Phùng Sanh Hàn không đến nha môn nữa, Quy Ngư Dương trong lòng ngập đầy áy náy, y lúc trước nên nói nhẹ nhàng một chút, làm như vậy có lẽ sẽ không đả thương người.

Sau đó thế nào, Phùng Sanh Hàn vừa mới bồi y ngủ một đêm.

Nhưng không nói rõ, lại sợ y ngày đêm dây dưa.

Chính là...... Phùng Sanh Hàn không đến trong nha môn, lại làm cho y cảm thấy được có chút mất mát.

Y đã có thói quen xa xa nhìn hắn, hiện tại hắn không ở trong nha môn, khiến y rất không thích ứng, thường bất giác truy tìm bóng dáng Phùng Sanh Hàn không còn nữa.

Quy Ngư Dương không muốn thừa nhận chính mình bởi vì Phùng Sanh Hàn không ở bên người, đã hốt hoảng ngẩn người ảo tưởng, cho nên ngày nào sau khi xong việc cũng về sớm với nương tử.

Lương Uyển Ngọc sắp tới ngày sinh, y dặn thầy thuốc mỗi ngày phải đến nhà xem, để ngừa nàng sinh non.

Không thể ngờ được lúc này Lương Uyển Ngọc lại cùng y nói ra chuyện làm cho y chấn động.

“Tướng công, ngươi còn nhớ ngươi đã hứa gì với thúc phụ không?”

“Hứa gì?” Quy Ngư Dương không hiểu nàng đang nói cái gì.

Lương Uyển Ngọc hốc mắt rưng rưng, hắn đối với đứa nhỏ chưa sinh này có vạn bàn bất xá.

“Thúc phụ trong nhà không người nối nghiệp, chúng ta đáp ứng là phải đưa đứa nhỏ này cho thúc phụ, để thúc phụ nuôi nấng lớn lên, kế thừa hương khói ông.”

“Này, này...... Có loại chuyện này, ta như thế nào lại có thể bỏ hài tử được?”

Lương Uyển Ngọc lau đi nước mắt, nói ra nguyên do.

“Đây là do lúc ngươi gặp chuyện không may mà nói, thúc phụ nói chúng ta còn trẻ, muốn sinh bao nhiêu thì sinh, nhưng là nghĩ đến hài tử mới sinh phải rời khỏi chúng ta, ta thật sự lo lắng, bất quá chúng ta đã đáp ứng thúc phụ rồi.”

Quy Ngư Dương khó hiểu, “Chờ một chút, thúc phụ còn có một đứa con a, như thế nào lại là không người nối nghiệp, còn phải bắt tiểu hài tử  của chúng ta làm con thừa tự của thúc phụ, ta nhớ rõ đường đệ ở tại quê người, hắn đã đón dâu, sau đó, sau đó......”

Y bỗng nhiên không nhớ được chuyện tiếp theo, Lương Uyển Ngọc cầm lấy tay y khóc.

“Tướng công, Quy Thạch Đại hắn với ngươi đi ra ngoài, bởi vì quê nhà phát lũ lụt, ngươi cùng Đại Đầu đi tra xét cầu, cầu bị đứt, ngươi té bị thương đầu, Quy Thạch Đại lại bị lũ lụt cuốn đi, Quy Thạch Đại trước khi bị cuốn đi còn nói mong ngươi hãy chiếu cố gia đình hắn.”

Mơ mơ hồ hồ, dường như có chuyện như vậy, nhưng trong đầu một đống bóng đen chớp lên, Quy Ngư Dương không nhớ rõ.

“Tướng công, thúc phụ là một người cơ khổ vô y, ta không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu thu dưỡng đứa nhỏ của ông, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến tiểu hài tử này mới vừa sinh ra sẽ rời khỏi mẹ, ta liền không thể chịu đựng được.”

Quy Ngư Dương gật đầu nói: “Thúc phụ dưỡng không phải cũng giống như chúng ta dưỡng sao? Chỉ cần nó sau khi lớn lên biết thúc phụ là ông chú không phải được sao......”

Lương Uyển Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, “Không, tướng công, thầy tướng số nói đứa nhỏ này theo chân bọn họ hữu duyên, thúc phụ sẽ đến đón nó, chúng ta hãy để cho nó sống ở nhà thúc phụ của mình.”

Nàng nói như vậy không khỏi rất không hợp tình lý, nhưng là nàng khóc thương tâm không thôi, làm cho Quy Ngư Dương không thể hỏi đi hỏi lại, chỉ lo an ủi nàng.

Nhưng không biết tại sao, y khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, ngoại trừ thương cảm chứ không hề có cảm giác đau lòng.

Vì sao không như khi thấy Phùng Sanh Hàn khóc đau triệt nội tâm?

●●●

Quy Ngư Dương ở dưới chân núi đi qua đi lại, rõ ràng khuyên bảo chính mình không được lại đi tìm Phùng Sanh Hàn, nhưng nếu y thẳng thắng đối mặt với bản thân, y sẽ biết chính mình kỳ thật vẫn luôn mong nhớ Phùng Sanh Hàn.

Tuy rằng y vẫn lừa mình nói là vì áy náy nên mới nhớ mãi Phùng Sanh Hàn không quên, nhưng là bất luận nguyên nhân chân chính là cái gì, không có hắn, làm cho y luôn bất an, y rất muốn hắn, phi thường nhớ hắn.

Y biết chính mình không nên lên núi, còn gõ của nhà hắn, nhưng là y tự khuyên can mình một ngàn lần một vạn lần, cũng không thể ngăn cản tâm tình muốn nhìn thấy hắn của bản thân.

Phùng Sanh Hàn ra mở cửa, sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, Quy Ngư Dương đau lòng đến mức muốn ôm hắn vào lòng.

Nhưng y chỉ có thể ngơ ngác đứng ở tại chỗ, bởi vì y biết mình không có tư cách ôm lấy Phùng Sanh Hàn.

“Đại...... Đại nhân.” Phùng Sanh Hàn vừa thấy y, lập tức hạ con ngươi, trong mắt lại đầy lệ.

Quy Ngư Dương thiếu chút nữa vươn tay đem hắn ôm vào trong lòng, y ngăn cản chính mình xúc động, đành phải lấy một lý do nào đó nói dối.

“Ta đến xem ngươi, ngươi vẫn không có tới nha môn, làm cho ta thực lo lắng.”

Phùng Sanh Hàn như muốn cười, cuối cùng lại biến thành tiếng khóc.

“Nha môn cũng không cần ta, đại nhân, ta sẽ lập tức chuyển đi, cũng sẽ cẩn thận không cùng đệ đệ chạm mặt, ngươi không cần lo lắng ngày sau của ta, khiến cho ta......” Hắn hạ thanh âm xuống, “khiến cho ta hiểu lầm.”

“Chúng ta cần nói chuyện, Hàn đệ, ngươi không cần phải chuyển đi gấp như vậy.”

Trước kia tư tâm Quy Ngư Dương luôn hy vọng hắn chuyển đi càng nhanh càng tốt, nhưng là khi nghe Phùng Sanh Hàn nói như vậy, y bỗng nhiên lại khẩn trương, nếu là chuyển đi, thiên nhai mờ mịt, biết tìm ở đâu? Y không cần hắn chuyển đi, y muốn Phùng Sanh Hàn ở lại nơi y có thể nhìn thấy được, để cho y chiếu cố hắn, thường thường tới gặp hắn.

“Đại nhân, ngươi ngày ấy đã nói rất rõ ràng, đại nhân không phải của tình nhân của ta, là ta chính mình tự mình đa tình, chính là tình nhân của ta thật sự đối ta phi thường ôn nhu, hắn thậm chí còn lưu lại đính ước vật, nói cho ta biết, hắn đối với ta vĩnh viễn không thay đổi, ta tin tưởng hắn ở lúc kia là thực tâm.”

Phùng Sanh Hàn nhắc tới tình nhân cũ, ánh mắt trở nên tràn ngập hạnh phúc, khiến cho Quy Ngư Dương trong lòng rất không vui.

Chính mình đương nhiên không phải tình nhân của hắn, cho nên hắn mới nhìn y là người yêu, nhưng là y không thể chịu đựng được hắn dùng ánh mắt như vậy nghĩ nam nhân khác.

Y biết mình là người ích kỷ lại tùy hứng, nhưng y chính là không có cách nào khống chế ý nghĩ của mình, bởi vì y rất ghen tị với nam nhân có thể cho Phùng Sanh Hàn lộ ra loại ánh mắt này.

Nam nhân có được Phùng Sanh Hàn, chẳng những không quý trọng hắn, còn khién cho hắn mỗi ngày rơi lệ, loại nam nhân đó căn bản không đáng để hắn yêu.

Nhưng Phùng Sanh Hàn lại yêu hắn sâu như vậy, làm cho y vừa hận lại vừa đố kị, hận không thể làm cho Phùng Sanh Hàn từ nay về sau đối với nam nhân kia hết hy vọng, tốt nhất hoàn toàn quên nam nhân kia.

“Tình nhân của ngươi căn bản là không thương ngươi, hắn bỏ ngươi ở lại nơi này một mình, đối với ngươi chẳng quan tâm, kỳ thật là không nên có tình nhân như vậy? Hết thảy đều là do chính ngươi tưởng tượng ra, căn bản là không có người này! Bằng không chính là hắn tuyệt không yêu ngươi.”

Y ghét Phùng Sanh Hàn dùng ánh mắt như vậy nghĩ đến nam nhân khác, thế nên mới nói ra những lời như vậy, ngay cả chính y cũng không thể tin được.

Ngày xưa như mộng, Phùng Sanh Hàn ngay cả không muốn cũng phải thừa nhận chuyện này, càng biết Quy Ngư Dương trong lòng đã không có hắn, nhưng hắn không thể chịu được những lời này của y.

Những chuyện đó không phải là giấc mơ, y không được phá đi những kỷ niệm ngọt ngào thời xưa.

“Câm mồm, ngươi nói không đúng, hắn yêu ta, hắn nói hắn yêu ta......”

Phùng Sanh Hàn kêu to, thanh âm lại khàn khàn khó nghe, dường như ngay cả chính mình cũng vô pháp tin tưởng.

Quy Ngư Dương rõ ràng là tới thắm hắn, không phải đến cùng hắn cãi nhau, nhưng là nhưng không cách nào chịu được hắn dùng loại vẻ mặt đau thương này nghĩ đến nam nhân khác, càng không khống chế được miệng mình, nói càng ngày càng ác độc.

“Tình nhân của ngươi không thương ngươi, hắn nhất định đã sớm quên ngươi, bằng không sẽ không để ngươi một mình, cho ngươi câu dẫn nam nhân khác lên giường với ngươi, ta đoán hắn nhất định là không cần ngươi, coi ngươi không là gì......”

Một tiếng bốp, Phùng Sanh Hàn một tát vào mặt Quy Ngư Dương.

Càm giác nóng trên mặt làm cho Quy Ngư Dương ngậm miệng lại, Phùng Sanh Hàn quay mặt về phòng trong, vừa khóc vừa nói.

“Ngươi trở về đi, ta không muốn gặp ngươi, tình nhân của ta thực yêu ta, hắn thực yêu ta, tuyệt không hội giống ngươi đối đãi ta như vậy, cho nên ngươi không phải hắn, không phải hắn......”

Quy Ngư Dương đuổi theo, Phùng Sanh Hàn vào phòng, y cũng đuổi theo vào gian phòng.

Phùng Sanh Hàn ngã trên giường khóc.

Quy Ngư Dương không biết chính mình vì sao phải làm Phùng Sanh Hàn tổn thương như vậy, y thật sự không thể chịu nam nhân mà hắn nghĩ đến không phải là y, y muốn trong lòng trong mắt Phùng Sanh Hàn, đều là y.

Theo Phùng Sanh Hàn ở nha môn không bao lâu, y đối với ý nghĩ độc chiếm hắn càng ngày càng mạnh.

“Hắn không thương ngươi, ngươi muốn ta nói mấy lần đều có thể, hắn không thương ngươi, mới có thể ngay cả ngươi bị bệnh hắn cũng chưa đến xem ngươi, càng đừng nói chiếu cố ngươi.”

Phùng Sanh Hàn che tai lại, hắn muốn cãi lại thế nhưng chỉ có thể âm thầm khóc, hắn không thể chịu được những lời nói của Quy Ngư Dương.

“Đừng nữa nói, đừng hủy hoại hình dáng hắn ở lòng ta nữa, hắn yêu ta, hắn trước khi đi tặng cho ta vật đính ước muốn ta chờ hắn trở về, ta chờ đến khổ, nhưng ta biết chỉ cần chờ hắn trở về, hắn sẽ giống như trước kia đem ta ôm vào trong ngực, thương tiếc ta, yêu thương ta.”

Quy Ngư Dương phủ định hắn. “Tất cả đều là hắn lừa gạt ngươi!”

“Hắn sẽ không gạt ta, sẽ không, lại càng không giống ngươi đối đãi như vậy với ta, ngươi tránh ra, ta cả đời cũng không muốn tái kiến ngươi, ngươi xấu xa với ta như vậy, không giống hắn đối ta mọi cách thật là tốt......”

Phùng Sanh Hàn khóc đắc cơ hồ đứt ruột đứt gan, trong tay còn cầm vật gì đó.

Quy Ngư Dương vừa thấy là biết cái hắn cầm trong tay chính là vật đính ước mà nam nhân kia lưu lại, y đố kỵ điên cuồng, cơ hồ muốn phá hủy vật kia.

Phùng Sanh Hàn hét lên một tiếng.

“Trả lại cho ta...... Trả lại cho ta......”

Quy Ngư Dương đang muốn hủy nó, lại đột nhiên phát hiện ngọc hoàn trong tay thập phần nhỏ xinh, xanh ngọc thanh giòn, tuy rằng niên đại hơi lâu, vẫn có thể thấy được là khối ngọc tốt.

Hơn nữa, hoa văn quen thuộc khiến y giật mình.

Đây là vòng ngọc mà mẫu thân đã chết lưu lại cho y, sau khi mẫu thân chết, trong lòng y một mực nhận định, chỉ có tân nương tương lai của y mới có thể mang vòng ngọc này.

Quy Ngư Dương bắt lấy bả vai Phùng Sanh Hàn lúc này ngày càng thêm gầy yếu, cơ hồ muốn bẻ gẫy bờ vai của hắn, “Vì sao vật này lại ở trong tay ngươi? Vì sao?”

Phùng Sanh Hàn hai mắt đẫm lệ, hắn vô lực mà ngồi xổm trước mặt Ngư Dương cầu xin.

“Trả lại cho ta, đây là vật duy nhất mà hắn lưu lại cho ta, ta van cầu ngươi trả lại cho ta, đừng cầm nó đi, ngươi thương tổn ta, không muốn cũng ta quan hệ cũng được, chỉ xin ngươi cho ta giữ nó.”

Nghe được những lời y nói, làm cho Quy Ngư Dương cả người hư nhuyễn vô lực.

Hết thảy mọi thứ bỗng nhiên rõ ràng, vì sao y không thể chịu đựng được hắn tưởng niệm nam nhân khác, vì sao nhìn thấy hắn, dục vọng của y khó có thể ức chế?

“Là ta phải không? Tình nhân ngươi chính là ta sao? Là ta từ bỏ ngươi, để cưới vợ, thậm chí cầu một đêm với ngươi?”

Nghe vậy, Quy Ngư Dương chịu đả kích lớn, thân mình lay động không thôi, nếu không phải hai tay chống đỡ giường, chỉ sợ y sớm đã rồi ngã xuống.

Phùng Sanh Hàn nói y biết sự thật, bi ai thương khóc, khóc gần như sụp đổ.

Quy Ngư Dương trước kia không tin những lời Phùng Sanh Hàn, cho rằng Phùng Sanh Hàn nói hưu nói vượn, bởi vì mình nếu là thương hắn, sao lại cưới người khác làm vợ, nhưng y hiện tại cảm thấy tất cả đều mơ hồ.

Đại phu luôn miệng nói chính mình vì Phùng Sanh Hàn mời đại phu an dưỡng thân thể hắn, còn mua Trường Bạch sâm, chính là hy vọng hắn điều bổ thân mình tốt.

Y đối với tình dục rất lãnh đạm, lại động tình với Phùng Sanh Hàn, khó có thể tự ức, thậm chí còn không thể chịu đựng được Lâm Tôn Sùng cùng hắn giao hảo, vô duyên vô cớ làm khó dễ Lâm Tôn Sùng.

Đồ dùng trong phòng Phùng Sanh Hàn đều có đôi có cặp, màu sắc kiểu dáng đều là những thứ mà y thích.

“Ta phải trở về...... trở về điều tra chuyện này rốt cuộc là như thế?”

Quy Ngư Dương đem ngọc hoàn nhét vào tay Phùng Sanh Hàn, mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng xuống núi.

●●●

Quy Ngư Dương nhanh chóng đi vào nha môn, cầm lấy trướng mục mà mình cơ hồ chưa bao giờ xem.

