Về phần quan hệ giữa Giang Tiêu và Viên Kiệt, cũng không phát triển như trong kế hoạch của Giang Tiêu.
Ngày ấy, Viên Kiệt nói muốn về nhà ăn cơm, mà anh ta cũng chính xác là về nhà ăn cơm. Chỉ là, kể từ sau khi Giang Tiêu vô tình gặp được Lương Hữu Tề ở siêu thị, không đúng, nói "vô tình gặp được" không thích hợp, phải nói là sau khi bị Lương Hữu Tề "bắt được", lúc cô ấy vì Viên Kiệt nấu ăn, tâm tư trước hoa dưới trăng cũng không còn sót lại chút gì rồi. Tình cảm sâu đậm trong ngoài bất nhất của Lương Hữu Tề khiến Giang Tiêu ngồi ở phía trước cửa sổ ngây ngẩn sững sờ đến mặt trời chiều ngã về tây. Viên Kiệt mở cửa nhà ra thì không thấy khói bếp, chỉ thấy một pho tượng bà xã.
Vì vậy, bữa ăn tối lãng mạn trong kế hoạch của Giang Tiêu biến thành hai chén mì ăn liền, cộng thêm một đĩa dưa chuột.
Viên Kiệt lặng lẽ ăn, Giang Tiêu muốn gắp thức ăn cho anh ta nhưng lại cảm thấy thật sự không có gì ngon mà gắp. Cho đến die.nda,nl;equ,ydo.n khi Viên Kiệt bắt đầu uống nước trong bát mì ăn liền, không khí lặng ngắt giữa hai người mới bị Giang Tiêu đánh vỡ, bởi vì, cô ấy muốn gắp dưa chuột cho Viên Kiệt, kết quả lại làm đổ bát của Viên Kiệt, nước canh vẩy hết lên người Viên Kiệt, chén cũng rơi xuống đất, vỡ nát.
Giang Tiêu nôn lại khóc, giống như người bị hắt một thân dầu mỡ là cô ấy. Ngược lại Viên Kiệt không để ý tới mình, trực tiếp đưa bàn tay về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiêu, lau lau hai cái: "Thế nào? Chẳng qua là một cái bát mà thôi." Giang Tiêu sửng sốt: Viên Kiệt dịu dàng như thế, Viên Kiệt bao dung như thế, anh ta giống như trước kia, vừa là chồng, vừa như anh trai. Giang Tiêu khóc sướt mướt trong nháy mắt biến thành thút thít, lúc này, Viên Kiệt thu tay về, đi thay quần áo. Giang Tiêu hoàn toàn an tĩnh: ôn nhu này thật là vội vã, như thực như ảo.
Viên Kiệt đi, áo mũ chỉnh tề đi làm việc. Lúc dọn dẹp mảnh vỡ của bát thì Giang Tiêu vẫn an tĩnh như cũ: không phải anh ấy nói, hôm nay không cần làm thêm giờ sao? Không phải anh ấy mới vừa vuốt ve mặt của mình, vừa liếc mắt nhìn mình sao? Thế nào lại qua loa mà thẳng bước dời đi đây? Tốc độ trở mặt này, thật là hơn hẳn lật sách.
***
Cho nên hôm nay, Giang Tiêu và Đinh Lạc Lạc hai người mặt đối mặt, than ngắn một tiếng, thở dài một tiếng. "Nguyên Vi đâu?" Đinh Lạc Lạc không muốn nhắc đến "đàn ông", không thể làm gì khác hơn là nói đến Nguyên Vi. "Cậu ấy đi ăn cơm dã ngoại rồi, nói là tìm kiếm linh cảm." "À?" Đinh Lạc Lạc phát ra một tiếng từ đáy lòng. Ăn cơm dã ngoại? Giữa ban ngày ban mặt, ăn uống một trận là có thể viết ra tác phẩm xuất sắc ư? Hơn nữa, Nguyên Vi cậu ấy luôn luôn là bế quan tòa cảng, nhìn lên trần nhà suy nghĩ về tình yêu nam nữ, bắt đầu từ lúc nào thì cậu ấy hứng thú với trải nghiệm cuộc sống rồi hả? Giang Tiêu lại than thở: "Ai, hôm nay cậu ấy và Trịnh Âu Dương quen nhau, hai người coi như ngồi trong đất hoang ăn cỏ cũng ăn đến ngon miệng." Nói thế không sai.
"Cậu nói, Viên Kiệt anh ấy có phải tâm thần phân liệt rồi không? Đối với tớ lúc lạnh lúc nóng." Lời này của Giang Tiêu là nói cho mình nghe. Cô ấy cũng không tin Đinh Lạc Lạc ngây thơ có thể đối với hành động mơ hồ của Viên Kiệt có thể làm ra cái phân tích đúng trọng tâm gì.
Chỉ là, Đinh Lạc Lạc lại nghiêm túc nói: "Tớ thấy à, cậu cũng tâm thần phân liệt rồi. Quan tâm Viên Kiệt như vậy, làm sao vẫn qua lại với Tề đại ca?"
Giang Tiêu nhướng lông mày lên: "Đúng, tất cả mọi người đều tâm thần phân liệt. Tả Sâm kia không phải cũng như vậy sao? Trong lòng ngoại trừ cậu cũng có người khác."
Không thể như vậy sao? Người có thể vừa thích ăn rau lại vừa thích ăn thịt, cũng có thể vừa thích hoa hồng vừa thích hoa sen, như vậy đối với người yêu tại sao lại phải trung trinh không hai lòng đây? Giang Tiêu cô thích ăn chay, cũng yêu Lương Hữu Tề thức ăn mặn này. Tả Sâm anh ta thích Lạc Lạc y hệt hoa sen vô tà, nhưng cũng không bỏ được những thứ xinh đẹp cùng hương thơm khác.
"Tớ xem tác phảẩm mới của cậu rồi, có chút ý tứ." Giang Tiêu giơ ngón tay cái lên.
Mặt Đinh Lạc Lạc đỏ lên: "Chủ biên Diêu cũng cảm thấy có ý tứ, hơn nữa độc giả gửi thư cũng nhiều." Tất cả mọi người đều nói: tiểu thuyết mới này rất có sức hấp dẫn, hồi hộp gay cấn. Đinh Lạc Lạc tha.nhh.lqd.ưng vuốt vuốt trán: có lẽ là bởi vì trong thực tế nhấp nhô quá nhiều, cho nên các độc giả nhìn thấy đàn ông bị phản bội, phụ nữ bị đùa giỡn, mới có thể cảm thấy thoải mái, mới có thể cảm thấy những việc mình trải qua là bình thường, so thấp có dư, cho nên nhân vật bình tĩnh lãng mạn dưới ngòi bút Đinh Lạc Lạc lúc trước mới có thể bị người phỉ nhổ, đây quả thực là điển hình của tâm trạng "Khí nhân hữu, tiếu nhân vô"*.
*thấy người ta sống tốt hơn mình thì mình cảm thấy buồn bực khó chịu, đại loại thế (-_-||)
"Thật hâm mộ cậu, ngoại trừ đàn ông còn có cuộc sống riêng của mình." Giang Tiêu mắt xem mũi, mũi xem tim: "Không giống tớ, ngày ngày không có việc gì."
Đinh Lạc Lạc xem thường: cuộc sống của cô? Ngày ngày phỏng đoán Tả Sâm đủ loại, mượn từ chữ viết biểu đạt, răng rắc đánh lên hơn vạn chữ, cũng biểu đạt buồn bực vô tận của cô. Điều này cũng đáng giá để hâm mộ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT