Chuông cửa nhà anh reo vang. Anh mở cửa. Trước mặt anh là cô nhóc trẻ con đang cười rõ tươi, tay cầm một túi bánh.
“ Em sang đây làm gì?”
“ Em mang đồ ăn sáng cho anh.” Cô cười tươi đưa đồ ăn cho anh.
“ Việc gì em phải làm thế? Mất thời gian.”
“ Anh nhận đi mà... Dù sao... chúng ta cũng đang chơi trò chơi...”
“ Em ăn gì chưa?” Anh cầm túi bánh từ tay cô.
“ Chịu em luôn đấy! Vào ăn cùng luôn đi!”
Cô bước vào nhà. Anh giở túi đồ ăn ra, cắt một phần bánh đưa cho cô rồi ăn thử.
“ Bánh em tự làm à?”
“Vâng! Ngon không anh?
”
“ Cũng được!”
“ Thế có nghĩa là không ngon à?” Cô xịu mặt xuống.
“ Anh bảo không ngon bao giờ? Ăn nhanh lên còn đi học.”
“ Anh đưa em đi nhá!"
“ Còn phải hỏi, ăn đi!”
***
10 giờ tối, anh nằm dài trên gường đọc truyện... Đôrêmon. Bất giác, anh nghĩ đến cô. Cái con nhóc trẻ con đó, không biết giời này cô đang làm gì nhỉ? Đến giờ anh cũng không hiểu tại sao mình lại chấp nhận chơi cái trò chơi “7 ngày” đó với cô. Là thương hại, là nể cô đã giúp đỡ cậu hay là lí do gì khác? Nghĩ gì đó, cậu cầm điện thoại lên, nhắn tin cho cô:
“Đang làm gì thế? Ngủ ngon nhá!”
10 phút sau...
Anh bực bội cầm điện thoại lên. Rốt cuộc con nhỏ này đang làm gì mà dám không trả lời anh? Anh vội gọi cho cô.
“ Sao không trả lời tin nhắn của anh???” Điện thoại vừa có tín hiệu, anh giận dữ hét lên không đợi cô nói.
“ Alo... Anh à?...” Một giọng nói mệt mỏi và ngái ngủ vang lên ở đầu dây bên kia.
“ ... Xin lỗi anh... Em ngủ rồi nên không xem được tin nhắn... Có chuyện gì không?”
Anh lặng người. Thì ra do lần trước anh bảo cô không được thức khuya nên mấy ngày nay cô đều ngoan ngoãn đi ngủ từ sớm. Con bé này... nghe lời anh đến vậy sao? Anh ngập ngừng nói:
“ Ừ... thế thôi... Không có gì đâu! Em ngủ đi! Ngủ ngon...”
Tối đó, có ai đó mất ngủ gần cả đêm vì biết có người chủ động quan tâm, nhắn tin chúc mình ngủ ngon.
Ngày thứ 4...
“ Hello anh, ngày mới vui vẻ! Mình đi chơi đi anh!” Cô cười tươi nhìn anh đang đứng đợi sẵn trước cổng nhà rồi trèo lên xe anh.
“Ừ! Em muốn đi đâu?”
“ Ừm... để xem nào! Hay là ta đến siêu thị mua ít đồ rồi ra khu vui chơi nhé!” chô tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ rồi cười tươi nói.
“Lớn rồi mà vẫn còn thích ra khu vui chơi! Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“ Kệ người ta! Mình đi thôi anh!”
Anh lắc đầu bó tay đưa cô ra siêu thị.
Tới nơi, cô lăng xăng chọn mua hết thứ này đến thứ khác. Chẳng mấy chốc đồ ăn đã chất đầy một giỏ.
“ Mua ít thôi, em định đi du lịch dài hạn đó hả?” Anh thở dài ngao ngán.
“ Kệ em! Anh cứ việc ... thanh toán đi! Chọn đồ cứ để em lo.” Cô cười to rồi lại tiếp tục chất đồ đầy giỏ.
Anh chán nản chịu thua cô, đầy xe đồ ra quầy thanh toán.
“ Linh ơi!”
Đang loay hoay với mấy gói bim bim, cô bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Cô ngẩn đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên:
“ Kiều My! Cậu cũng ra đây mua đồ à? ”
“ Ừ, tớ ra đây sắm sửa ít đồ, còn cậu?” Kiều My cười tươi.
“ Tớ ra đây mua ít đồ ăn với anh Minh.” Cô liếc nhìn anh đang lúng túng tiến tới.
“ Chào My! Tình cờ quá em nhỉ!” Anh ngại ngùng nói.
“ Vâng! Anh với Linh đi chơi ạ?”
“ Ừ. À! Em có rảnh không? Hay là mình đi luôn cho vui!” Anh bỗng nảy ra sáng kiến.
“ Vâng, được ạ! Dù sao hôm nay em cũng không bận gì.”
Thế là ba người kéo nha ra khu vui chơi. Họ chơi rất nhiều trò, không khí vô cùng vui vẻ. Anh và Kiều My nói chuyện rất nhiều, để mặc cô một mình ngôi cạnh. Cô thấy thoáng chút buồn bã. Đáng ra... hôm nay phải là một ngày rất vui của anh và cô. Có lẽ... cô đã trở thành người thừa trong buổi đi chơi ngày hôm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT