Vừa bước chân vào Vạn Hoa các, những mùi hương thơm dịu làm tinh thần người phấn chấn xộc lên mũi, Tú La hoa giúp tĩnh tâm, Cửu U hoa sở hữu màu đen nhưng không làm mất thẩm mỹ còn làm cho hoa trở nên thần bí quyến rũ, Thủy Tố hoa có công dụng làm đẹp da,... Ở Vạn Hoa các có tổng cộng 67 loại hoa có công dụng làm đẹp, tĩnh tâm, hỗ trợ tu luyện,... cho thấy chủ cũ của các đã khổ cực như thế nào để tích lũy được như thế. Các loài hoa phân bố rộng rãi từ đất ẩm thấp, lạnh giá, nóng bức cho tới ở hàn đàm. Nơi này bằng hai tòa tứ hợp viện có diện tích 300-600m2 gộp lại. Lúc trước thuộc sở hữu của một vị cuồng luyện đan nhưng khoảng 100 năm trước ông đã rời khỏi, không ai biết ông đi đâu về sau nơi này thuộc sở hữu của hoàng gia Mị phi, bà cho phép bất cứ ai cũng được vào nhưng không được hái hoa.

Tô gia hai huynh muội vừa bước đến Nguyệt Tu đình thì một vật thể lạ bay ra. Thất hoàng tử Nam Cung Mộ Ân chạy đến ôm lấy Tô Tiểu Điềm.

-Điềm Điềm tới rồi, nha tiểu Điềm có nhớ huynh không?

-Mộ Ân ca ca hảo, huynh đi rèn luyện có mang gì về cho muội không nha?

-Mang gì? Muội có dặn huynh mang gì?


-Đáng ghét, muội hét to như thế mà huynh lại không nghe?

-Được rồi, huynh có mua cho muội mà đừng giận, nhưng mà huynh để quên ở hoàng cung rồi.

-Không sao, không sao có mua là được rồi, nó đẹp không? Nó có dễ thương không? À mà nuôi nó như thế nào?bla bla bla

-Được rồi từ từ nào Tiểu Điềm, những cái đó thì có người chỉ cho muội, thế muội thấy ta tốt với muội không?

-Ừm... tốt

-Muội nghĩ xem ta tặng cho muội món quà muội thích rồi, muội có tính tặng ta cái gì không?

-Tặng gì là tặng gì nha? không phải lúc trước muội đã giúp huynh nhận quà của Ngọc Phi tỉ tỉ rồi sao?

Nhắc đến chuyện đó thì Nam Cung Mộ Ân thật sự là tức đến độ xịt khói. Chuyện xưa như sau... Ngày mùng 10 tháng hai tức là hai tháng trước, hắn sắp khởi hành cùng đoàn xe ngựa thì một cái bóng màu hồng hồng đuổi đến, Tô Tiểu Điềm chạy đến níu kéo chân hắn, mồ hôi trên người còn khắp y phục nhưng nàng vẫn níu lấy chân hắn. Khi bước khỏi ngựa, vừa định hỏi nàng chuyện gì thì nàng liền nhào vào ôm lấy cổ hắn, lấy ra một cái khăn choàng, nàng liền đeo lên cho hắn, có trời mới biết lúc đó hắn ngượng đến cỡ nào tim đập thình thịch, thế mà nàng phán một câu làm hắn như có một gáo nước đá tạt vào. Đúng, là nước đá, nước đá chứ không phải là nước lạnh, nước đá nguyên chất dành cho mùa đông tốt cho sức khỏe...Khụ.

Nàng nói:” Huynh phải bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe,muội chờ huynh.”Nàng lại bồi thêm một câu” Mộ Ân ca, muội vừa chuyển lời cùng tín vật của Ngọc Phi tỉ tỉ cho huynh đó, nhớ đừng phụ lòng của tỉ ấy nha”



Ngọc Phi là ai? Ngọc Phi là lười tiểu thư của Yến gia đại phòng, lúc trước ta có dịp cùng mẫu thân đến đó, mẫu thân cho ta đến hoa viên chờ, ở hoa viên tình cờ gặp nàng ta bị vấp ngã chảy máu, hắn liền lấy đan dược cho nàng uống rồi lấy khăn tay đưa cho nàng ta bảo nàng lau. Từ đó nàng ba lần bốn lượt tìm cớ đến gặp hắn.Hừ, bổn hoàng tử dễ gặp lắm sao? Nàng ở chỗ mẫu thân, hắn liền chạy đi thư phòng, nàng đến ngự hoa viên hắn liền đến chỗ tập bắn cung, trốn được vài lần, có một lần cung nữ thông báo không kịp hắn liền lập tức trèo tường. Ừ thì thoát được đấy nhưng lại đụng trúng cái cây có một ổ ong, hôm đó hắn khóc như mưa.

Được rồi trở lại lúc chia tay nào... khi hắn ôm một bụng tức sắp rời đi thì nàng lại hét lên tên của hắn:” Mộ Ân ca, muội nghe nói ở nơi huynh đi lịch luyện có nhiều thỏ, nhớ bắt về cho muội mấy con nha” Được rồita xác định là muội rất ác, nơi lịch luyện của ta có rất nhiều thỏ... nơi lịch luyện của ta là nơi cho những con vật nho nhỏ đó tung hoành sao? Hôm đó hắn xác định bằng một chữ là tức, hai chữ là rất tức, ba chữ là cực kì tức. Thế nhưng khi một thân chật vật ra khỏi cánh rừng, vào được cổng thành thì hắn cũng không quên mua cho nàng một con bạch thố huyết nhãn thích hợp làm một sủng thú cho nàng. Quyết định lấy lòng nàng ai ngờ rằng, nàng không hỏi thăm gì hắn chỉ hỏi đến con thỏ đó... Có trời mới biết lúc đó hắn thật muốn bóp chết con thỏ đáng ghét kia, bâm thây vạn đoạn nó. Hừ hừ.

Một cái đầu tóc dài ló ra từ trong đình, vừa nhìn thấy Tô Tiểu Điềm, hắn liền nhào tới.

-Oaaaa Tiểu Điềm, lâu ngày không gặp, ta nhớ muội chết đi được.

Chưa kịp chạm vào một góc áo của nàng, hắn liền bị lôi ra đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí của người đệ đệ thân thương của hắn Nam Cung Mộ Ân. Nam Cung Triệu cười hì hì.

-Mộ Ân có gì từ từ nói nào, ta cùng đệ đi lịch luyện đã lâu không thấy tiểu Điềm, gặp lại thì đệ phải cho ta cùng muội ấy nói chuyện chút chứ!

-Không được đến gần nàng.


-Tại sao chứ?

-Vì huynh là động vật giống đực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play