“Dạ, nô tỳ đi làm ngay!” Tử Đào vừa đi vừa nghi hoặc, vừa rồi lúc đến, nghe đám gia đinh khác trong viện trò chuyện nói tứ thiếu gia say đến bất tỉnh nhân sự, sao bây giờ đã lại sinh long hoạt hổ rồi?
Tử Đào vẫn cho là gần đây tứ thiếu phu nhân rầu rĩ không vui là do thất sủng, nhưng giờ đây lại thấy tứ thiếu gia muốn cùng thiếu phu nhân ăn cơm trong phòng, nàng nghĩ Tứ thiếu phu nhân được sủng rồi sao? Cho nên âm thầm thay chủ tử nhà mình vui mừng.
......
Sao cổ lại đau như vậy chứ? Hạ Lan Tử Kỳ ôm cổ đi đến trước gương, chỉ thấy trên cổ tuyết trắng chỗ bị hắn bóp chặt nổi lên một mảng xanh tím, Hạ Lan Tử Kỳ tức đến dựng cả tóc, nàng quay đầu hung hăng trừng mắt lườm cái tên đầu sỏ gây ra kia.
Dật Phàm nghênh ngang đi đến bên bàn làm bằng gỗ đoan mộc, đưa tay nhấc ấm trà làm từ men sứ xanh lên, ngửa đầu há mồm, nước trà như một dòng thác trắng từ trong hồ nước chảy xuống, tất cả chảy vào trong miệng Tề Dật Phàm. Hắn “Ùng ục ùng ục” trong chốc lát đã toàn bộ nước trong ấm trà uống sạch! Lúc này mới cảm thấy có chút giã rượu, cổ họng giảm bớt khô khốc.
Điệu bộ không câu nệ tiểu tiết như vậy lại tiêu sái đến không kềm chế được, chẳng còn hình tượng thiếu gia chút nào, thật sự rất giống người trong giang hồ! Vốn nàng đang định trút giận nhưng khi nhìn đến đây, nhất thời giật mình!
“Ầm” Tề Dật Phàm ném ấm trà trống không lên trên bàn, kéo ghế dựa vào, ngồi xuống.
Khi hắn không giả ngây giả dại, khí phách đúng là không tầm thường chút nào! Hạ Lan Tử Kỳ phục hồi tinh thần lại, hung dữ lườm hắn một cái rồi xoay người quay lại bàn trang điểm. Nàng lôi ngăn kéo ra, từ trong đó lấy ra một hộp nhỏ tráng men hình tròn. Mở nắp ra, dùng ngón tay trỏ quệt ra một chút chất sáp trong suốt, bôi một lớp mỏng trên cổ.
Đây là thuốc do chính nàng điều phối, sau khi bôi thuốc này lên, không quá mười hai canh giờ vết tím trên cổ nàng sẽ nhanh chóng biến mất.
Tề Dật Phàm nhìn nhất cử nhất động của nàng, trầm mặc không nói.
Đồ ăn trong phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong, Tử Đào cùng bọn nha đầu bê theo đồ ăn, đứng ở ngoài cửa hô: “Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân, đồ ăn đã mang đến, có thể mang vào chưa ạ?”
“Mang vào đi!” Tề Dật Phàm thuận miệng đáp.
“Á, đừng đừng......” Hạ Lan Tử Kỳ trên cổ có một mảng xanh tím, trong lúc bất ngờ không chuẩn bị được gì, sợ bị bọn nha đầu nhìn thấy! Nhưng lúc này Tử Đào nghe được thiếu gia cho phép, đã đẩy cửa bước vào.
Hạ Lan Tử Kỳ có chút bối rối, vội vội vàng vàng cầm hộp nhỏ đựng thuốc trong tay ném vào trong ngăn kéo, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía bọn nha đầu. Định chờ mấy người đem đồ ăn đến xong mới quay lại.
Tề Dật Phàm nghiêng người liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra vẻ cười xấu xa.
Bọn nha đầu dọn bàn xong, lần lượt bày đồ ăn lên bàn. Tử Đào đi đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, lão phu nhân giao cho phòng bếp nấu cho cô một nồi canh đặc biệt, nói là có công dụng bồi dưỡng cơ thể, ngay cả nắp đậy cũng được làm từ bạc đấy.”
“Được, ta đã biết.” Hạ Lan Tử Kỳ đưa lưng về phía Tử Đào, chưa có quay đầu lại.
“Choảng!” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất chói ta, Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi toàn thân run lên, theo bản năng quay đầu lại.
Trên mặt đất phía sau lưng, một cái bát sứ bị ném xuống đất vỡ tan tành! Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tề Dật Phàm vỗ tay bôm bốp ngây ngô cười “hắc hắc” với mọi người: “Chơi vui quá!” Sau đó cầm một cái bát khác trên bàn định ném tiếp!
“Thiếu gia, thiếu gia, lát nữa còn phải dùng nó để ăn cơm! Không được, không thể ném đâu!” Tiểu nha đầu ở bên cạnh sợ hãi kêu lên.
Biết hắn đang diễn trò, nhưng ngươi có diễn đi nữa cũng không thể lấy bát ném xuống đất như vậy chứ! Thật sự là thật quá mức, Hạ Lan Tử Kỳ cực kỳ phẫn nộ nhìn hắn.
Lúc này, bên tai lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Tử Đào: “Tứ thiếu phu nhân, cổ của cô bị làm sao vậy?”
Vì một tiếng kêu của Tử Đào mà ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào cổ Hạ Lan Tử Kỳ “Chà“.
Không xong rồi! Hạ Lan Tử Kỳ đúng là được cái này mất cái kia, quên mất chuyện cái cổ thâm tím của mình! Trên mặt nàng nóng bừng lên, vội vàng đưa tay che cổ, lắp bắp nói: “A...... Này...... Thì.....” Nàng cố gắng nghĩ lí do giải thích, nhưng bởi vì quá bất ngờ nên thật sự không nghĩ ra nổi lí do nào ổn, đành phải thuận miệng nói: “Cổ bị ngứa, ta tự gãi!”
“A! Gãi thành ra như vậy, không biết Tứ thiếu phu nhân có thấy đau lắm không?” Tử Đào ngạc nhiên không hiểu.
“À, không đau!” Hạ Lan Tử Kỳ đang xấu hổ muốn chết, không muốn cùng cô nàng tán gẫu thêm câu nào nữa, nhanh chóng nói: “Bữa tối không cần các ngươi hầu hạ, đều lui xuống hết đi!”
“Vâng!” Tử Đào mang theo tâm trạng đầy nghi hoặc đưa bọn nha hoàn lui xuống.
......
Tử Đào vốn là người có tính tò mò vô cùng cao, sau khi rời khỏi cửa liền kéo tay Liễu Tâm Vũ, thoải mái trò chuyện: “Tứ thiếu phu nhân sao lại không cẩn thận thế, ai lại gãi cổ mình thành như vậy chứ! Rất dọa người!”
Liễu Tâm Vũ quay đầu, nhéo mũi Tử Đào một cái, hé miệng cười: “Tiểu nha đầu, muội đúng là quá ngốc!”
Tử Đào buông tay nàng ra: “Tỷ có ý gì vậy?”
Liễu Tâm Vũ cười tinh nghịch, nói: “Sao tứ thiếu phu nhân lại có thể tự mình cào cổ đến mức như thế được, kia rõ ràng là......” Nói đến đây Liễu Tâm Vũ nhìn chung quanh một chút, sau đó kề sát vào cổ Tử Đào, hạ thấp giọng: “Kia rõ ràng là thân mật với tứ thiếu gia!”
Tử Đào mặt đỏ lên, liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi nói bậy! Sao có thể thân mật thành ra như vậy được?”
“Muội xem, muội đúng là đồ không hiểu biết gì cả!” Liễu Tâm Vũ lớn tuổi hơn Tử Đào, nên cũng biết nhiều chuyện hơn: “Thiếu gia hôm nay uống rượu, sau khi tỉnh rượu đã thấy Tứ thiếu phu nhân ôn nhu mỹ mạo đang ở bên giường chiếu cố nên vô cùng cảm động. Đương nhiên khi làm cái chuyện kia lực đạo cũng sẽ lớn hơn một chút!”
Nghe như vậy hình như cũng có chút đạo lý, Tử Đào mơ hồ tưởng tượng ra, mặt lại càng thêm nóng: “Thật sự là như vậy sao?”
Liễu Tâm Vũ nháy mắt với nàng rồi nói: “Nếu muội không tin, tìm nam nhân thử xem chẳng phải sẽ biết sao!”
“Này! Liễu Tâm Vũ, tỷ đúng là không biết xấu hổ! Những lời như vậy mà tỷ cũng nói được ra sao?” Tử Đào xấu hổ hai tay ôm kín mặt, bỗng nhiên lại bỏ tay xuống: “Liễu Tâm Vũ, tỷ biết rõ chuyện này như vậy, có phải là đã tìm nam nhân thử qua rồi không?”
“Tử Đào, ta thấy muội cái gì cũng đều không hiểu mới mở mang hiểu biết cho muội, vậy mà muội còn dám true chọc ta! Xem ta xử lý muội thế nào!” Liễu Tâm Vũ giơ tay tóm lấy Tử Đào, nhưng không thể ngờ được Tử Đào phản ứng nhanh nhẹn, nàng chỉ nắm được một góc áo của Tử Đào nhưng cũng chẳng giữ chặt được bao lâu.
“Liễu Tâm Vũ nhất định đã tìm nam nhân thử qua rồi, tỷ thừa nhận đi!” Tử Đào vừa cười vừa chạy về phía trước!
“Ôi! Ngươi đi đường không có mắt à?” Tử Đào không nghĩ rằng vì nàng chạy quá nhanh, nên mới đụng phải một cô gái đang đi trên đường. Bởi vì dường như nàng chạy hơi nhanh, quán lực lớn nên thiếu chút nữa đã đẩy ngã nàng kia.
Tử Đào vội vàng ngẩng đầu, thấy nàng kia đúng là nha đầu A Châu của Phùng di nương, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi A Châu, không phải ta cố ý đâu!”
A Châu trừng mắt: “Ngươi cố ý đúng không?”
Tử Đào cứng người: “Cô nói như vậy là có ý gì?”
“Nói cái gì? Không phải ngươi dựa vào uy của Tứ thiếu phu nhân nên mới dám chạy trên đường nhanh như vậy hay sao?” A Châu vốn không ưa Tử Đào, đặc biệt là hai ngày trước khi phân phát trang phục hè, Tử Đào và A Châu bận việc tối mắt tối mũi nên là hai người cuối cùng đi nhận. Nhưng không ngờ, một trong hai bộ trang phục đó có một bộ bị xước chỉ. Bà Diêu là người quản lí phân phát đồ đạc trong phủ thấy Tử Đào là nha đầu bên người tứ thiếu phu nhân, liền đưa bộ đồ còn tốt cho Tử Đào. Chuyện này vẫn luôn khiến A Châu canh cánh trong lòng, hôm nay Tử Đào lại đụng nhầm phải nàng, nàng đương nhiên sẽ càng tức giận, lời nói ra cũng không có chừng mực.
“Ngươi thối lắm!” Liễu Tâm Vũ nhìn thấy tình thế phía trước, vọt lên: “Tử Đào không thèm giống ngươi, dựa vào chủ tử mà tỏ ra kiêu ngạo lộng quyền! Nhưng mà, xem ra ngươi không còn kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu. Bởi vì chủ tử nhà ngươi sắp bị thất sủng rồi!”
A Châu mặt lạnh: “Ngươi có ý gì?”
Liễu Tâm Vũ liếc mắt khinh thường, cố ý nói khích nàng: “Chẳng lẽ ngươi không biết tứ thiếu gia trước khi ăn cơm tối đã ngủ lại phòng tứ thiếu phu nhân hay sao? Hơn nữa hai người họ lại như keo sơn, giờ này vẫn còn đang cùng nhau ăn cơm trong phòng! Cho nên, ngươi và chủ tử nhà ngươi cứ ăn không nằm chờ đi!”
Liễu Tâm Vũ đưa tay giữ chặt Tử Đào: “Tử Đào, chúng ta đi!”
......
Hạ Lan Tử Kỳ ở bên trong phòng không biết bọn nha đầu đang bí mật bàn luận, đoán chừng nếu nàng nghe được mấy chuyện đó cũng không thể nối giận với đám nha hoàn được!
“Ngươi đừng giả ngốc với ta, ngươi cố ý làm vỡ bát!” Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ thật muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Hạ Lan Tử Kỳ luôn khiến Tề Dật Phàm mất mặt, đương nhiên là đang tìm cơ hội trả thù. Hắn đem tay phải khoát lên trên ghế dựa, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, điều kiện của ta cô nghĩ thế nào? Cô mau ngồi xuống đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT