Một viên, hai viên, ba viên......

Hạ Lan Tử Kỳ đem đậu đỏ từ trong hộp lấy ra, bỏ lên trên chiếc khăn tay trải trên bàn cẩn thận đếm từng viên, đến khi đến xong, không ít không nhiều vừa đúng chín mươi chín viên.

Trong thư Tề Dật Phàm nói, từ sau khi hai người mất liên lạc, bởi nỗi tương tư không chỗ gửi gắm nên mỗi ngày hắn đều bỏ vào một viên đậu đỏ tương tư, đem nỗi nhớ nhung với Hạ Lan Tử Kỳ cất giữ, cho đến tận khi hai người lại gặp nhau ở Lục Cẩm sơn trang thì tổng cộng đã cất được chín mươi chín viên đậu đỏ.

Tề Dật Phàm tự mình thiết kế, dùng thân cây đậu đỏ làm gỗ vật liệu rồi đến kinh thành đặt chế tác riêng cái hộp này. Loại gỗ vật liệu này, chất liệu gỗ chắc nặng, màu sắc hồng đỏ theo phong cách cổ kính, hơn nữa hoa văn lại đẹp đẽ vô cùng, chắc chắn thợ thủ công điêu khắc phải khéo tay lắm mới có thể làm ra một chiếc hộp đẹp như vậy. Đồng thời, hai cánh hoa màu tím trên thân hộp kia chính là hoa nở trên thân cây đậu đỏ.

Cây đậu đỏ còn được gọi là cây tương tư, lấy thân cây và hoa của cây làm hộp đựng đậu, phần tương tư nồng nhiệt cùng tình ý dào dạt này phải nói là thực sự đủ đầy. Hơn nữa tặng người yêu chín mươi chín viên đậu đỏ có ngụ ý là: “Đến già đầu bạc, thật dài thật lâu.” Hộp lễ vật này chẳng những độc nhất vô nhị trong thiên hạ, mà còn mang cả lời thề sắt son sẽ yêu cả đời không thay đổi của Tề Dật Phàm lại càng thêm đáng quý.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ phút chốc đã bị cảm động đến trào nước mắt, hạnh phúc  nở nụ cười và đã hoàn toàn không còn giận hắn nữa.

Cẩn thận cất hết đậu đỏ trở lại hộp, nàng đọc lại một lần nữa thư Tề Dật Phàm viết cho nàng, chỗ kết thư có nói: “Nếu nàng còn có ta ở trong lòng, vậy thì trước giờ cơm chiều, Lục Cẩm sơn trang, không gặp không về! Ta sẽ phái người đến trước đón nàng.”

Lúc này còn do dự sao? Tình cảm của hai người đã bày tỏ ròi! Không phải nói buông là có thể buông? Huống hồ, sau khi đã hết tức giận Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện, sau khi biết thân phận của Tề Dật Phàm, nàng vẫn bị nhân cách đầy hấp dẫn của hắn thuyết phục, cho nên cũng tính vứt bỏ hiềm khích trước kia, nối lại tình xưa.

Trong lòng có chuyện, hẳn sẽ thấy thời gian trôi chậm. Khó khăn lắm mới nhịn đến sau buổi trưa, Hạ Lan Tử Kỳ tỉ mỉ trang điểm thật kĩ rồi chờ đợi Tề Dật Phàm tới đón nàng.

Giờ Mùi đã qua một lúc thì gã gia đinh luôn đi theo Tề Dật Phàm là Tiểu Doanh Tử xuất hiện: “Tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu gia phái tiểu trở về bẩm báo với ngài, mời ngài chuẩn bị một chút rồi buổi tối đến Vạn Phúc Lâu tiếp đãi khách nhân với thiếu gia, xe bây giờ đang ở bên ngoài chờ!”

“Đã biết.” Tề Dật Phàm suy tính cũng thật chu đáo, cho nàng một lí do xuất môn vô cùng hợp lí. Vì thế Hạ Lan Tử Kỳ lấy cớ này đẻ xin phép phu nhân rồi đi theo gã gia đinh lên xe ngựa.

Đi theo không có những người khác, gã gia đinh thân tín kia cũng kiêm luôn cả người đánh xe, ngồi ngay phía trước.

Ra đến nơi phố xá xa hoa sầm uất, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy người đi bên ngoài đường hình như có nhiều hơn. Nàng vén rèm xe lên, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào ở ngoài xe đã có thêm hơn tám tùy tùng.

Thấy bọn họ ai nấy đều bề ngoài khôi ngô, vẻ mặt nghiêm túc, bên hông đều đeo đao thì có thể đoán ra ngay bọn họ là người tập võ

Hạ Lan Tử Kỳ biết, sau khi trải qua chuyện bị bắt cóc lần trước Tề Dật Phàm luôn sợ nàng trên đường gặp chuyện không may nên cố ý phái thêm người bảo vệ nàng, giờ phút này trong lòng nàng vô cùng vững vàng, yên tâm buông màn xe.

......

Đến khi mặt trời thu lại những tia sáng mong mảnh cuối cùng, sau khi đã hoàn toàn lặn xuống dãy núi đằng tây thì sắc trời cũng tối dần xuống. Tề Dật Phàm đứng ở cửa sơn trang trông ngóng, đã lâu thế này lẽ ra người phải đến từ sớm rồi mới phải chứ nhỉ, sao đã mấy canh giờ rồi mà người vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu? Chẳng lẽ Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa muốn tha thứ cho mình sao? Trong lòng hắn thấp thỏm, không khỏi nóng lòng dậm chân đi qua đi lại.

“Thiếu gia, ngài đừng có gấp có lẽ bọn họ sẽ sớm quay trở lại thôi.” Gã gia đinh đứng bên cạnh cố gắng kiên nhẫn, tận lực khuyên nhủ.

Tề Dật Phàm dừng bước chân lại suy nghĩ, cho dù Hạ Lan Tử Kỳ không đến nhưng người đánh xe đi đón cũng phải trở về mới phải! Chắc không phải trên đường lại xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ đến đây, Tề Dật Phàm lo lắng hẳn lên, lớn tiếng nói: “Các ngươi mau xuống núi xem thử, có phải trên đường lại xảy ra chuyện gì hay không!”

Nếu chủ nhân đã lên tiếng, bọn gia đinh không dám chậm trễ nên vội vội vàng vàng chuẩn bị chạy xuống núi, vừa chạy chưa được vài bước thì gã gia đinh chạy đầu tiên đã chỉ về phía trước, quay đầu vui vẻ kêu to: “Thiếu gia mau nhìn đi, bọn họ đã trở lại!”

Tề Dật Phàm bước lên phía trước vài bước, đã thấy một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi đến, gần hơn một chút thì nhìn rõ người đánh xe kia chính là gia đinh thân tín của mình Tiêu Doanh Tử.

Hạ Lan Tử Kỳ có ở trong xe hay không? Lúc này đây là điều hắn quan tâm nhất.

Bấy giờ, xe ngựa đã đi tới gần, Tiểu Doanh Tử ghìm chặt ngựa nhảy xuống xe, Tề Dật Phàm liền vội vàng hỏi: “Thế nào? Có đón được người không?”

Gã gia đinh vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, ngay lập tức Tề Dật Phàm cảm thấy thất vọng mà cảm giác này không thể nào diễn tả nổi, hắn thở dài, im lặng xoay người, vừa định chuẩn bị quay về thì lại nghe thấy phía sau có một tiếng gọi khẽ, giọng nói quen thuộc: “Dật Phàm......”

Tề Dật Phàm cứng đờ thân mình, trong lòng thầm nhủ: sao lại nghe thấy tiếng của Hạ Lan Tử Kỳ thế này, hay là mình nghe nhầm sao? Hắn nhấc chân vừa định tiếp tục đi về phía trước thì phía sau lại truyền đến tiếng của Hạ Lan Tử Kỳ thêm chút rõ ràng hơn: “Dật Phàm......”

Lúc này nghe thấy rất chân thật, hắn tin là mình thực sự không hề nghe nhầm, hắn đột nhiên xoay vọt người lại, chỉ thấy màn xe được vén lên, Hạ Lan Tử Kỳ cười khanh khách từ bên trong đi ra, nhảy xuống đất.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời thoáng sửng sốt, Tề Dật Phàm kinh ngạc thì có thể hiểu được bởi vì vừa rồi Tiểu Doanh Tử nói Hạ Lan Tử Kỳ không đến. Mà nguyên nhân Hạ Lan Tử Kỳ sững sờ là Tề Dật Phàm lại vẫn đeo mặt nạ, có điều chỉ cần hơi động não một chút là có thể hiểu được, người trong sơn trang vẫn luôn thấy hắn trong bộ dạng đeo mặt nạ, cho nên đương nhiên hắn muốn giữ gìn hình tượng rồi.

Tề Dật Phàm trong ánh mắt ánh lên cả sự kinh ngạc lẫn vui mừng, hai người vui vẻ nở nụ cười, cũng chẳng quan tâm chung quanh còn có những người khác không hẹn mà cùng chạy về phía đối phương, ôm lấy nhau thật chặt.

Hai người cũng chưa nói câu nào, chỉ dùng sức ôm lấy đối phương, cảm nhận được nhịp tim cùng hơi thở của nhau, giữa phần tình cảm mãnh liệt dành cho nhau thì thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng bằng một cái ôm, hết thảy đều không cần nói lời nào.

Thật lâu sau, Tề Dật Phàm lúc này mới từ từ buông nàng ra: “Tử Kỳ, nàng rốt cuộc cũng đã tới, ta tưởng là nàng sẽ không đến chứ?”

Hạ Lan Tử Kỳ thản nhiên cười: “Sao nào? Chẳng lẽ chàng đã quên, chúng ta không phải đã nói rồi ư? Đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia lìa!”

“Đúng, vĩnh viễn không chia lìa.” Tề Dật Phàm cười, vui vẻ cứ như trẻ con. Quay đầu lại phía sau, trừng mắt liếc nhìn gã gia đinh bên cạnh: “Tiểu Doanh Tử, ngươi cũng giỏi thật, dám gạt ta?”

Tiểu Doanh Tử bị dọa đến rụt cổ lại, dùng mắt nhìn về phía Hạ Lan Tử Kỳ: “Thiếu gia bớt giận, đây là tứ...... Ách, là thiếu phu nhân bảo nô tài nói như vậy.”

Bởi vì Tề Dật Phàm đã dặn dò Tiểu Doanh Tử không thể để bại lộ thân phận của bọn họ, cho nên Tiểu Doanh Tử giữ miệng như hũ nút đành phải nói là thiếu phu nhân, không dám nói là tứ thiếu phu nhân.

Hạ Lan Tử Kỳ thấy thế, vội vàng khoác cánh tay Tề Dật Phàm: “Là thiếp nói, chỉ định đùa vui với chàng một lúc thôi mà, chàng đừng trách hắn.”

“Nàng ấy! Đúng là nghịch ngợm!” Tề Dật Phàm lúc này tâm tình rất tốt, cười rồi thổi một cái vào chóp mũi của nàng, đương nhiên sẽ không trách cứ gì Tiểu Doanh Tử.

“Chúng ta mau vào đi thôi! Đồ ăn sắp nguội rồi.” Tề Dật Phàm dẫn theo Hạ Lan Tử Kỳ đi vào trong, bọn gia đinh vội đuổi theo sau. Sau khi hỏi han Tề Dật Phàm mới biết được thì ra xe ngựa Hạ Lan Tử Kỳ ngồi kia trên đường bị rơi bánh xe, bởi vì cách Lục Cẩm sơn trang còn rất xa nên bọn họ đành phải dừng lại tìm người đến sửa, vì thế mới đến muộn.

Đêm hè, tuy rằng mát mẻ hơn ban ngày không ít nhưng nhiệt độ không khí vẫn hơi cao.

Tề Dật Phàm không mở tiệc ở trong phòng bởi vì ăn cơm ở trong phòng rất tẻ nhạt, cho nên đem đồ ăn bày trong lương đình lục giác bên cạnh hồ sen.

Sáu góc của lương đình đều treo một chiếc đèn lồng đỏ thẫm được thiết kế tinh mỹ, bốn phía là màn tơ mỏng như sắc nước được buông xuống. Màn lụa ở cửa đình được buộc lại ở cây cột hai bên bằng một sợi dây bằng nhung đỏ thắm, hai đầu dây là sợi tua rua màu vàng rủ xuống, nhìn đẹp mắt vô cùng.

Gió nhẹ thổi khiên màn lụa tung bay phập phồng, vẻ phiêu dật mang theo chút kì bí nào đó.

“Nơi này là nhà của chúng ta, đêm nay chúng ta sẽ dùng bữa tối ở đây.” Tề Dật Phàm chỉ về lương đình.

“Ừ” Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu, tùy ý để Tề Dật Phàm kéo tay đi vào lương đình.

Trên mặt bàn cẩm thạch bày biện một vài đồ điểm tâm tinh tế, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ nhìn lướt qua đã phát hiện đó đều là những món điểm tâm bình thường nàng thích ăn.

Tề Dật Phàm kéo nàng ngồi xuống, vỗ tay ba cái, Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa kịp hiểu ra sao đã thấy có mấy gia đinh tay bưng khay, xếp hàng đi vào.

Hạ Lan Tử Kỳ ngạc nhiên nói: “Thế này đã ngon lắm rồi, vẫn còn có đồ ăn sao? Chúng ta ăn không hết đâu.”

“Tất cả là đồ chay làm sao mà được? Phải ăn thêm cả đồ mặn nữa, ta nhớ rõ không phải nàng thích ăn thịt nướng lắm sao?” Tề Dật Phàm nói xong, tự tay nhấc từng cái che thức ăn mà mấy gia đinh đã đậy vào lên.

Thấy có thịt nướng, cá nướng, tôm nướng, chim bồ câu nướng, sắc vàng óng ánh, mùi thơm tỏa ra bốn phía khiến cho người ta ngửi thấy mà nước miếng chảy ròng ròng!

Hạ Lan Tử Kỳ ngạc nhiên: “Dật Phàm, sao lại chuẩn bị thịnh soạn thế này?”

“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta khó lắm mới có thể hòa hợp như lúc đầu đương nhiên là phải ăn mừng một bữa rồi!” Tề Dật Phàm nhận lấy khăn ướt mà gã gia đinh đứng cạnh đưa cho, lau lau tay, sau đó ném khăn ướt lên khay ý bảo bọn họ lui xuống.

Tề Dật Phàm đem bình sứ màu lam trên bàn mở ra, đem chén Bạch ngọc trước mặt hai người rót đầy rượu. Nước rượu màu vàng mật được rót vào trong chén, nhẹ nhàng ánh lên, trong suốt sáng bóng, nhìn vui mắt cực kì.

Hạ Lan Tử Kỳ bưng chén rượu lên, một luồng hương thơm đặc biệt xông thẳng vào mũi, chỉ mới ngửi qua một lần đã đủ khiến người ta say. Nàng cười tủm tỉm ngẩng đầu lên: “Đây là......”

“Rượu mơ!”

Hai người ăn ý cùng đồng thanh rồi nhìn nhau cười.

Tề Dật Phàm lúc này mở miệng: “Nhớ rõ có một lần, khi chúng ta cùng nhau ăn gà nướng ở trong rừng, lúc ấy ta có mang theo một bình nhỏ mơ rượu, lần đầu tiên nàng uống nói rượu này rất dễ uống, kết quả, bị nàng uống hết sạch cả. Không nói đến chuyện nàng rất tham uống mà còn uống đến say, tra tấn ta gần chết, nàng có còn nhớ không?”

Lần đó, Hạ Lan Tử Kỳ sau khi uống quá nhiều thì nhìn thấy con chim nhỏ bay trên không bỗng sinh ra lòng hâm mộ, muốn Tề Dật Phàm mang nàng bay. Tề Dật Phàm chiều theo liền ôm nàng dùng khinh công bay đi bay lại ở trong rừng, bay lên bay xuống cả mấy lần.

Hạ Lan Tử Kỳ mơ mơ màng màng, thấy thích cảm giác này vì thế kiên quyết không cho Tề Dật Phàm dừng lại. Tề Dật Phàm cũng nuông chiều nàng, chỉ cần nàng vui vẻ thì mình có bị mệt chút cũng không sao cả. Cứ như vậy, ước chừng giằng co đến tận nửa đêm, phải tới lúc nàng ngủ thật say lúc này hắn mới sức cùng lực kiệt mà dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play