“Tốt, vậy làm phiền bà Ngô.” Hạ Lan Tử Kỳ đứng dậy, kiểm tra bên ngoài không có ai, mới tiễn bà Ngô ra cửa.
Chờ thật lâu mới có thể trở về nhà, không ngờ lại thấy được sự hờ hững cùng tâm địa đen tối của người thân. Hạ Lan Tử Kỳ vừa tự buồn cho mình, vừa nghĩ kế chạy trốn khiến nàng không thể nào ngủ được! Mãi đến giờ sửu sau nửa đêm, nàng mới chợp mắt được một chút.
Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ thấy mùa hè tuyệt vời.
Nàng đứng ở trong khu rừng xanh tươi, nhìn chăm chú vào nam tử đeo mặt nạ bạc đứng trước mặt: “Hoa Tranh ca ca, huynh có thể bỏ mặt nạ xuống, cho muội xem mặt của huynh được không?”
Trong ánh mắt nhu hòa của Hoa Tranh có chút do dự, sau một lúc lâu cũng không tỏ rõ thái độ gì.
Thấy hắn không nói lời nào, Hạ Lan Tử Kỳ cho rằng hắn ngầm đồng ý, tính vươn tay ra, nắm lấy cái mũi nhô lên bên ngoài, che ở giữa khuôn mặt là viền mặt nạ bằng bạc.
Thấy Hoa Tranh vẫn không trốn tránh gì, Hạ Lan Tử Kỳ mang tâm tình hứng phấn, kích động. Vừa chuẩn bị đem mặt nạ của hắn tháo xuống, Hoa Tranh lại đột nhiên giữ tay nàng lại.
Trong phút chốc, một dòng nước ấm xuyên thấu qua làn da hòa vào thân thể, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ tim đập mạnh hơn đến kì lạ, trên gương mặt nàng bất tri bất giác nổi lên hai đóa hồng nhạt.
Hoa Tranh nhìn Hạ Lan Tử Kỳ khuôn mặt thẹn thùng, nhẹ nói: “Ta lớn lên rất xấu, Tử Kỳ cô nương thực sự muốn xem sao?”
“Vâng” Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có nói nhiều, chỉ nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
“Vậy Tử Kỳ cô nương phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tránh bị sợ hãi.” Hoa Tranh thiện ý nhắc nhở, buông lỏng tay nàng ra.
Hạ Lan Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, chậm rãi lấy mặt nạ của Hoa Tranh xuống.
Sau khi thấy khuôn mặt của Hoa Tranh, Hạ Lan Tử Kỳ ngừng thở, cả người cứng lại tại chỗ.
Ngũ quan Hoa Tranh giống như thợ điêu khắc tài giỏi tạc nên vậy, tỉ lệ hoàn mỹ, tinh diệu tuyệt luân. Ngoài ra phía sau mặt nạ còn có cái mũi cao thẳng và đôi mắt sâu thẳm, như mang theo ma lực, khiến người khác chỉ cần liếc nhìn một cái thì lập tức giống như bị chìm vào trong đó.
Chẳng qua, từ mắt phải của hắn kéo đến một nửa trán, có một cái bớt lớn màu đen.Điều này khiến cho khuôn mặt vốn rất tuấn mỹ, trở nên khó coi, nhìn qua còn có cảm giác ghê người.
Ngay lúc Hạ Lan Tử Kỳ đang run sợ, Hoa Tranh đưa tay cầm lấy mặt nạ trong tay nàng, đeo trở lại, bình tĩnh hỏi: “Thế nào, chắc là dọa sợ muội rồi!”
“Không, không có......” Hạ Lan Tử Kỳ hoàn hồn, hỏi: “Mặt của huynh sao lại trở nên như vậy?”
“Từ trong bụng mẹ đã như vậy rồi.” Hoa Tranh ngẩng đầu quan sát nàng: “Muội sẽ để ý sao?”
Vừa rồi Hạ Lan Tử Kỳ đúng là có bị hoảng sợ.Nhưng mà, nàng xem trong Hoa Tranh là vì học thức cùng nhân phẩm chứ không phải vì diện mạo của hắn, vì thế trêu ghẹo nói: “Huynh không chê muội lớn lên tư sắc bình thường, muội nào dám chê huynh!”
“Tử Kỳ......” Hoa Tranh vươn tay ôm lấy nàng vào trong lòng, cằm chống lên trên vai nàng, nhẹ vỗ về mái tóc dài: “Tử Kỳ, đừng tự hạ thấp mình như vậy, trong mắt huynh,muội là nữ tử đẹp nhất trên đời này.”
Hạ Lan Tử Kỳ ngượng ngùng,mặt đỏ lên.Tim nàng đập nhanh chóng, tay chân có chút luống cuống, để mặc cho hắn ôm thật chặt.
Hoa Tranh ôm thân thể mềm mại của nàng bằng thái độ trân trọng. Giống như đang ôm trong tay bảo bối quý giá nhất thiên hạ, ở Hạ Lan Tử Kỳ bên tai ôn nhu hỏi: “Nói cho ta biết nhà muội ở đâu? Ta muốn mang kiệu tám người khiêng rước muội về nhà.”
Nghe xong lời hắn nói, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ như được bọc bởi đường mật, đôi mắt mở to, nhất thời bị hạnh phúc cùng ngọt ngào phủ ngập.
Nhưng nàng không bị hạnh phúc làm cho hồ đồ, ngẩng đầu nhìn Hoa Tranh, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Hoa Tranh thấy nàng có vẻ kỳ quái, nhịn không được hỏi.
Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt sáng bừng nhìn Hoa Tranh: “Chỉ hỏi huynh một điều, huynh có thể chờ muội ba năm được không? Ba năm sau, muội nhất định sẽ gả cho huynh!”
“Ba năm? Đến khi muội mười tám tuổi sao? Tại sao phải đợi đến ba năm nữa?” Hạ Lan Tử Kỳ đã cập kê, đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng nàng lại đưa ra yêu cầu như thế, làm Hoa Tranh không hiểu ra sao.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng không muốn như vậy, nhưng mà nàng không được về nhà thì phải lập gia đình như thế nào đây? Hạ Lan Tử Kỳ khẽ thở dài, cũng không giải thích nhiều, mà là chấp nhất hỏi: “Ba năm, huynh nguyện ý chờ muội không?”
“Ta nguyện ý, đừng nói ba năm, ba mươi năm ta cũng nguyện ý.”
Hạ Lan Tử Kỳ cảm động nước mắt long lanh.Một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống lành lạnh, khiến nàng từ trong mộng tỉnh lại.Lúc này mới nhận ra, nàng lại mơ thấy cảnh tượng nàng cùng Hoa Tranh ước định.
......
Khi đó, sở dĩ Hạ Lan Tử Kỳ không lập tức đáp ứng Hoa Tranh, là bởi vì nàng muốn đợi khi được phép đường hoàng về nhà, sẽ chính thức gả cho Hoa Tranh. Nhưng bây giờ, lời nói của Hoa Tranh vẫn cứ vang ở bên tai, kể từ ngày bọn họ nắm tay định ước đến nay mới có một năm, không thể ngờ được phụ thân lại đưa nàng về nhà sớm hơn để ép gả.Nàng sẽ không phụ Hoa Tranh, cho nên nói thế nào cũng không thể gả vào Hầu phủ.
Nhân duyên là thứ vô cùng kì diệu, nó sẽ xuất hiện ngay bên cạnh khi ta không để ý.Hạ Lan Tử Kỳ cùng Hoa Tranh quen biết thật sự giống như một vở kịch vui vẻ vậy.
Hạ Lan Tử Kỳ từ nhỏ bị đưa đến trong Minh Nguyệt am.Người ngoài đều không biết, nhưng kỳ thật Huệ Châu sư phụ chủ trì trong am lại là thế ngoại cao nhân ẩn cư tại nơi này, y thuật thập phần cao minh. Huệ Châu sư phụ thấy Hạ Lan Tử Kỳ thông tuệ lại hiếu học, từ khi nàng còn nhỏ đã bắt đầu dạy dỗ Hạ Lan Tử Kỳ.
Mười lăm tuổi Hạ Lan Tử Kỳ chẳng những tinh thông y thuật, đối với việc giải các loại độc dươc cũng có nghiên cứu.Đương nhiên, sở trưởng nàng giỏi nhất là châm cứu. Huệ Châu sư phụ vẫn luôn lấy việc dạy dỗ được một đồ đệ xuất sắc như vậy mà cảm thấy tự hào.
Có một lần, Định Châu bộc phát ôn dịch, Huệ Châu sư phụ đưa nàng xuống núi chạy tới Định Châu cứu trị nạn dân. Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ sinh ra đã xinh đẹp tuyệt trần, đi đến đâu cũng hấp dẫn sự chú ý của người ta, để thuận tiện cho việc đi lại Huệ Châu sư phụ liền nói nàng dịch dung thành bộ dạng bình thường.
Nào ngờ, bọn họ ở trên đường gặp phải kẻ xấu.Lúc này,Hoa Tranh đeo mặt nạ anh dũng xuất hiện, giải cứu hai sư đồ.
Đến khu dịch bệnh ở Định Châu, hai thầy trò gia nhập đội ngũ cứu trị nạn dân, Hạ Lan Tử Kỳ chẳng ngờ rằng ở khu dịch bệnh gặp lại người đeo mặt nạ từng cứu mình – Hoa Tranh.
Lúc nhìn thấy Hoa Tranh, toàn thân chàng đã trúng kịch độc. Hạ Lan Tử Kỳ vì cảm kích ân cứu mạng của hắn lúc trước, nên hết long chăm sóc trị thương.Nửa tháng sau, thân thể đã hoàn toàn bình phục khỏe mạnh.
Trong quãng thời gian bọn họ sống chung, Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện hắn chẳng những bác học đa tài còn là người khiêm tốn.Hơn nữa lại kiên cường, toàn thân trên dưới đều toát ra mị lực vô hạn của nam nhân trưởng thành. Vì thế trở thành mối tình đầu của Hạ Lan Tử Kỳ, nàng hết thuốc chữa mà đem lòng yêu hắn.
Hạ Lan Tử Kỳ ôn nhu thiện lương, nhạy bén thông tuệ, cũng đã khiến Hoa Tranh luôn trầm mặc động tâm.
Khi bọn họ chia tay thì Hoa Tranh tặng nàng một cái còi Bạch Ngọc, chỉ cần thổi còi ngọc lên, sẽ xuất hiện chim bồ câu do hắn đích thân huấn luyện giúp bọn họ trao đổi tin tức.
Nghĩ lại những kỉ niệm cũ, Hạ Lan Tử Kỳ khẽ thở dài, đưa tay lau đi nước mắt vương trên khóe mắt, từ trước ngực lấy ra cái còi Bạch Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve. Vì Hoa Tranh, cũng vì hạnh phúc của mình, nàng nhất định phải đào hôn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT