Trưa về, nó cùng Nhã Nhã và Thuần Nhi ra đến cổng trường, đứng tiễn Nhã
Nhã lên xe buýt rồi nó và Thuần Nhi đứng đợi hắn. Nhưng rồi nó nhớ là
hắn vẫn còn rất giận nó nên nó viện cớ với nhỏ là nó muốn đi mua một
vài thứ nên bảo nhỏ về trước, còn nó đi mua đồ xong sẽ đi taxi về nhà
thăm ba mẹ luôn. Nói rồi nó vắt chân lên cổ chạy đi một mạch, nó vừa đi
cũng là lúc hắn lái xe đến. Hắn đứng nhìn xung quanh rồi kêu Thuần Nhi
lên xe, Thuần Nhi sững người vì thái độ lạnh lùng của hắn, thường ngày
hắn sẽ hỏi Nhật Linh đâu rồi sẽ bám riết lấy nó nhưng mà hôm nay hắn
không hỏi lấy một lời làm nhỏ hơi bất ngờ, mở miệng hỏi: _" Sao anh không hỏi em Nhật Linh đâu??? Co phải 2 người cải nhau không???"
_" Không. Em đừng hỏi gì hết anh đang
rất mệt" Hắn vẫn khuôn mặt lạnh lùng mà lái xe. Thuần Nhi cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ cần nghe hắn nói như zây là đã hiểu. Nhỏ chỉ biết
lẳng lặng cầm điện thoại nhắn tin cho nó
Lúc này thì nó vẫn còn lang thang ở gần trường. Nó đã thấy
hết rồi, thấy hắn lơ đi hình bóng của nó, không thấy nó cũng không hỏi
nó đâu, tim nó như bị ai cầm dao cứa vào... Đau đến không chịu nổi. Cổ
họng nghẹn lại, hốc mắt cay xè... Rồi 1... 2... 3... Một thứ nước mặn
chát lăn dài xuống gò má làm da mặt nó bỏng rát. Nó đang khóc sao? Đúng
zây nó đang khóc. Khóc vì một người con trai. Lê chân nặng nhọc bước
từng bước một, nó bước lên chiếc xe buýt vắng người, nó bước xuống hàng
ghế cuối tựa đầu vào tấm kính xe. Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nó đau khổ
dùng tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, cầm điện thoại gọi
cho mama nó. Tiếng chuông đổ đều đặn nhưng không ai nghe máy, nó thất
thểu tắt điện thoai đi, mở hộp tin nhắn ra thì thấy tin nhắn của Thuần
Nhi đầy cả hộp tin. Nó mở ra đọc:' Mày với anh tao giận nhau, sao không
nói tao nghe?'
' Mày đang ở đâu?
Tao gọi cho mẹ mày thì mẹ mày nói hôm nay mẹ mày không có nhà, mẹ mày đi thăm bệnh một người bạn rồi'
' Mày yên tâm tao không nói gì cho anh tao nghe đâu. Giờ mày đang ở đâu?'
' Cái con ngốc kia mày ở đâu rồi'... Cả đống tin nhắn. Nó đọc mà muốn hắc não luôn rồi, nó nhắn một tin không qua dài,
đầy đủ mà xúc tích:
' Ờ... Mẹ tao
không có nhà thôi tao đi coi phim zây. Bữa giờ không coi nhớ quá
hahahha' Nhắn rồi bỏ vào balô, nó đưa mắt nhìn vào khoảng không trên
trời. Nó tự hỏi có phải nó đã yêu hắn thật rồi hay không? Trong tim hắn
thật sự co nó không? Hay chỉ là hắn dành tình cảm cho nó chỉ là nhất
thời. Dừng tại trạm xe buýt nó đi bộ một đoạn đến rạp AXB, đi vào cửa là thấy hơi lạnh từ máy điều hòa tỏa ra rât mát nên nó hít một hơi sâu mỉm cười rồi nhảy chân sáo đi về quầy bán vé. Nó có biết coi phim gì đâu,
chỉ biết thấy chi bán vé nói là có phim mới rất hay nên nó vui vẻ gật
đầu nói:
_" A dạ. Zây chị bán em một vé phim mới ra đi ạ hihi" Chị bán vé cười tít mắt đưa vé cho nó
rồi bảo nó đi theo mấy người đằng trước. Nó kêu chị bán vé xonh đẹp bán
cho phần bắp rang bơ với ly nước rồi mới đi theo mọi người. Ahiuhiu kì
này nó khổ rồi phim mới ra là phim ma mà nó có biết đâu. Nhỏ đến lớn bị
hù ma riết sợ ma, thế là tối khỏi ngủ luôn... Vừa mới đặt mông xuống
ngồi đúng vị trí, nó hí ha hí hửng ăn bắp rang bơ rồi uốn nước. Màn hình vừa sáng lên cộng thêm âm thanh rùng rợn nó cứ tưởng giới thiệu phim
khác nên vẫn tươi roi rói. Rồi cái bé gái kế bên hỏi nó:
_" Chị ơi. Sao chị cười quài zây? Em nghe nói phim này ghê lăm mà?" Mặt bé gái rấ ư là hồn nhiên nha. Nó nhìn rồi ngắt cái mũi xinh của bé gái đó rồi nói:
_" Phim mà. Có gì mà ghê chừng nào phim kinh dị hay phim ma mơi ghê hihi"
_" Đúng..."
_" A..aaaa...aaa..." Bé gái chưa nói
xong nó đạ quay mặt lên màn hình rộng rồi một âm thanh kéo dài. Chính
xác cái mặt con ma làm nó hoảng hồn la lên. Nó ôm hết của chạy bén ra
ngoài để lai khuôn mặt của bé gái chẳng hiểu môtê gì. Thấy nó ôm đồ chạy ra chị bán vé xinh đẹp cười tươi, làm nó tức điên nhưng vẫn cười gượng
rồi đi ra trạm xe, bắt xe buýt về
Tại ngôi nhà lớn ảm đạm. Nó đã hết hơi rồi, phim ma là phim ma đó. Ôi mẹ ơi. Tim nó còn đâu, vào cửa nhà là thấy hắn ngồi nghe điện thoại của ai đó, khong thèm nhìn nó 1 cái. Nó cũng giả bộ làm ngơ nhưng mà tim nó làm ngơ hắn không được. Nó xuống bếp thấy Thuần Nhi đang rửa chén, nó
rót ly nước uống nhìn nhỏ chào:_" Anhong. Tao về rồi. Lên phòng đây. Tao biết mày muốn hỏi gì nhưng mà giờ tao mệt quá. Bữa khác nói mày nghe".
Thuần Nhi cũng không nói gì thêm chỉ ừ, vì nhỏ biết nó đang mệt. Nó lên
phòng tắm rửa rồi yên vị trên chiếc giường thân yêu. Trong giấc mơ, nó
lại mơ về giấc mơ lức trước ở bệnh viện...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT