"Bà nội, bà nội, con tới thăm bà." Đinh Lạc Lạc bước một bước vào sân lập tức gạt tay Tả Sâm ra, kêu to chạy về phía trước.
"Ơ, Lạc Lạc, mau tới đây." Bà nội nghe tiếng từ trong nhà ra đón, trong tay là một xấp tiền lẻ, chắc là vừa mới rời khỏi bàn mạt chược, đang kiểm lại thành quả thắng lợi.
Đinh Lạc Lạc vùi đầu vào trong ngực, ôm cổ bà nội: "Bà nội, lần trước bà nói con tình vận vượng, thật sự không sai đâu. Con dẫn bạn trai con đến thăm bà." Đinh Lạc Lạc vừa dứt lời, cặp mắt lão thái thái than.lqd.hh.ưng vốn là dừng ở bàn tay đếm tiền giấy sau lưng Đinh Lạc Lạc kia rốt cục cũng ngừng lại: "Thật sao? Nơi nào? Nơi nào?"
Đinh Lạc Lạc nghĩ thầm: đôi mắt này của bà nội có thể phân biệt được nhị ngũ bát vạn, lại nhìn không thấy người sống sờ sờ Tả Sâm này sao? Cô vừa gọi: "Sâm, mau tới đây", vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra, sau lưng cô ngay cả một mẩu vụn của Tả Sâm cũng không có.
Về phần Tả Sâm, lúc này đã khởi động xe chạy trốn đến ra ngoài hai dặm rồi. Kể từ lúc Đinh Lạc Lạc buông tay anh ra, anh đã lập tức phóng ra khỏi sân nhà bà nội Đinh, lên xe, như một làn khói lái đi, mà trái tim nhỏ của anh cũng vẫn phanh phanh phanh treo ở cổ họng. Đinh Lạc Lạc vội vã gọi điện thoại tới: "Anh làm sao thế? Chạy đi đâu rồi hả?" Giọng Tả Sâm vang lên: "Lạc Lạc, đừng ép anh, đây không phải là cuộc sống anh muốn." Dứt lời, lập tức ngắt điện thoại. Cuộc sống của Tả Sâm anh, tại sao có thể là đi làm tan ca, hễ kêu là tới, hầu hạ dưới gối lão bà? Không, không thể nào, anh không chấp nhận.
Đinh Lạc Lạc mơ mơ hồ hồ trở lại "Thiên Viên", phát hiện Tả Sâm cũng không có ở đây. Anh sao thế hả? Sao lại nói trở mặt xong lập tức trở mặt, tới vô ảnh đi vô tung sao? Là áp lực công việc quá lớn, hay vẫn là phái nam cũng có chu kỳ gì gì đó?
Tả Sâm không biết, thật ra thì Đinh Lạc Lạc cũng không giọi thêm cho anh cuộc điện thoại nào nữa bởi vì lúc anh gõ cửa phòng Trần Môi ở kia lập tức quả quyết tắt điện thoại đi. Tả Sâm càng không biết, Đinh Lạc Lạc chờ điện thoại của anh cả đêm, bởi vì cả đêm này anh đặt toàn bộ tâm tư vào trên người của Trần Môi, anh dong ruổi ở trên giường Trần Môi, dương dương tự đắc: ha, anh vẫn là anh, là anh công lực không giảm của năm đó.
Sáng sớm hôm sau, Tả Sâm nhận lấy cà phê Trần Môi đưa tới, vừa uống vừa nhìn cô ta thay quần áo: "Ngày nào thì đi?" Trần Môi vốn là đưa lưng về phía Tả Sâm thoáng chuyển thành nghiêng người sang một bên, khoe ra đường cong lộ liễu: "Hả?" "Không phải muốn đi Hongkong sao?" "À, còn chưa ấn định thời gian cụ thể." Trần Môi không nói bừa mà sự thực là cô ta còn chưa có quyết định buông cục thịt béo Tả Sâm này ra.
Tả Sâm nhíu mày, không nói gì. Một câu "Dứt khoát đừng đi nữa" của anh đã đến khóe miệng lại nuốt xuống cũng với cà phê. Đinh Lạc Lạc quả thật ép anh điên rồi, gần như ép anh đến mức muốn mở miệng giữ lại một "Bạn giường". Nhưng nếu là Trần Môi thật sự cao chạy xa bay, vậy Tả Sâm anh chắc chắn sẽ rất cô đơn. Từng người tình cũ đều lần lượt rời đi, người mới không còn kịp bồi dưỡng nữa, thật là thời kì giáp hạt mà.
Khóe miệng Trần Môi hiện lên một tia hả hê: người đàn ông này, cuối cùng vẫn là quyến luyến mình đấy.
***
Đinh Lạc Lạc đứng ở dưới lầu của "Trái phải địa sản" nhìn lên: nơi này, là của Tả Sâm hay sao? Đây có bao nhiêu tầng hả? Một, hai, ba… Đợi cô đếm tới 16, Tả Sâm xuất hiện. Thật ra thì vừa bắt đầu, Tả Sâm lái xe cũng không die,nda,nl,equ,ydo,n thấy Đinh Lạc Lạc, căn bản anh cũng không nghĩ tới Đinh Lạc Lạc sẽ đến nơi này tìm anh, chỉ là, Đinh Lạc Lạc ngửa đầu nhìn đến choáng váng, không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ, mà một bước này, cô đã thành công từ trên lối đi bộ bước xuống lòng đường, Tả Sâm vừa đúng lúc đi ngang qua bị sợ đến mức vội vàng một cước đạp phanh xe, cả người nhếch nhác nhào đầu về phía trước, ngũ quan rối rắm. Đinh Lạc Lạc cũng sợ hết hồn: Ai? Đây không phải là Sâm sao? Trước kia vẫn cho rằng anh cỡ nào anh tuấn, nhưng hôm nay nhìn kỹ cũng không có gì đặc biệt.
#Thanh Hưng: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời (~_~)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT