Hoa Tranh trong lòng nghi hoặc nhưng không để lộ, chỉ chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ Lan Tử Kỳ: “Vị phu quân kia của nàng mắc bệnh gì?”

“À......” Vì muốn xóa tan nghi ngờ trong lòng hắn. Hạ Lan Tử Kỳ ăn ngay nói thật: “Đầu hắn bị thương, giống như một tiểu hài tử cả ngày chỉ biết chơi đùa, cho nên không hề có chút tư tâm gì với thiếp, chàng không cần lo lắng.”

Vừa nghe những lời này, dây đàn trong lòng Hoa Tranh càng căng hơn, tuy rằng vẫn luôn hoài nghi nhưng lại ẩn ẩn có chút chờ mong......

Hắn trầm tư một chút rồi nói: “Được, vậy nàng nhất định phải bảo vệ tốt bản thân. Nếu như có chuyện, hãy dùng bồ câu đưa tin báo cho ta.”

Nghe hắn trả lời, Hạ Lan Tử Kỳ vui vẻ gật đầu. Bỗng nhiên, hậu tri hậu giác - nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, không phải chàng từng nói với thiếp, cha mẹ chàng chỉ là những người buôn bán nhỏ. Mà chàng lại luôn xông xáo ở giang hồ làm sao lại có nhiều tiền mua Lục Cẩm sơn trang như vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ không kiềm chế được mà đoán: “Chàng không làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?”

Hoa Tranh cho là nàng không để tâm tới vấn đề này, không ngờ tới bây giờ lại sáng suốt thế. Nhưng mà. Vào lúc tính đem Lục Cẩm sơn trang tặng cho nàng, Hoa Tranh cũng đã nghĩ ra lí do thoái thác: “Nàng thấy ta giống người thích làm chuyện phi pháp lắm sao?” Sau đó một tay vuốt ve khuôn mặt nàng: “Yên tâm đi, tiền mua Lục Cẩm sơn trang này là của một vị bằng hữu tặng, không có vấn đề gì.”

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng buồn bực: “Bằng hữu nào mà hào phóng thế?”

Hoa Tranh nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu gỗ, không chút để ý nói: “Kỳ thật nói nàng cũng không biết, chính là Tề gia Tứ công tử Tề Dật Phàm!”

Cái gì, lại là hắn? Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi mở to mắt.

“Sao vậy? Nàng quen hắn?” phản ứng Hạ Lan Tử Kỳ lại một lần nữa khiến Hoa Tranh xúc động.

“À, không biết, chỉ từng nghe nói qua.” Nàng cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng: “Một khoản tiền lớn như vậy sao hắn có thể giúp chàng chứ?”

Hoa Tranh đặt chén rượu xuống: “Bởi vì ta đã cứu mạng hắn, khi hắn biết rằng ta nhìn trúng Lục Cẩm sơn trang thì nói cái gì mà nhất định phải hỗ trợ.”

Thật không ngờ rằng hai người bọn họ còn có nhân duyên như vậy! Cho đến tận bây giờ nàng càng không thể nói cho hắn biết người mình gả cho là Tề Dật Phàm. Hơn nữa vẫn canh cánh trong lòng, sợ hắn có ngày nào đó máu dồn lên não chạy tới Hầu phủ, nếu như như vậy thì rất phiền toái.

......

Dùng cơm trưa xong, đã tới giờ Mùi. Hạ Lan Tử Kỳ vốn định ở trong sơn trang đi dạo, thưởng thức hạ cảnh đẹp thêm, nhưng mà nhìn thời gian thì không kịp nữa, đành phải cùng Hoa Tranh từ biệt.

Hoa Tranh đem nàng đưa đến dưới chân núi, Hạ Lan Tử Kỳ dừng bước: “Đến đây được rồi! Không cần tiễn, tự thiếp quay về nhà.”

Biết nàng rõ nguyên nhân nàng không cho mình đưa về nhà. Hoa Tranh cũng không ép buộc, “Được, nghe lời nàng! Đúng rồi, nửa tháng sau ta ở Lục Cẩm sơn trang chờ nàng. Hi vọng nàng có thể nghĩ ra cách để ra ngoài.”

Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu thật mạnh: “Thiếp nhất định đến, không gặp không về!”

“Không gặp không về!”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới xoay người, lại đã bị Hoa Tranh kéo cổ tay lại, một giây sau nàng đã bị Hoa Tranh kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy: “Tử Kỳ, ta chờ nàng.”

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng ấm áp, ôm ngược lấy hông của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại. Thiếp cam đoan sẽ không để cho chàng phải chờ lâu!”

Cho dù hai người bọn họn lưu luyến tình nồng khó rời khó bỏ thế nào đi nữa, thì vẫn phải chia tay.

Hạ Lan Tử Kỳ sợ bị Hoa Tranh theo dõi, không có trực tiếp quay về trà lâu, mà là đi lòng vòng trên đường một lúc. Cuối cùng là khiến mình đi lạc không nhận ra đường về. Sau đó phải hỏi thăm người qua đường, mới về được trà lâu.

Ở cửa, nàng đã thấy cái xe ngựa chở mình tới ở đó, nói vậy thì gã gia đinh đi mua dầu vừng đã quay về. Vào trà lâu, đã thấy Tử Đào, Liễu Tâm Vỹ, cùng hai nha hoàn khác và gã gia đinh đang ngồi ở gần cửa sổ. Thần sắc thản nhiên uống trà, cũng không biết đang nói tới chủ đề gì mà cười đến vui vẻ, còn vừa nói vừa cười. Lúc này, Tử Đào còn liếc mắt xem xét nàng, nhưng mà thấy thần sắc thì có vẻ như không nhận ra nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi có chút tò mò, không biết bà Ngô đã trấn an bọn họ như thế nào, đã trễ thế này không thấy mình ở đây mà bọn họ vẫn chưa náo loạn lên.

Hạ Lan Tử Kỳ làm như không có chuyện gì lên lâu, thừa dịp không có ai bèn gõ cái cửa phòng mình thuê, thấp giọng nói: “Bà Ngô, là ta, mở cửa.”

Cửa phòng mở rat hay cho tiếng trả lời, bà Ngô một tay kéo nàng đi vào: “Tứ thiếu phu nhân, làm lão nô sợ muốn chết. Lão còn tưởng là cô sẽ không về nữa chứ!”

“Sao có thể?” Hạ Lan Tử Kỳ vào nhà liền bắt đầu cởi quần áo: “Cho dù con có đi, cũng sẽ không làm liên lụy đến mọi người. À đúng rồi, ở dưới lầu con thấy đám Tử Đào rồi, bà nói gì với họ vậy?”

“Lão nô nói cô gặp đại tỷ Hạ Lan Ngu Hoa. Đang cùng đại tỷ uống trà ôn chuyện! Hôm nay sẽ không đi làm lễ tạ thần nữa.” Bà Ngô giũ quần áo Hạ Lan Tử Kỳ mặc lúc xuất phủ đưa cho, nhẹ giọng nói: “Lão nô gọi một chút đồ ăn trong lâu đến cho bọn họ, khiến cho các nàng có thể yên tâm. Vì thế không hề thấy sốt ruột.”

“Ừm, làm tốt lắm.” Hạ Lan Tử Kỳ phối hợp với bà Ngô cầm quần áo mặc vào.

Bà Ngô lại bưng tới một chậu nước đặt lên trên bàn: “Tứ thiếu phu nhân, nước rửa mặt cô cần đã chuẩn bị xong.”

“Thuốc bột buổi sáng đưa cho, bà đã bỏ vào chưa?”

“Bỏ vào rồi.”

Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, ngừng thở. Lúc này mới cúi người, đem cả khuôn mặt ngâm vào trong nước.

Một lúc, nàng ngẩng đầu lên hai tay vuốt nước trên mặt, hơi há mồm hít lấy không khí thoáng đãng.

Bà Ngô mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng thấy nàng trong chớp mắt khôi phục lại dung mạo cũ, vẫn rất ngạc nhiên: “Tứ thiếu phu nhân, đây thật giống như là trò ảo thuật. Lại khôi phục khuôn mặt cũ rồi, quá thần kỳ!” Nói xong đưa khăn tay qua.

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, đem giọt nước trên mặt lau sạch: “Bà Ngô, bà mau giúp con chải lải tóc một lần nữa, thời gian không còn sớm. Quay về muộn sẽ khiến người ta đàm tiếu.”

“Dạ!” Bà Ngô đáp lời, từ trong túi quần áo lấy ra một hộp trang sức, giúp Hạ Lan Tử Kỳ trang điểm lại một lần nữa, vừa làm vừa tò mò hỏi: “Tứ thiếu phu nhân, hôm nay cùng Hoa Tranh công tử gặp mặt thế nào?”

Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt hạnh phúc, cười: “Tốt lắm!”

“Thật sao?” Bà Ngô nghe xong, vui vẻ thay nàng: “Nói như vậy, Hoa Tranh công tử không ngại chuyện cô lập gia đình rồi?”

Hạ Lan Tử Kỳ hoan hỉ, phấn chấn gật đầu: “Không chỉ như thế, chàng còn tặng cho con một cái sơn trang rất đẹp.”

Bà Ngô vừa nghe xong đã thật hưng phấn: “Nói mau đi, chuyện này là thế nào?”

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh tay chút. Sauk hi trở về sẽ nói chi tiết cho bà biết.”

Đem hết thảy sắp xếp thỏa đáng, bà Ngô giúp Hạ Lan Tử Kỳ ra khỏi phòng.

Lúc này, Hoa Tranh đột nhiên từ khúc quanh bên cạnh lắc mình đi ra, đưa tay tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không có vết bớt của Tề Dật Phàm. Hắn nhìn thân ảnh xinh đẹp của Hạ Lan Tử Kỳ đi xuống lầu, thấy rõ dung mạo thật sự của Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc rất nhiều, lại vừa không ngừng kích động.

Vốn dĩ, Hoa Tranh cùng Tề Dật Phàm kỳ thật chính là cùng một người. Hắn sinh ra ở hào môn thế gia, quy cách nghiêm cẩn, làm chuyện gì cũng không thể theo tính tình của mình. Nhưng mà con người hắn trời sinh không thích bị những quy tắc nghiêm cẩn trói buộc, hơn nữa còn có lý tưởng cùng khát vọng của riêng mình, cho nên khi lý tưởng cùng thân phận xung đột nhau liền hóa thân thành Hoa Tranh đeo mặt nạ, đó là cách giữ cân bằng mà hắn nghĩ ra.

Thân phận Hoa Tranh có thể giúp cho hắn hít thở luồng không khí tự do, cũng đã giúp hắn tình được tình yêu kiếp này của mình.

Hôm nay ở trong sơn trang, hắn đã phát hiện Hạ Lan Tử Kỳ có chỗ không đúng lắm, chẳng qua là bởi vì dung mạo khác nhau khiến cho hắn chỉ có thể hoài nghi chứ chẳng dám lên tiếng hỏi.

Hạ Lan Tử Kỳ quay về trà lâu thì vì tránh bị hắn theo dõi nên cứ thế đi lòng vòng, nhưng thật ra không thể cắt đuôi hắn được. Bám theo một đoạn thấy Hạ Lan Tử Kỳ đến trà lâu, Tề Dật Phàm bèn đứng ở phòng trà bên cạnh, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Hạ Lan Tử Kỳ và bà Ngô.

Đến đây, hắn bừng tỉnh đại ngộ. thì ra người trong lòng hắn và người vợ vừa cưới về lại là một, mà hai người bọn họ lại cùng chẳng hay biết gì lâu như vậy! Tại sao chuyện kì quái như thế này cũng có thể xảy ra được?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất luận là thân phận nào của mình. Hạ Lan Tử Kỳ cùng đều ở cạnh bên, điều này chẳng phải chứng minh duyên phận của họ rất sâu hay sao? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt đẹp của Tề Dật Phàm giương lên một nụ cười.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đi xuống dưới, Tề Dật Phàm bước hai bước tới chỗ lan can, nhìn xuống đường lớn dưới lầu, dõi theo đám người Hạ Lan Tử Kỳ ra khỏi trà lâu cho đến khi không thấy bong dáng đâu nữa.

Tề Dật Phàm thu ánh mắt lại, nhưng có một vấn đề vẫn không rõ. Tại sao Hạ Lan Tử Kỳ khi kết giao với hắn lại phải dịch dung? Có điều nghĩ lại thì mình cũng dùng khuôn mặt khác làm quen với người ta! Xem ra việc này bọn họ coi như huề nhau.

Thế nhưng sau khi làm rõ chân tướng mọi chuyện, Tề Dật Phàm ngược lại thấy khó xử! Nếu bây giờ nói cho Hạ Lan Tử Kỳ biết mình là Hoa Tranh, mà tối hôm qua mình còn làm ra chuyện hạ nhục nàng như vậy thì nàng có thể chấp nhận mình không?

Huống hồ, ngoài phủ và trong phủ hai loại tính cách của hắn hoàn toàn khác nhau. Hạ Lan Tử Kỳ có thể yêu Hoa Tranh nhưng không có nghĩa là có thể yêu được Tề Dật Phàm, không thể chắc chắn nàng sẽ chấp nhận. Nhưng chuyện hai người là một là điều không thể phủ nhận, cho nên trước mặt hắn mọi thứ đều mù mịt!

......

Hạ Lan Tử Kỳ vội vã chạy về Hầu phủ, vừa xuống xe ngựa đã thấy trên mặt cửa lớn có rất nhiều xác pháo đỏ thắm.

Đang bình thường sao trong phủ lại đốt pháo? Hay là có chuyện vui gì sao? Hạ Lan Tử Kỳ ôm trong lòng tò mò bước vào trong nhà.

Mới vừa vào viện, quản gia đang đưa bà lão khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi đi đến trước mặt. Hai bà lão kia mặc trang phục bình thường của phụ nữ nông thôn, nhưng mà nhìn mặt rất phúc hậu. Một người trong tay cầm một cái túi tiền bằng vải hoa xanh đã rách đựng đầy bạc, vẻ mặt vui mừng.

Quản gia nhìn thấy Tứ thiếu phu nhân đã trở lại, lập tức khom người: “Tứ thiếu phu nhân ngài đã về rồi?”

Hai bà lão kia vừa nghe là Tứ thiếu phu nhân, cũng dừng bước, cúi người hành lễ với Hạ Lan Tử Kỳ: “Bái kiến Tứ thiếu phu nhân.”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên nói: “Trong phủ có hỉ sự gì sao?”

“Đúng vậy! Trong phòng nhị thiếu gia mới có thêm người!” Quản gia trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Còn đây là hai bà mụ mà Hầu lão thái gia ban lệnh trọng thưởng, để nô tài đưa bọn họ trở về!”

Nghe những lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ có chút bất ngờ: “Vân Nương sinh rồi? Khi nào vậy? Là bé trai hay bé gái?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play