Phương Nguyên đang tất bật bên bàn trang điểm, Hoàng Anh mở cửa đi vào
- Sao hôm nay lại có nhã hứng trang điểm vậy? hôm nay tận thế sao?
- Đừng nói khó nghe như thế chứ? Chúng ta là phái đẹp đấy. Không thế để phí phạm tuổi trẻ được- Phương Nguyên vẫn tiếp tục trang điểm
- Cậu không nói tớ tưởng cậu là lưỡng tính đấy. Nhanh lên, tớ cũng phải dùng bàn trang điểm đấy.
Thành thử mà nói, cả đêm hôm qua, cô không ngủ được, cứ nhắm mắt lại nhìn thấy cảnh tượng Hàn Phong và Hiểu Thanh ở bên nhau, rồi lại nghĩ ngợi đến câu nói của Hoàng Anh, cô trằn trọc mãi, đến cuối cùng sáng dậy mắt thâm quầng, da dẻ xám xịt. Nếu không trang điểm sợ rằng không nhận ra, hơn nữa cô lại không muốn Hàn Phong nghĩ rằng cô vì để tâm chuyện hôm qua mà thê thảm thế này, lại sinh nghi cô có tình cảm với anh thì cô còn thảm hơn. Hơn nữa, hôm nay Hiểu Thanh người đóng cặp với Hàn Phong, cô ta sẽ theo phong cách bụi bặm đường phố, đảm bảo sẽ không đụng hàng với style đáng yêu trong sáng của cô.
* * *
Đạo diễn khá khó tính nên ekip đã bắt đầu hoạt động từ sáng, Hàn Phong ngồi trong phòng trang điểm đợi từ lâu, cứ đứng lên ngồi xuống mãi vì không thấy Phương Nguyên vào.
Lý Minh đứng đợi đang thảo luận ngoài hành lang, Phương Nguyên đi tới: “Lý Minh”
Lý Minh ngẩng đầu lên bất ngờ : “Phương Nguyên… hôm nay cô đẹp quá”- mọi người xung quanh đều ngoái đầu lại trầm trồ chiêm ngưỡng thiên thần hạ phàm- Phương Nguyên duyên dáng trong bộ demi dáng ngắn, khoe chân dài, khéo léo kết hợp vs destop khỏe khoắn. Mái tóc dài xõa ngang vai, thắt nơ thỏ tinh nghịch. Style trang điểm uyển chuyển khiến cô càng thêm vẻ ngây thơ vô số tội làm cánh đàn ông trong ekip coi như là hoa mắt chóng mặt hết.
Lý Minh quay sang nhìn Hoàng Anh: “ chả lẽ dư âm của ngày hôm qua khiến hôm nay bùng nổ thế này”
Hoàng Anh cười nhẹ: “ có lẽ thế..”
* * *
Tiếc gõ cửa vang lên, Hàn Phong ngoài đầu chờ đợi, Phương Nguyên đẩy cửa bước vào: “ Anh chờ lâu rồi phải không, tôi sẽ bắt đầu công việc ngay”.Cô mỉm cười dịu dàng khiến anh lại càng lo lắng. Anh thay quần aó rồi mới trang điểm. Cô tỉ mỉ lấy màu sắc trang điểm cho hợp với MV, cô vén đuôi tóc sang một bên để không bị vướng khi trang điểm để lộ phần cổ và trên ngực trắng nõn nà, quyến rũ. Ánh đèn bàn trang điểm khiến cô càng toả sáng lấp lánh.
Phương Nguyên chăm chú tạo hình cho Hàn Phong, không bận tâm đến anh vẫn đáng đăm chiêu nhìn cô từ đầu đến giờ. Đột nhiên, Phương Nguyên cất lời : “ nếu anh cứ trợn tròn mắt nhìn tôi như thế, lúc lên hình, anh sẽ thành quái vật đấy”.
Hàn Phong rụt rè hỏi: “cái đó…”
Phương Nguyên ngắt lời: “ nếu anh định nói chuyện hôm qua thì thôi đi.”
Cửa phòng bật mở, Lý Minh hớt hải chạy vào: “Hàn Phong xảy ra chuyện rồi”
Hàn Phong trấn an: “ Lý Minh bình tĩnh đã , có chuyện gì từ từ nói”.
Lý Minh chưa kịp trả lời, thì cửa phòng bật mở lần nữa, một vị khách khác đột ngột bước vào: “ Diễn viên của các người đến giờ quay vẫn không thấy đâu. Dù chỉ là diễn viên phụ, các người cũng không quản nổi người của mình sao? có phải đang coi thường tôi không? Các người trong vòng 10 phút nữa không có diễn viên thì MV này khỏi cần ra mắt nữa.”
Hàn Phong tức giận đùng đùng tay nắm chặt lại: “ ông…”,
Rồi một bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tay anh, Phương Nguyên bước lên đối diện người đàn ông đang giận giữ: “ ông Vu , thành thật xin lỗi ông, đây hoàn toàn là sơ suất của chúng tôi, mong ông rộng lượng bỏ qua. Nhưng ông cho thời gian như vậy, thật làm khó chúng tôi quá rồi, mong ông xem xét lại cho.” Phương Nguyên cúi gập người xin lỗi.
Rồi trợ lí của ông Vu nói thầm vào tai ông ấy chuyện gì đó, ông ta nhìn Phương Nguyên một lượt từ đầu đến chân: “ Cô là ai?”
Hàn Phong kéo Phương Nguyên về phía anh: “cô ấy là nhân viên của tôi”.
- Ngoại hình không tệ, rất có khí chất. Rất tốt. Cô thế vai cô diễn viên đó cho tôi
Phương Nguyên thẫn thờ: “Tôi… nhưng tôi chưa từng diễn xuất”
- Cô không phải lo, cảnh của cô không nhiều, hoàn toàn là trạng thái cảm xúc tự nhiên, không phải diễn nhiều đâu.-Ông Vu trấn an
Lý Minh nhanh nhảu: “bây giờ chỉ có cô mới giúp được thôi. Nhờ cô đấy Phương Nguyên.”
Phương Nguyên ngước lên nhìn ánh mắt Hàn Phong đầy tin tưởng: “đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em”.
Đạo diễn Vu vỗ tay ra hiệu: “ được rồi, 15 phút nữa chúng ta bắt đầu quay”.
* * *
Bối cảnh là một nhà thờ lộng lẫy, tráng lệ, không gian tràn ngập ánh sáng được thắp sáng bởi hàng chục cây nến lung linh , quả là một công trình nghệ thuật hoàn hảo. Lễ đường được trang trí hoàn toàn bởi vô vàn bông hoa hồng trắng, lối đi trải đầy cánh hoa hồng và cuối con đường là chàng hoàng tử đang chờ đợi nàng công chúa của mình trong giây phút thiêng liêng nhất. Cửa nhà thở hé mở, cô dâu bước vào lễ đường trang trọng, trong ánh mắt trầm trồ , kinh ngạc của bao người, ánh nắng ùa vào phòng theo gót chân cô. Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “mình làm được. mình làm tốt.” Cô mỉm cười bước những bước chậm rãi vào lễ đường. Chiếc váy cưới trắng quây dài chùm chân có lẽ được may sẵn để dành cho cô, để lộ bờ vai mềm yếu, trên ngực trắng nõn, cô đeo sợi dây chuyền độc nhất của nhãn hiệu Monblank, sáng lấp lánh. Chiếc váy như đang tôn vinh vòng 1 và vòng 2 của cô thon thả, tuyệt đẹp. Chiếc váy với họa tiết thêu tay hoàn toàn cùng vòng hoa thật kết tay khéo léo khiến cô như nàng công chúa đi lạc. Không gian yên ắng, mọi người say mê ngắm vẻ đẹp của cô dâu. Từng chút từng chút một, cô bước gần hơn đến bên hoàng tử của mình, Hàn Phong mỉm cười đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé nơi cô.
Khoảnh khắc ấy, xinh đẹp đến nhường nào, khi họ nhìn nhau, mọi thứ hoàn toàn biến mất, chỉ có hai người tồn tại, trong mắt họ chỉ có đối phương : “em là người con gái đẹp nhất trong cuộc đời anh”. Cô mỉm cười thẹn thùng không đáp.
Họ vẫn nhìn nhau đắm đuối. Anh nhìn sâu vào mắt cô, đi một chặng đường dài cảm nhận như anh đã tìm được một nửa thật sự của mình. Lời thề vang lên giữa không gian trang nghiêm của lễ đường: “ con Hàn Phong, dù khổ đau, bệnh tật, nguy hiểm, nguyện yêu thương, che chở, bảo vệ người con gái trước mắt con đây suốt cuộc đời này”.
“con Phương Nguyên, xin thề, dù khổ đau, bệnh tật, nguy hiểm, sẽ hết lòng yêu thương, chăm sóc người đàn ông trước mắt con lúc này đến hết cuộc đời.”
Hàn Phong vén tấm màn che mặt cô dâu, Phương Nguyên ngước mắt nhìn anh, đôi mắt tròn xoe, long lanh, xúc động. Anh từ từ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn ấm nóng, thật sâu.
* * *
Theo như kịch bản, khi hai người chuẩn bị hôn thì cô Hiểu Thanh sẽ bất ngờ xuất hiện phá vỡ hoàn toàn không gian lãng mạn này. Nhưng đạo diễn không hề ra hiệu, Hiểu Thanh vẫn đang ở ngoài chờ lệnh. Những người đã biết trước kịch bản lại vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục diễn theo đạo diễn ra hiệu. Tất cả các máy quay đều tập trung quay lại chi tiết hạnh phút, nụ hôn có một không hai của cặp uyên ương này.
Cảnh hôn kết thúc, Hàn Phong và Phương Nguyên nắm tay nhau, mỉm cười hành phúc, tiến ra ngoài lễ đường trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người.
* * *
Và rồi, nhân vật chính thứ hai trong MV xuất hiện, cô xuất hiện với bộ đồ đen huyền bí và một cây súng giả trên tay, tạo hình đầy mạnh mẽ cho vai nữ sát thủ,vì quá yêu ông chủ của mình do Hàn Phong thủ vai, cô không thể chấp nhận hôn lễ của ông chủ. Cô quyết định giết chết ông chủ trong ngày kết hôn rồi cũng tự kết liễu đời mình.
Tiếng súng vang lên như xé nát bầu không khí hạnh phúc, Hàn Phong lấy thân che cho Phương Nguyên, viên đạn đi trúng tim, Hàn Phong ngã xuống trên thảm hoa hồng trắng nhuốm màu máu đỏ tươi. Anh ngã xuống trong vòng tay người con gái anh yêu, cô từ hạnh phúc đến bàng hoàng suy sụp. Cô ngỡ ngàng, anh vừa ôm cô vào lòng bảo vệ, giờ anh đang khụy xuống ngay trước mặt cô, chiếc áo cưới xinh đẹp nhuốm màu máu anh, cô không khóc được thành tiếng, cô qùy xuống bên anh, cô dùng sức lay anh dậy: “ Anh dậy đi. Anh đừng dọa em mà. Em sợ lắm.” Cô vừa nói, nước mắt vừa rơi trong vô thức. Cô khóc dàn dụa, trong kình hoàng và đau khổ.
Trợ lí: “ đạo diễn, cảnh này hơi lâu rồi. Liệu đã nên chuyển máy quay về phía nữ chính chưa?”
Đạo diễn vẫn chăm chú nhìn vào máy quay: “ không được, tiếp tục quay, cảnh nhập vai hoàn hảo như thế đâu có dễ gì gặp được”
Phương Nguyên vẫn khóc: “ Anh mau dậy đi. Anh nói sẽ bảo vệ em mà. Sao anh lại nằm như vậy? Anh mau tỉnh lại đi anh.” Cô khóc thật, cô bàng hoàng thật, cảm xúc, biểu cảm, nước mắt rất chân thật. Cô hoàn toàn không biết đây là diễn xuất. Đạo diễn không hề cho cô biết về cảnh Hàn Phong sẽ chết vì lo sợ khi cô biết trước rồi sẽ không có biểu cảm đúng với vai diễn nhưng lại không ngờ tới cô đã quá nhập vai, khiến cô kinh sợ đến mức này.
Máy quay một lúc lâu sau mới quay về nữ chính, cô ta điên loạn rồi tự kết liễu đời mình. Từ lễ đường tình yêu hạnh phúc trở thành thê lương ảm đạm. Đạo diễn: “cắt”
Phương Nguyên còn đang ngơ ngác không hiểu gì, Hàn Phong đã choàng tỉnh dậy: “xin lỗi đã làm em sợ”. Anh lấy tay lau đi dòng nước mắt đang chảy trên má cô nóng hổi.
Lý Minh chen ngang: “xin lỗi cô, vì sợ cô không có biểu cảm được nên chúng tôi không cho cô biết trước cảnh quay”.
Phương Nguyên gạt phắt tay Hàn Phong: “ Mấy người nghĩ tôi là trò đùa sao? mấy người thật quá đáng”. Cô chạy về phòng thay đồ, cô vơ vội đồ nhanh chóng rời khỏi chốn này, nhưng Hàn Phong bước vào, anh chốt cửa chỉ còn anh và cô.
Nhìn thấy anh bước vào, cô hoảng càng thêm hoảng:
- Anh muốn gì?
- Em định đi đâu? Tôi không thể để em đi đâu trong tình trạng như thế này được
- Chuyện của tôi không cần anh lo, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Anh giữ chặt tay cô khi cô bước qua anh, kéo cô vào vòng tay anh, anh không dám ôm chặt vì sợ cô đau, cô dùng sức vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay anh cho đến khi kiệt sức. Nước mắt cô chảy ấm nóng lồng ngực anh, nước mắt cô chảy đầm đìa ướt đẫm ngực áo sơ mi của anh.
- anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã làm em đau lòng, xin lỗi đã khiến em tổn thương.
Cô vẫn khóc trong vòng tay anh, cảm xúc kìm nén như được vỡ òa, vòng tay anh ấm áp, mạnh mẽ, giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng đi vào trái tim cô khiến cô càng mềm yếu càng muốn dựa vào vòng tay ấy, lại càng muốn tha thứ cho anh.
- Anh xin lỗi vì … đã làm tổn thương người con gái… anh yêu.- anh chậm rãi nói từng chữ như không muốn cô bỏ lỡ thời khắc quan trọng này.
Cô không khóc nữa, cô ngước lên nhìn anh chăm chú, “người con gái anh yêu”,, anh đang nói cô sao, có phải anh đang cố an ủi cô không. Cô có thể tin anh không, cô càng nhìn anh lâu hơn, người ta chẳng phải vẫn thường nhìn sâu vào mắt nhau để tìm kiếm chân thành và sự thật sao? Nhưng trong xã hội này đôi mắt cũng đâu phải của sổ dẫn thẳng vào tâm hồn nhanh nhất, nó có lẽ sẽ dẫn ta vào mê cung ngoằn ngoèo, không cẩn thận sẽ chẳng bao giờ có thể tìm thấy lối ra nữa.
Không được, cô không thể dễ dàng bị đánh gục như vậy, anh đào hoa là sự thật cô đã quá rõ. Nhưng nếu vì anh cô đơn mà tìm hoa giải sầu thì cô càng không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo đâu. Cô vẫn nhìn anh, anh lúc này không có vẻ đẹp cao sang đạo mạo nữa, trái lại là vẻ đẹp trong sáng, chờ đợi một tiếng đồng ý của chàng trai lần đầu đi tỏ tình: “ em có thể xem lại xem … anh có phải người trong trái tim em không?” anh bây giờ nhút nhát, rụt rè, nhưng cũng mạnh dạn nói ra cảm xúc của mình rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT