Bên kia đầu dây truyền tới một âm thanh
cực kì lớn cực kì đáng sợ.Đó chính là nguyên nhân khiến nó phải
để điện thoại cách xa mình càng xa càng tốt vì nó không muốn một
lần nữa đi khám tai
-Dạ tại con...con bận làm việc nên không
nghe điện thoại được - nó đang nói dối một cách trắng trợn
-Làm việc hả con, hay là con ngủ giờ
mới dậy nói lần nữa mẹ nghe thử- mặt mẹ nó bắt đầu đanh lại ai
chứ đứa con gái này bà rành quá rồi
-Hì, chỉ có mẹ là hiểu con nhất. À
mà mẹ gọi cho con có chuyện gì không - nó chợt nhớ ra vấn đề nên
hỏi
Nó cúp điện thoại,cầm lấy túi xách đi
xuống lầu nó nhìn thấy ông quản gia đang đứng ra lệnh cho mấy người giúp
việc suy nghĩ một hồi nó mới bước lại chỗ ông
-Quản gia ông nói với Minh Phong là tôi
có chuyện gấp phải đi chắc là chiều tối hay gì đó sẽ về
-Nhưng mà cô đi đâu -ông quản gia hỏi
nó
-Ông không cần biết chỉ cần nói với tên
kia vậy là được rồi
Nói xong không đợi ông quản gia trả lời
nó bỏ đi luôn, nó đi tới gara lấy chiếc lamborghini đời mới mà
nó cướp của bà chị hai mình đem qua đây một cách thầm lặng không để
bả biết phóng đi tốc độ kinh khủng khiến ai gặp cũng phải e dè né
sang một bên
Lúc hắn tỉnh dậy không thấy nó đâu hỏi
ông quản gia thì ông ấy thuật lại lời nó mới nói.Lúc này tâm trạng
của hắn hết sức không vui đi đâu mà lại không nói hắn biết riết rồi
cái nhà này loạn mất rồi
Nghe câu nói vô tâm vô tình của papa nó
thất vọng tràn trề nặng nề
-Thôi con lên phòng đây
Nó đi lên phòng nhưng trong lòng lại đầy
ấm ức và tức giận đã kể tới vậy rồi mà hai người họ vẫn không
thay đổi ý định
-Anh à hay là mình...
-Không được em không thấy con bé đang dần
thay đổi sao phải tập cho nó thích nghi chứ - ông biết bà định nói
gì tiếp theo nên ngăn cản càng sớm càng tốt
-Nhưng anh không thấy là con bé rất tội
nghiệp sao ai đời lại bắt nó đi dọn nguyên cái nhà chứ – mẹ nó nhăn
mặt
-Em làm như anh không biết xót nó vậy
đó chính là lý do sáng này anh ngăn cản em không nên cho nó về nhà
mà – ba nó
-Mệt quá em không nói chuyện với anh
nữa - pà nói rồi bỏ đi lên lầu nhưng không quên kèm theo cái nháy mắt
nhìn Hương
Nhận được tín hiệu trọng trách nặng
nề mẹ giao cho nên cô đành phải làm theo thôi
-Con thấy mẹ nói đúng đó ba hay là ba
cho em về đi - Hương giở trò năng nỉ
-Không là không mà tất cả cũng tại con
đó nói với mẹ là em nó chịu khổ bên nhà đó làm chi giờ biết sao
đây tối nay có nước ba ra sopha ngủ quá
ba nó thở dài thương cho số phận
của mình rồi cũng đi lên lầu tiến thẳng vào phòng của mình xuất
chiêu năng nỉ vợ yêu để tối không phải ra sopha ngủ
Nó
bây giờ cảm thấy vô cùng buồn định gọi điện cho đám bạn đi quẩy một
bữa nhưng bực một cái lại bị ba nó cấm không cho đi có số ai khổ như
nó nữa không chứ
Thời gian nhanh chóng trôi qua cũng đã
đến giờ cơm trưa, cả nhà đều tập trung tại phòng ăn
-Băng nè, con ăn xong thì về chuẩn bị
để mai còn đi học đó - ba nó
-Sao lẹ quá vậy ba - nó chu môi nói ,
hè này nó toàn làm osin cho tên đáng ghét nào đó không à làm gì có
thời gian đi quẩy mới đó lại phải đi học
-Băng mai chị đợi em trước cổng trường
há - Thiên Hương nhìn cô em gái tội nghiệp của mình, trong nhà này
chỉ có cô là hiểu nó nhất mà
-Không cần phiền phức vậy đâu chị thôi
em ăn no rồi, thưa ba mẹ con về, chị em về nha - nó
-Ở lại chút rồi về con - mẹ nó
-Ừm, con về đi chắc thiếu gia nhà đó
đang đợi con đó - ba nó
-Đợi ? chắc là ba lầm rồi đó - nó
chậm rãi bước đi như mong ai đó sẽ kêu nó lại nhưng kết quả trái
ngược với những gì nó mong đành lái xe đi về luôn
Chiếc xe lại một lần nữa phóng nhanh
trên con đường cao tốc và dừng lại trước căn biệt thự hắc ám đối
với nó là như thế
Ở trong nhà hắn đang rất bực mình gọi
hoài mà nó không bắt máy hắn lo là nó gặp phải chuyện gì
Nhưng không như hắn đoán nó đang ung dung
bước vào nhà tâm trạng vui vẻ còn hát nữa chứ hành động đó khiến
hắn đang điên lại càng điên tiết thêm gắp bội phần như vậy khác nào
nó đang xem thường hắn chứ
-Cô vừa mới đi đâu về - giọng của hắn
lạnh tới mức khiến người trong nhà đều phát run hướng đôi mắt cầu
cứu về phía nó
-Tôi đi đâu là chuyện của tôi
-Cô nên nhớ tôi là chủ cô là tớ đó
-Hơ vậy sao tôi chưa có quên mà ai mượn
anh nhắc
Hai người cứ vậy mà chí chóe chẳng ai
thua ai đến khi ông quản gia can ngăn thì mới dừng lại hắn liếc xéo
ông quản gia một cái làm ổng rùng mình nó thì đi lên phòng tắm rửa không
thèm đôi co với hắn nữa
-Cô Thiên Băng cô không ăn cơm sao - ông
quản gia gọi khi nó chuẩn bị bước lên cầu thang
-Không tôi no rồi
-Phải rồi ăn bậy ăn bạ gì ngoài đường
nên mới no vậy đó -hắn mỉa mai nó
-Cũng không liên quan đến người ăn không
ngồi rồi như anh tôi còn có chuyện riêng của mình mà
Lại một lần nữa hai người họ không
ngừng cãi nhau, cả ông quản gia cũng chẳng can ngăn được nên đã ra
lệnh cho đám người hầu lui ra sau mặc kệ hai người đó muốn làm gì
thì làm phá banh cái nhà này cũng được dù gì bọn họ đền chứ
không phải ông đền nên không cần quá lo lắng (nham hiểm nham hiểm)
T/g thành thật xin lỗi m.ng cái chap này
hơi nhàm và hơi điên nên mong mọi ng thông cảm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT