Không nghĩ tới, chỉ là một lần
ngẫu nhiên tùy hứng lại đổi lấy khoảng thời gian gần trong gang tấc mà xa cách
biển trời.
Diệp Dương thật sự muốn mua một
cái bánh ngọt để cùng ăn với Tiểu Y mà thôi.
Bởi vì đã quá muộn, chạy vài
cửa hàng mới mua được bánh ngọt, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, sợ Tinh Y
chờ nóng lòng nên lấy điện thoại ra gọi cho cô…
Sau đó, Tinh Y lại càng lo
lắng.
Khi biết nghe lời chuẩn bị ngắt
điện thoại, chỉ cảm thấy cả người liền mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại phát hiện xung
quanh toàn là cây cối um tùm, trong thành phố có khi nào cây cối phát triển tốt
vậy?
Diệp Dương theo thói quen quen
muốn nâng tay sờ đầu, lại phát hiện mái tóc hay được Tinh Y khen ngợi lại đột
nhiên dài ra.
Ách…. Chỉa chỉa về trước thật
giống con nhím…
Sau đó bánh ngọt trong tay…
Khét… Khét… Bánh ngọt bị khét còn ăn được không? Thật đáng thương cho bản thân
phải chạy qua nhiều con đường mới mua được…
Nhìn quanh bốn phía một lần
nữa, cảm thấy bản thân giống như… Bị sét đánh! Sau đó bằng vào kinh nghiệm viết
tiểu thuyết xuyên không, biết bản thân có thể đã xuyên không… Xuyên không!
Diệp Dương nhìn di động nắm
chặt trong tay trước khi bị hôn mê, ôm một hi vọng gọi thử vào di động của Tinh
Y, thông! Cảm tạ trời đất! Đồng thời quyết định, mặc kệ bản thân có bị xuyên
không hay không, về sau những thiết bị điện tử mang theo bên người phải là dùng
năng lượng mặt trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT