Trước khi hai nhà chính thức gặp mặt, Kiều Mộng Tiệp tìm Khương Ngọc nói chuyện một lần.
Ngày đó vừa hay là Chủ nhật, bà đến nhà dọn dẹp phòng cho Khương Ngọc, thuận tiện dò hỏi ý cô.
"Bác gái muốn tìm một người chăm sóc con, thật không nghĩ đến nhà họ Diệp gấp gáp kết hôn như vậy. Tiểu Ngọc, con đã nghĩ kỹ chuyện này chưa?" Kiều Mộng Tiệp vô cùng lo lắng, nói, "Nếu con vẫn do dự, bác gái sẽ tìm người nhà họ Diệp nói chuyện, muốn cho con hai năm nữa."
Khương Ngọc biết bác gái hao tổn tâm tư vì chuyện của mình, nhìn bộ dáng tiều tụy, đau lòng của bà, ôm ôm bả vai bà, "Bác gái à, con đã 24 rồi, con biết mình muốn gì, đang nghĩ gì."
"Biết con là người có tự chủ." Kiều Mộng Tiệp thở dài, "Bác gái cũng biết đôi chút về đứa nhỏ Duy Trăn này, chẳng qua là mẹ con không còn, chung quy bác gái vẫn cảm thấy làm sao cũng không đủ tốt."
Giờ đây nhớ dáng vẻ Khương Ngọc lúc mình vừa mang về nhà. Rõ ràng là đứa nhỏ ở tuổi vui vẻ hoạt bát, chung quy lại giống như là có bóng đen bao phủ cô, nhưng Khương Ngọc không khóc hoặc là ầm ĩ ở trước mặt ai, mỗi ngày đều ăn cơm ngủ nghỉ bình thường, đưa cô đến trường học xa lạ để học tập cũng không có kháng cự.
Khi đó Kiều Mộng Tiệp nói thầm trong lòng, sao đứa nhỏ này lại như không có phản ứng?
Mãi đến buổi tối một ngày, bà đi ngang qua phòng của Khương Ngọc, thấy cô ngồi ở trên giường ngẩn người nhìn ảnh cha mẹ mình, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt nhỏ của cô, từng giọt nước mắt tinh khiết kia thật chói mắt.
Sau đó cô khóc đến đau lòng, dùng chăn che kín đầu của mình, tiếng nghẹn ngào nho nhỏ cách chăn truyền tới.
Một tiếng khóc nhỏ vụn kia, tựa như dao găm lướt qua ngực Kiều Mộng Tiệp.
Một khắc kia Kiều Mộng Tiệp cảm thấy rất đau lòng, bà không cho đứa bé này cảm giác đủ an toàn, cho nên mới khiến cô khóc cũng không thể thoải mái khóc.
Sau bà tốn nhiều thời gian mới khiến Khương Ngọc tháo xuống lòng phòng bị, thậm chí vì chuyện này cãi nhau mấy lần với chồng Văn Định Sơn - ——
"Đã rất tốt ạ." Giọng nói của Khương Ngọc cắt đứt hồi tưởng của Kiều Mộng Tiệp, cô thân mật cạ vào bả vai của bà nói, "Bác gái để cho con đi học, giáo dục con rất tốt, bác không cần lại lo lắng cho con. Bây giờ là lúc con hiếu thuận với bác."
Kiều Mộng Tiệp đưa tay vuốt vuốt tóc rơi trên má cô, cười hiền từ, "Những chuyện con đã trải qua, bác thật sự sợ sẽ tạo thành ám ảnh trong lòng con. Bây giờ con có thể hiểu chuyện như vậy, bác rất vui mừng."
Khương Ngọc dùng sức quấn chặt cánh tay bà, đáy lòng chợt có chút khổ sở, đó là một loại không buông được và lưu luyến tương tự như người mẹ đang đối mặt với con gái khi sắp lấy chồng.
Kiều Mộng Tiệp khẽ vuốt ve từng sợi tóc của cô, trên mặt có chút xúc động, "Những năm qua của chúng ta, cũng không có bất kỳ hiểu rõ cùng tình cảm làm cơ sở mà ở cùng nhau, nhưng sau đó cũng có thể trôi qua rất tốt. Ngược lại hiện tại con còn trẻ tuổi, ở chung một chỗ nhiều năm, cuối cùng mới vừa kết hôn đã ầm ĩ chia tay."
Khương Ngọc biết bác gái có lời dạy bảo mình, ngẩng đầu nhìn bà.
Kiều Mộng Tiệp kiên nhẫn nắm tay của cô nói: "Tiểu Ngọc, là người từng trải, bác gái không có kinh nghiệm thành công gì dạy cho con. Chỉ có một câu, chuyện hạnh phúc ngoài trừ nắm chặt nó ra, còn phải hiểu được mưu cầu. Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ yêu, chỉ khi con đủ tốt, đối phương cũng mới sẽ đối tốt với con."
"Con nhớ kỹ rồi." Khương Ngọc gật đầu một cái.
Kiều Mộng Tiệp còn nói: "Mẹ con không còn, cho nên đồ cưới của con sẽ do bác chuẩn bị."
"Không được!" Khương Ngọc cắt ngang lời bà, "Mấy năm nay con viết sách, cũng tích góp được một chút." Cô không thể để cho Kiều Mộng Tiệp tiêu tốn vì mình.
"Đứa nhỏ ngốc." Kiều Mộng Tiệp cười, "Cái đó con hãy giữ lại rồi dùng, bác coi con là con gái, dĩ nhiên nên do bác chuẩn bị."
Kiều Mộng Tiệp hết sức để ý đối với chuyện của Khương Ngọc, người hai nhà gặp mặt thì ngay cả Văn Định Sơn đang làm ăn ở vùng khác cũng chạy về.
Chuyện coi như là định rồi, tiền mừng và hôn lễ hay vân vân đều do Kiều Mộng Tiệp và bà nội Diệp bàn bạc, Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn phụ trách bộ phận của mình là được.
Hôn lễ cuối cùng được định là năm sau, cũng còn không tới hai tháng.
*
Chỉ là đêm trước đám cưới, xảy ra một khúc nhạc đệm nhỏ. . . . . .
Ngày đó Khương Ngọc và Văn Thanh cùng nhau đi dạo phố chuẩn bị đò cho phòng cưới, Diệp Duy Trăn lo lắng nhà đông người ảnh hưởng công việc của Khương Ngọc, vì vậy sau khi cưới quyết định tiếp tục ở tại phòng anh đang ở bây giờ.
Chỉ vì thêm không khí vui mừng, tất cả đồ đạc bên trong đều phải đổi.
Chuyện này cuối cùng khiến Văn Thanh tán dương Diệp Duy Trăn một câu, "Cậu ta còn rất tỉ mỉ đấy."
"Anh ấy vẫn luôn rất tốt." Khương Ngọc sửa lại.
Văn Thanh cười ha ha một tiếng, "Hai em mới qua lại hai tháng, phán đoán của em không có sức thuyết phục."
Khương Ngọc không có lên tiếng.
"Aish, hai em coi như cưới chui nhỉ? Tiến triển thần tốc, có phải như củi khô gặp lửa hay không?"
"Chị không thể dùng ví dụ cao lớn hơn à?"
Văn Thanh buông tay bày tỏ, "Chị cũng không phải là em, nào có nhiều từ hình dung như thế." Cô ấy nói xong xem đồng hồ, "Được rồi, chị phải về công ty rồi, sao em mua nhiều đồ thế?"
"Em đón xe qua đó."
"Không thể kêu cậu ta tới đón em à?" Văn Thanh lắc đầu một cái, "Coi như chị đã nhìn ra, sau này em chính là bị chồng quản nghiêm."
Khương Ngọc bật cười nói: "Anh ấy định giải quyết xong công việc, dùng toàn ngày nghỉ đi hưởng tuần trăng mật."
Văn Thanh là dáng vẻ mặt không chịu được, "Em hạnh phúc lắm đấy! !"
Sau khi Văn Thanh đi, Khương Ngọc nhìn một đống hàng mua mà vẫn có chút rầu rĩ, nhiều đồ như vậy, cho dù bắt xe đợi lúc lên lầu cũng lao lực.
Vừa hay Diệp Duy Trăn gọi điện tới, Khương Ngọc cho là anh xong việc, mang theo chút vui mừng nhận điện thoại. Nào biết Diệp Duy Trăn nói: "Chút nữa còn phải gặp khách hàng, có thể em phải ăn cơm tối một mình."
Mặc dù Khương Ngọc có chút thất vọng, nhưng có thể hiểu được, "Không sao."
"Đồ nhiều không? Anh bảo ông Lưu tới giúp em." Ông Lưu là tài xế của anh.
Khương Ngọc cảm thấy rất phiền phức, lại nói ông Lưu tới đây còn phải hơn nửa tiếng nữa, nửa tiếng cũng đủ để cô bắt xe về nhà, vì vậy nói: "Không cần đâu, em tự tới được."
"Cám ơn, vất vả cho em rồi."
Khương Ngọc bị giọng khách sáo của anh làm cho không phản bác, vì vậy cũng khách sáo nói lại: "Không cần khách khí."
Diệp Duy Trăn: ". . . . . ."
"Không có việc gì thì em cúp đây." Khương Ngọc có chút buồn bực nhìn chiếc điện thoại bị chính mình cắt đứt. Mặc dù hai người thỉnh thoảng cũng có cử chỉ thân mật, thế nhưng hơn nửa là kết quả do Hormone nam nữ trưởng thành tiết ra, trong lòng cô rất rõ ràng, Diệp Duy Trăn vẫn không có tình cảm đối với cô.
Cô thở ra, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, sau cố gắng cười cười, âm thầm cổ vũ cho mình —— không sao, còn nhiều thời gian, hiện tại để cho cô khổ sở sớm muộn gì cũng mang trả cả vốn lẫn lãi cho anh.
Khương Ngọc trấn an ở trong lòng mình xong, đứng ở ven đường bắt xe, nào biết giờ này không dễ bắt xe, mấy chiếc liên tiếp chạy qua đều ghi có người.
Vào lúc cô do dự có nên đi về phía trước hay không, thì một chiếc SUV màu đen dừng ở trước mặt cô.
Thấy gương mặt trong xe lộ ra, Khương Ngọc vô cùng mừng rỡ, "Sao anh ở đây?"
"Tới đây bàn chuyện." Hàn Giang nhìn đống đồ cô chất đầy đất, cánh tay khoác lên trên bệ cửa, "Ối, mua lắm thế."
Khương Ngọc cười híp mắt hỏi, "Có phải anh nên phát huy tính thần thân sĩ hay không."
Hàn Giang kéo miệng, "Được chứ, nhưng em phải đồng ý, sau vụ này phải giao nộp bản thảo."
"Thừa dịp cháy nhà hôi của." Khương Ngọc lầu bầu một câu, còn cười cười tỏ vẻ, "Dĩ nhiên, khi đóng bản thảo em sẽ giao cho anh."
"Em nói lời này cũng không cảm thấy đỏ mặt." Ngoài miệng Hàn Giang nói như vậy, nhưng vẫn mở cửa xuống xe, thay cô nhét túi hàng đầy đất vào chỗ ngồi phía sau.
Khương Ngọc bày tỏ cảm kích, "Buổi tối mời anh ăn cơm!"
*
"Đây chính là phòng cậu ta?" Hàn Giang giúp đỡ mang đồ vật lên nhà, đứng ở trước cửa sổ sát đất chậc chậc nói, "Kết hôn cũng không mua phòng ở mới, không có thành ý."
Khương Ngọc từ phía sau ném tới một quả táo, Hàn Giang vững vàng bắt lấy.
Khương Ngọc nói: "Anh là nhà tư bản xa xỉ sa đọa."
"Không phải tên kia cũng tự mở công ty ư." Hàn Giang giải thích, "Sao anh lại là nhà tư bản rồi, biểu hiện cũng quá rõ ràng."
"Tên kia cái gì hả, không phải đã nói với anh là anh ấy tên Diệp Duy Trăn rồi à." Khương Ngọc đang bận phân loại đồ mua về, không có thời gian ba hoa với anh ta, cũng không quay đầu lại hỏi, "Anh có bận không? Nếu không bận thì chờ em cùng nhau ăn cơm. Nếu bận thì hẹn hôm khác."
Hàn Giang dựa vào cửa thủy tinh sát đất, quả táo anh ta ném từ tay trái qua tay phải, lại từ tay phải về tay trái, ánh mắt của anh vẫn ở trên người Khương Ngọc.
Khương Ngọc đã thu dọn xong đồ đạc, lúc này mới phát hiện ra Hàn Giang thật lâu cũng không tiếng, không hiểu quay đầu lại nhìn anh ta.
Cùng lúc đó, Hàn Giang gần như lập tức mở miệng, "Em và cậu ta đã định ngày cưới?"
"Ưmh, định." Khương Ngọc rót hai cốc nước ấm đi tới, một ly đưa cho anh ta, một ly cho mình, "Làm nhân viên liều mạng cho anh như vậy, có phải nên cho em bao lì xì lớn hay không?"
Hàn Giang trầm mặc một lát, chợt kêu tên của cô, "Khương Ngọc."
"Hả?"
Hàn Giang: ". . . . . ."
Khương Ngọc: ". . . . . ."
Không khí trở nên hơi kì lạ, Khương Ngọc chợt sinh ra một dự cảm xấu.
Quả nhiên, Hàn Giang chợt đến gần một bước, ép cô lùi đến bên sofa.
Khương Ngọc vô ý ngã ngồi ở trên thành ghế sa lon.
*
Ánh mắt Hàn Giang nhìn thẳng sang, làm cô không chỗ né tránh, "Có đôi lời, anh vẫn muốn nói với em. Mặc dù đã đoán được đáp án, nhưng vẫn muốn nói cho em biết."
"Thật ra thì không nói cũng ——"
Khương Ngọc còn chưa kịp nói xong, Hàn Giang đã bật thốt lên, "Anh thích em."
Cả người Khương Ngọc đều ngây dại.
Hàn Giang lại ép sát cô hơn, "Trước vẫn không nói, là sợ ảnh hưởng quan hệ công việc của chúng ta, ai biết anh do dự tới do dự lui, lại vì do dự đẩy em đến bên người khác."
Khương Ngọc tốn vài giây để tiêu hóa tin tức này, nói thật, đối với cô mà nói có chút kinh sợ.
Cô vẫn cho rằng Hàn Giang và cô chỉ là bạn bè hay quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, trước kia cô cũng không có hình tượng tốt đẹp gì ở trước mặt Hàn Giang, dáng vẻ nữ otaku (chui trong nhà) rối bù, không hề dễ nhìn.
Cho nên cô có chút kinh dị với cách thưởng thức của Hàn Giang.
Hàn Giang thấy cô chậm chạp không nói lời nào, nói tiếp: "Lúc này nói cho em biết không có ý gì khác, anh không muốn mình hối hận." Anh vừa nói xong cười cười, thẳng thắn nói, "Thật ra thì vẫn ôm chút may mắn, nhiều lựa chọn, có lẽ em sẽ chọn anh cũng không chừng, dù sao hai chúng ta hiểu rõ đối phương hơn, không phải sao?"
Anh vừa dứt lời, cửa chợt truyền đến tiếng động, hai người cùng quay đầu, vừa hay nhìn thấy Diệp Duy Trăn đứng ở đó.
Diệp Duy Trăn chỉ nói: "Xin lỗi, hai người không khóa cửa."
Khương Ngọc: ". . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT