Mạch tượng của Tề Dật Phàm khi mới xem thì quả là có triệu chứng của bệnh, nhưng mà khi Hạ Lan Tử Kỳ bắt mạch lại hơi hơi phát hiện ra mạch tượng này có chỗ không bình thường. Có điều, Tề Dật Phàm lại không để nàng bắt mạch cẩn thận, đã nhanh chân chạy trốn.
Hạ Lan Tử Kỳ là một người tinh tế, bao nhiêu dấu hiệu như vậy đều cho thấy Tề Dật Phàm tuyệt đối có vấn đề. Cho nên, Hạ Lan Tử Kỳ đoán mạch tượng vừa rồi của Tề Dật Phàm rất có thể là đã bị động tay động chân khi hắn ra ngoài đi tiểu.
Xem ra, Tề Dật Phàm này tuyệt không đơn giản, lần này để cho hắn may mắn thoát nạn được. Lần sau, Hạ Lan Tử Kỳ nhất định phải lập kế tốt hơn nhất định khiến hắn hiện nguyên hình.
Lúc này, lão thái gia ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Lan Tử Kỳ hỏi: “Bệnh của Dật Phàm thế nào rồi?”
Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ nghĩ, hơi hơi vuốt cằm: “Thưa lão thái gia..., mạch tượng của Dật Phàm chìm nhỏ, chậm yếu, khí trệ máu ứ, xem ra máu đồng trong đầu vẫn chưa tan hết.”
Lão thái gia vẻ mặt chờ mong hỏi: “Vậy con có thể chữa trị sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt nhìn mọi người đang ngồi, bỗng nhiên ánh mắt chạm vào phu nhân, nàng liền nghĩ đến mấy lời vừa rồi phu nhân nói: chỉ cần nàng sinh con, bệnh của tứ thiếu gia sẽ không thuốc mà khỏi. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng run lên, nàng chẳng việc gì phải như vậy, trầm tư một chút lập tức nảy ra ý hay, nhẹ nói: “Làm tan máu đông trong nói thật ra là một chuyện rất khó, Tử Kỳ có thể sẽ thử xem có thể hoàn toàn chữa khỏi không, còn phải xem tình trạng hấp thụ thuốc của Dật Phàm nữa. Nhưng mà xin lão thái gia yên tâm, Tử Kỳ có thể đảm bảo là bệnh của Dật Phàm nhất định sẽ nhẹ hơn, chứ không chuyển nặng.”
Lão thái gia cùng Hầu gia nhìn nhau, vui vẻ nói: “Tốt tốt, Dật Phàm có thể lấy được vợ như con thật sự là phúc khí kiếp trước nó tu luyện được.”
Thế nhưng, chữa bệnh cho tứ thiếu gia không phải mục đích của Hạ Lan Tử Kỳ, nàng tiếp tục thuận nước đẩy thuyền đưa ra điều kiện: “Bệnh của Dật Phàm có vẻ rất khó trị, Tử Kỳ còn cần một ít dược liệu đặc biệt, xin lão thái gia cho phép Tử Kỳ đặt mua bên ngoài!”
Một cô nương tuổi còn trẻ nếu nói y thuật cao tay thì có lẽ tất cả mọi người sẽ không tin, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vừa vào phủ đã chữa bệnh được cho Tứ di nương đã thể hiện hết thảy tài năng. Hơn nữa bệnh của Tề Dật Phàm đã tìm nhiều danh y đến đều chữa không khỏi, hiện tại giao cho Hạ Lan Tử Kỳ, cũng là cố đấm ăn xôi[1]. Huống hồ, hai người bọn họ là vợ chồng, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu. Lão thái gia tin rằng Hạ Lan Tử Kỳ chắc chắn sẽ toàn lực đem tướng công chữa khỏi, vì thế vui vẻ đáp ứng: “Tử Kỳ cần dược liệu gì cứ liệt kê ra, để cho Triệu quản sự toàn quyền phụ trách giúp con tìm.”
[1] Nguyên văn là: “Tử mã đương hoạt mã y” (死马当活马): liều một phen, chỉ những điều đã biết không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng.
......
Yến tiệc đã tan, Hạ Lan Tử Kỳ trở lại Thủy Tiên Các.
Sau khi Tử Đào hầu hạ nàng rửa mặt xong, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đêm nay tứ thiếu gia đến phòng nào rồi?”
Tử Đào cúi đầu: “Thưa tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu gia lại đến phòng của Phùng di nương.”
“Ừm, đã biết, em lui xuống đi!”
Đợi Tử Đào đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ cài lại chốt cửa rồi quay về ngồi xuống bên cạnh bàn, từ trong lòng lấy ra tờ giấy đệ đệ đưa vẫn chưa kịp xem.
Ý trên tờ giấy kia đại khái nói là: nếu Hạ Lan Tử Kỳ không đầu hàng số phận, không muốn đem hạnh phúc chôn vùi ở trên người một kẻ ngốc thì đệ đệ Hạ Lan Vân Dũng của nàng sẽ nguyện ý giúp tỷ tỷ chạy khỏi Hầu phủ.
Xem hết tờ giấy, Hạ Lan Tử Kỳ cảm động đến ngàn lần. Cho dù đám người phụ thân, di nương, tỷ tỷ đối với mình tình thân bạc như vôi, nhưng ít ra nàng còn có một đệ đệ tốt trọng tình trọng nghĩa, nguyện ý trong lúc nàng nguy nan nhất lại “trong tuyết đưa than[2]” vươn tay giúp đỡ, khiến cho nàng ấm áp cùng vui vẻ.
[2] Nguyên gốc là “Tuyết trung tống thán” (雪中送炭): cho than để dưởi ấm khi trời tuyết. Tống Thái Tông nhân tiết mưa tuyết, trời giá rét sai cho những người già yếu nghèo khổ than sưởi và gạo ăn. Nhân đó người ta thường dùng thành ngữ này để chỉ sự giúp đỡ người khác khi cần kíp, cùng quẫn.
Có điều, nàng tạm thời không có ý định rời khỏi Hầu phủ. nàng phải đợi Hoa Tranh hồi âm mới có thể quyết định. Nghĩ đến Hoa Tranh nàng lại buồn rầu, thư cũng gửi ra ngoài đã hai ngày rồi, vì sao Hoa Tranh đến bây giờ vẫn còn chưa hồi âm? Hay thư không đưa tới nơi? Chẳng lẽ sau khi Hoa Tranh biết nàng lập gia đình đã không còn để ý đến nàng nữa? Hạ Lan Tử Kỳ tiêu táo bất an suy nghĩ miên man, lại bởi vì không có những biện pháp khác có thể liên lạc với hoa tranh, nàng bây giờ có thể làm chỉ có chờ đãi.
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, đem tờ giấy Hạ Lan Vân Dũng đưa cho nàng kia dùng ánh nến châm, đốt thành tro bụi. Xoay người cầm cầm bút mài mực viết một phong thư hồi âm cho Hạ Lan Vân Dũng, sau khi thổi khô liền bỏ vào trong ống tay áo của mình.
Giằng co một ngày, Hạ Lan Tử Kỳ cũng thực mệt mỏi, sau khi thổi tắt ngọn nến liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Đêm khuya giờ tý, một đoạn tiểu đao màu trắng chẳng từ biết lúc nào đưa vào trong cửa phòng Hạ Lan Tử Kỳ, từng chút từng chút nhẹ nhàng cậy, cửa phòng lập tức thành công mở toang. Dưới ánh trăng, một người hắc y bịt mặt, yên lặng không một tiếng động đẩy cửa phòng của nàng ra, chậm rãi lẻn vào phòng của nàng.
Tên hắc y kia bịt mặt khi vào nhà, cũng cũng không quấy rầy Hạ Lan Tử Kỳ, mà đi thẳng tới giá quần áo, lấy trong ống tay áo của nàng ra một phong thư viết cho Hạ Lan Vân Dũng.
Hắc y bịt mặt liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, thấy nàng đang ngủ say, nghe hô hấp cũng không có dấu hiệu thức dậy. Xoay người đi về phía dưới cửa sổ, nương theo ánh trăng bên ngoài để đọc, trên giấy viết thư có chút bẩn đó là bởi vì lúc Hạ Lan Tử Kỳ viết không cẩn thận làm đổ một ít nước trà, tuy rằng đã khô nhưng chữ viết nhòe đi không ít.
Tề Dật Phàm miễn cưỡng đọc được nội dung trên tờ giấy, trong lúc khẩn trương quên nhìn chữ của Hạ Lan Tử Kỳ. Nhanh chóng gập thư lại như cũ, nhét trở lại trong tay áo Hạ Lan Tử Kỳ, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận.
......
Trời đã sáng, Hạ Lan Tử Kỳ ra khỏi giường từ rất sớm. Nàng cảm thấy trong phòng bức bách, mặc quần áo tử tế, muốn đi ra ngoài tản bộ.
Nhưng nàng vừa đi đến cửa, còn chưa mở hết cửa ra lại không ngờ phát hiện ra cửa đóng không khít.
Hả, chuyện gì đây? Nàng nhớ rõ ràng tối hôm qua có đóng chặt cửa mà! Nhưng sao sáng nay cửa lại đóng không chặt, chẳng lẽ nàng nhớ lầm rồi? Hạ Lan Tử Kỳ đứng sững tại chỗ, có chút không thể hiểu nổi.
Hay là tối hôm qua có người vào phòng? Ý nghĩ này khiến nàng không rét mà run, nàng vội vàng đưa tay sờ vào trong tay áo, lấy thư ra kiểm tra. Thấy không có bất cứ vấn đề gì, nàng lại xoay người trở về phòng, lấy ra hộp nữ trang của mình, đồ trang sức đáng giá bên trong cũng không thiếu.
Quái! Nếu như không có người vào phòng, chẳng lẽ cửa tự động mở ra? Nhưng mà, nếu như thật sự là có người vào phòng..., nàng vẫn bình an vô sự, đây là cái đạo lý gì?
Hạ Lan Tử Kỳ đứng yên tại chỗ, rối như tơ vò.
Nói gì thì nói, nếu đã có chuyện lạ thế này, vì để ngừa vạn nhất Hạ Lan Tử Kỳ lấy thư vốn để gửi cho Hạ Lan Vân Dũng trong tay áo ra đốt rụi.
Dùng xong điểm tâm, Hạ Lan Tử Kỳ gọi bà Ngô vào phòng mình, sau khi cho trái phải lui xuống hết mới nói với bà Ngô: “ Bà Ngô, con có việc muốn cầu xin bà.”
Bà Ngô nghe xong, trách cứ: “Tứ thiếu phu nhân, cô còn khách khí với bà Ngô như vậy sao? Có việc gì cô cứ phân phó, đừng nói mấy câu làm ơn đó.”
Hạ Lan Tử Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay với bà Ngô, ý bảo bà ghé tai lại đây.
Ngô mụ thần sắc đông lại, tiến đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ. Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng nói những lời vốn dĩ muốn viết thành thư gửi cho Hạ Lan Vân Dũng..., nói trực tiếp cho bà Ngô. Muốn bà Ngô chuyển lời cho đệ đệ. Bà Ngô nghe xong, gật đầu: “Tứ thiếu phu nhân, cô cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ chuyển lời.”
Hầu phủ này to như vậy nhưng Hạ Lan Tử Kỳ chỉ tin tưởng bà Ngô, cho nên nhờ bà đi Hạ Lan Tử Kỳ cực kì yên tâm, nhẹ giọng dặn dò: “Tốt, vậy bà Ngô đi nhanh về nhanh.”
Tề phủ rất lớn, ngoài cửa chính có vài cửa phụ khác. Bình thường nếu không được cho phép, khi bọn người hầu ra vào Tề phủ không được đi cửa chính, toàn bộ đều đi phía cổng tây.
Bà Ngô sau khi chuẩn bị xong liền đi vào cổng tây, tên gia đinh thủ vệ làm theo phép tắc, vặn hỏi: “Bà ở phòng nào, xuất phủ làm gì? Có lệnh bài không?”
Bà Ngô thần sắc tự nhiên, cứ thế trả lời: “Ta là người của Thủy Tiên Các, hôm nay là ngày giỗ của phụ thân ta nên Tứ thiếu phu nhân ban ân cho ta về nhà bái tế, đây là lệnh bài.” Bà Ngô nói xong từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài gỗ có khắc kí hiệu của Thủy Tiên Các, đưa cho tên gia đinh thủ vệ.
Tên gia đinh thủ vệ vừa thấy lệnh bài gỗ kìa là thật, liền hỏi: “Khi nào về phủ?”
Bà Ngô kiên nhẫn nói: “Xin nghỉ một ngày, nhưng trước cơm chiều có lẽ sẽ quay về.”
Tên gia đinh thủ vệ cứ theo quy tắc mà làm việc, cẩn thận tỉ mỉ: “Có lén mang theo vật gì trong phủ ra ngoài không?”
“Không có.” Bà Ngô biết đây là một trình tự không thể thiếu, cho nên phối hợp duỗi cánh tay ra, để cho bọn họ kiểm tra.
Lúc này, có một vị ma ma tiến đến bên cạnh, sờ soạng bà Ngô khắp nơi, không hề phát hiện ra vật khả nghi nào nên quay lại nhìn tên gia đinh thủ vệ lắc lắc đầu. Tên gia đinh thủ vệ lúc này mới mở cổng phụ cho đi ra.
Hào môn thế gia, nhiều nhất chính là quy định. Bà Ngô cảm thán, vừa nhấc chân chuẩn bị đi, chợt nghe phía sau có người lớn tiếng hô một câu: “Đứng lại!”
Bà Ngô cứng đờ thân mình, nhìn lại thấy một nha đầu mặc quần áo màu xanh da trời, phía sau dẫn theo vài tên gia đinh và nha hoàn, vội vã chạy tới phía cửa.
Nha đầu kia trời sinh mày rậm mắt to, môi dày đầy đặn, mềm mại trơn bóng, là một cô nương thập phần xinh đẹp. Thấy chất lượng của quần áo trên người nàng xem ra tốt hơn các nha đầu khác rất nhiều, bà Ngô mụ biết cô nương này hẳn là đại a hoàn trong phòng nào đó.
Đợi nha đầu kia đến gần, bà Ngô khách khí hỏi: “Cô nương có chuyện gì không?”
Nha đầu kia lông mày nhíu lại: “Ngươi phải ra khỏi phủ?”
Thấy nàng khí thế khinh người như vậy, Ngô mụ có chút không vui, ngữ khí cũng lạnh đi: “Đúng”
Nha đầu kia cao giọng nói: “Buổi sáng hôm nay, trong phòng Đại di nương phát hiện đã mất một cái vòng tay Phỉ Thúy. Vòng tay kia chính là lúc sinh nhật Đại di nương, Hầu gia cố ý đặt đặc chế ở kinh thành làm quà sinh nhật cho Đại di nương, giá trị không nhỏ! Đại di nương đã lục soát khắp Nghênh Xuân Uyển, cũng chưa có tìm được vòng tay Phỉ Thúy, cho rằng đã có người trộm đi rồi. Có khi lại đã đem từ trong phủ ra ngoài bán lấy tiền, cho nên vì để phòng hạ nhân trong phủ đem vòng tay Phỉ Thúy lén lút mang ra khỏi phủ, Đại di nương mới phái ta đến đây kiểm tra!” Nàng khẩu khí chậm lại, nói tiếp: “Chúng ta cũng chỉ là tuân lệnh bề trên, vị ma ma này phối hợp một chút đi!”
Thì ra nàng ta đại a hoàn là trong phòng Đại di nương, trách không được nói chuyện mạnh miệng như thế.
Bà Ngô bình tĩnh nói: “Vị ma ma kia vừa rồi đã kiểm tra xong rồi, không mang theo thứ gì.”
Nha đầu kia không nể mặt chút nào, lạnh lùng nói: “Bà ấy kiểm tra không tính, ta chưa nhìn thấy. Cho nên phải kiểm tra lại lần nữa!”
Bà Ngô bắt đầu lo lắng, Hạ Lan Tử Kỳ mới về phủ, chân còn chưa có chỗ đứng vững, không nên đắc tội với bất kỳ ai. Một chút chuyện nhỏ như vậy, bà phải hết sức nhẫn nhịn, cố gắng không tìm phiền toái cho Hạ Lan Tử Kỳ, huống hồ trên người bà cũng không có vòng tay Phỉ Thúy gì cả không sợ các nàng kiểm tra. Cho dù trong lòng không vui, bà Ngô vẫn dang hai tay ra: “Các ngươi đã không tin, vậy thì tìm đi!”
Có hai nha hoàn tiến lên, ở trên người bà Ngô tìm kiếm từ trên xuống dưới mấy lần. Ngoại trừ tìm được một lĩnh bạc với mấy văn tiền ra, thậm chí còn không tìm thấy thứ gì đáng giá chứ đừng nói đến vòng tay Phỉ thúy.
Bà Ngô nghiêng đầu liếc nhìn đại a hoàn một cái rồi hỏi: “Kiểm tra xong chưa? Ta đi được rồi chứ?”
Đại a hoàn kia đi đến trước mặt bà Ngô, dường như vẫn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục ở từng tấc từng tấc trên người bà Ngô tìm kiếm.
Nếu nói là lúc đầu bọn họ nói tới tìm vòng ta Phỉ Thúy thủ trạc bà Ngô sẽ tin, nhưng mà bây giờ, thấy đại a hoàn kia cẩn thận tìm kiếm như thế, ngay cả góc áo của bà cũng vuốt ve mấy lần. Cuối cùng, ngay đến cả giầy cũng không buông tha, cởi giày của bà rồi dốc xuống một lúc lâu. Trong góc áo và giày có thể giấu cái vòng tay lớn như vậy sao? Chuyện này đúng là quá mức kì quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT