyên Vi lại dọn lại lần nữa đúng không? Em cho là, dưới sự đe doạ của anh cùng với sức hấp dẫn của kẻ cơ bắp, cô ta còn có thể quay lại lần nữa sao?"
"Không dời đi, nói gì tớ cũng không dời đi nữa." Nguyên Vi kịp thời trở về: "Trời ạ, Tả công tử, anh còn chưa dẫn cậu ấy đi sao? Cậu ấy không thích mềm thì anh cho cậu ấy ăn cứng rắn đi, giống như cư xử với (l-q-d) tôi đó, tự mình mở valy của cậu ấy ra, nhét mấy bộ quần áo và đồ linh tinh vào. À, quan trọng là phải nhét máy vi tính của cậu ấy, đối với người làm nghề viết lách như chúng tôi mà nói, máy vi tính ở đâu, người sẽ ở đó."
"Nguyên Vi." Đinh Lạc Lạc luôn luôn không thể làm gì với Nguyên Vi.
"Lạc Đà, đi cùng Tả công tử đi, đời này cậu có thể gặp được lãng tử quay đầu Tả công tử, là đời trước cậu tích đức tích phúc rồi. Trở về kề vai chiến đấu với anh ta đi, các cậu cương nhu phối hợp sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." Nói xong, Nguyên Vi mở valy hành lý của Đinh Lạc Lạc ra.
***
Rốt cuộc Giang Tiêu cũng chờ được đến lúc Viên Kiệt nói hai chữ "Ly hôn" ra khỏi miệng, cái loại chờ đợi đó giống như là biết rõ mình bị phán tử hình, nhưng vẫn phải chờ đợi tuyên bố chính thức. Giang Tiêu biết, Viên kiệt muốn "Ly hôn" không phải bởi vì anh ta tuyệt tình mà bởi vì anh ta nhất định phải cho anh ta và người phụ nữ có tình cảm với anh ta kia một cái công đạo. Chỉ là, coi như Giang Tiêu có tri thức hiểu lễ nghĩa trước sau như một, coi như cô hoàn toàn quy tội Viên Kiệt di tình biệt luyến cho mình, vậy cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ mỉm cười gật đầu một cái, sau đó để hai người kia song túc song phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT