Aomine Daiki gục đầu nhìn xuống mặt đường, tầm mắt đặt ở mũi chân, từng vệt bóng cây loang lổ in trên mặt đường, ảm đạm mà hỗn loạn như thứ cảm xúc không tên bao trùm lên toàn bộ sân bóng rổ. Cuối hạ, dương quang nóng rực gắt gao chiếu rọi, hơi ngẩng đầu lên, tia nắng vàng chói chang khiến nó không tự chủ được mà nâng tay phải lên che lại.

Là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là bắt đầu từ khi lên năm ba, bản thân luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Trong phòng học, không có. Tiếng chuông tan lớp còn chưa dứt hẳn, Aomine đã nhanh chóng lao ra khỏi cửa lớp. Hai tay chống lấy đầu gối có chút thở gấp, bao lâu rồi nó không dốc hết sức để chạy như vậy. Nó luôn tự tin với tốc độ của mình, mặc kệ là đuổi theo người khác hay khi chơi bóng rổ. Nhưng là, vẫn như cũ không hề tìm được thân ảnh của người nọ.

Thư viện, không có.

Trên sân thượng, không có.

Trong WC, không có…

Tình trạng này đã kéo dài bao nhiêu ngày, trừ bỏ đi học cùng thời điểm ngẫu nhiên luyện tập tiêu khiển, Aomine cảm thấy mình tựa như ruồi bọ ở vườn trường giống nhau, không có mục đích chạy khắp nơi, cuồng loạn tìm kiếm. Nhưng kết quả lúc nào cũng khiến kẻ luôn luôn thắng từ lúc chào đời tới nay cảm thấy thất bại ê chề, kì tích đều chưa từng một lần xuất hiện.

Kì tích là cái gì, bản thân nó không phải là kì tích sao, không phải nó được mọi người gọi là “Thế hệ kì tích” sao. Có thể khiến một kì tích công phu đi tìm như vậy, hẳn cũng nên gọi là kì tích đi.

Tetsu, không thấy?

Tetsuya, không thấy…

Kuroko Tetsuya, càng không thấy.

Tan học liền bất tri bất giác rời khỏi phòng học, không hề xuất hiện ở sân bóng, cũng không hề theo thói quen khi không cần luyện tập liền đi đến thư viện, không hề trộm lên sân thượng nằm ngủ.

“Ngay cả chặn trước WC cũng có thể đến vô ảnh đi vô tung (đến đi đều không biết), người bình thường một ngày phải đi WC bao nhiêu lần, chẳng lẽ tất cả đều không gặp được. Đây là cái dạng gì a?” Aomine không khỏi cắn răng trong lòng bức bối.

Nhớ rõ trước kia Momoi thường xuyên ở thời điểm lạc lõng này bên tai mình cằn nhằn cái gì.

“Nếu bên cạnh là một người mù đường bẩm sinh thì nên quý trọng thời gian hai người ở cùng nhau… Bởi có lẽ người kia đi tới đi lui không biết khi nào đã liền lạc mất.”

Tetsu… đã lạc mất? Não bộ dường như đột nhiên được khai sáng rồi lại lâm vào hoang mang, rối rắm.

*ý của Momoi là lạc trong ‘lạc đường’ còn Aomine là ‘lạc mất nhau’

Tetsu vốn mù đường sao? Aomine dùng cả nửa giờ học để tự hỏi vấn đề này, kết quả là nó căn bản cũng không biết Kuroko Tetsuya rốt cuộc có phải người mù đường hay không. Còn nửa giờ còn lại? Đại khái là nghỉ ngơi dưỡng sức để tiết sau tiếp tục chạy loạn khắp trường đi.

Kuroko Tetsuya đang nghĩ cái gì? Kì thật có thế nào thì cũng không ảnh hưởng gì, như Trái đất vẫn như cũ tự xoay tròn, thậm chí cũng không có một ai hỏi: “Tại sao lại không thấy Kuroko Tetsuya nữa?”. Và đội bóng rổ Teiko vẫn là những thần đồng không thể đánh bại.

Thật sự thì, thỉnh không nên hỏi nó đã chật vật thế này bao nhiêu ngày, nhưng nếu buộc phải trả lời, đại khái là, đã thật nhiều nhiều ngày rồi đi? Cho đến khi định gọi điện thoại cho người khác, lơ đãng nhìn thấy tên Tetsu trong danh bạ Aomine mới giật mình, sau đó xúc động đem điện thoại dí sát lên mặt. Cũng không phải là đang đổ lỗi cho bản thân, hừ, Aomine này sẽ không bao giờ giận chính mình. Nó chính là đang mắng trong lòng một ngàn lần: Mọi sự tồn tại đều mờ nhạt như vậy! Kuroko Tetsuya, rốt cuộc thì cậu muốn nháo đến bao giờ!

Chắc là nên gửi tin nhắn. Vì cái gì lại không gọi điện thoại, đương nhiên là bởi sợ đối phương trực tiếp dập máy hoặc kiên quyết không nghe, chẳng phải chỉ trong nháy mắt liền có thể ném nó xuống địa ngục sao. Nếu là gửi tin nhắn, tuy người nọ không trả lời nhưng vẫn có cơ hội. Có lẽ một lúc sau sẽ trả lời, có lẽ ngày mai sẽ trở lời đi, có lẽ… Aomie đương nhiên không biết hoặc đơn giản là không chịu thừa nhận thói quen suy diễn lung tung và cả tính hiếu chiến của mình, mặc kệ quá trình này có thể kéo dài như thế nào, nó vẫn cương quyết chọn gửi tin nhắn chứ không phải gọi điện.

Người nhận: Tetsu

Nội dung: Cậu đang ở đâu?

Ngón cái khẽ đè lên nút gửi, thoáng chốc con ngươi chợt dao động, ngón tay lại trượt sang ấn delete, một lần nữa gõ vài chữ “Vì cái gì.”

Ba chữ ngắn gọn được gửi đi, Aomine lấy tay nhu nhu trán, chợt thấy mệt mỏi trước nay chưa từng cảm nhận được, cho dù một ngày thi đấu hai trận liên tiếp cũng không vô lực đến vậy.

Aomine đã đoán trước thời gian Kuroko trả lời lại, nhưng di động vẫn mãi không xuất hiện thông báo tin nhắn từ Tetsu. Trong nháy mắt mọi cảm xúc đều vỡ òa, giống như một bộ phim trinh thám khi tìm được manh mối sẽ có chiếc bóng đèn bật sáng.

Tetsu sẽ không trả lời.

Là bọn nó bị Tetsu bỏ rơi.

Là nó bị Tetsu bỏ lại…

Thế giới của Aomine chợt dừng lại. Trong khoảnh khắc, cuộc sống tựa hồ lệch đi một nhịp ra khỏi quỹ đạo hằng này, chỉ một micromet thôi, nhưng vẫn không có cách nào để trở lại được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play