Trong một năm y không có ở đây, nhưng y tín nhiệm Lâm Tôn Sùng, để y an bài những chi tiêu cơ bản, cho nên những hồ sơ này hắn căn bản là chưa từng xem qua.

Quy Ngư Dương chậm rãi lật xem, từ lúc y vừa tới tiền nhiệm, mỗi tháng cam kết thầy thuốc, bắt đầu từ lúc y biết Phùng Sanh Hàn, cùng hắn yêu cuồng nhiệt, mới có chuyện này, cho đến nửa năm trước khi y gặp chuyện không may.

Khi hắn xem hết trướng sách, thì trời cũng đã tối.

Quy Ngư Dương suy sụp dựa vào ngồi ở ghế, mệt mỏi xoa bóp ấn đường.

“Phái người đi tìm sư gia.” Quy Ngư Dương nghiêm mặt, phân phó gia nhân đi tìm người.

Lâm Tôn Sùng bất an vào ban đêm đến nha môn, không biết đã trễ thế này đại nhân vì sao tìm hắn, hơn nữa đại nhân sắc mặt cực kì khó coi, dường như chẳng giống bình thường.

“Đại nhân......”

Hắn còn chưa ân cần thăm hỏi, Quy Ngư Dương đã đem trướng sách vứt trên mặt đất, Lâm Tôn Sùng thấy sắc mặt y trắng bệch, hắn thoáng chốc hiểu được Quy Ngư Dương ở trướng sách tra được cái gì.

“Ta hỏi ngươi, tình nhân Phùng Sanh Hàn là ai?”

Nhìn sắc mặt Quy Ngư Dương khó coi, Lâm Tôn Sùng môi phát run, hắn không muốn nói, lại càng không dám nói, nói ra sẽ có rất nhiều người đã bị thương tổn.

“Tiểu nhân không...... không biết.”

Quy Ngư Dương đứng lên, đi đến trước mặt hắn.

Lâm Tôn Sùng càng run rẩy lợi hại hơn, cúi đầu xuống, không dám đối mặt Quy Ngư Dương.

Quy Ngư Dương sắc mặt trắng bệch chỉ vào chính mình, trên mặt tràn đầy đau xót, vẻ mặt tự trách, y nhìn Lâm Tôn Sùng nhẹ giọng ép hỏi.

“Là ta phải không? Ta chính là tình nhân của Phùng Sanh Hàn, đúng không?”

“Đại nhân......” Lâm Tôn Sùng nói không ra lời, cũng không có thể nói.

Nhưng nhìn sắc mặt Quy Ngư Dương có lẽ đã biết được đáp án, y quay người đánh lên bàn, tiếng hô rung trời, hận không thể giết chính mình.

Chính là chính mình làm cho Phùng Sanh Hàn khóc, thậm chí làm cho hắn thống khổ.

Bản thân thế nhưng lại vũ nhục hắn, mắng hắn, còn muốn hắn ở khách điếm hầu hạ mình một đêm, bản thân sao lại có thể vô sỉ khi dễ hắn?

“Ta chính là đối với hắn bội tình bạc nghĩa như vậy, vô sỉ không có đức hạnh, hỗn đản cưới vợ sao?”

Lâm Tôn Sùng thấy y giống như phát điên rồi, vội vàng lên tiếng khuyên giải an ủi.

Chuyện này chính là do ông trời trêu ngươi, muốn hắn cùng Quy Ngư Dương tuyệt không quan hệ, muốn trách, chỉ có thể trách ông trời đi!

“Không, không phải như thế, đại nhân, ngài không cần trách cứ bản thân, đây là thiên ý, chúng ta mạc khả nề hà, ngài nói phải về quê ba tháng, nào biết ba tháng sau vẫn như cũ không hề có tin tức, nửa năm sau thúc phụ ngươi viết đến một phong thơ, nói ngươi bị thương mất trí nhớ, hơn nữa đã cưới vợ, muốn ta xử lý chuyện Phùng Sanh Hàn, ta không biết nên nói với Phùng công tử như thế nào, đành phải trước mắt cắt đi sự an dưỡng của đại phu đối với hắn......”

“Đừng nữa nói......” Quy Ngư Dương ôm lấy đầu, đầu của y đau đến sắp vỡ ra, y không muốn nghe Lâm Tôn Sùng nói tiếp, y phụ lòng hắn không có đạo đức làm chuyện hổn đản là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.

●●●

Quy Ngư Dương lảo đảo quay về Quy phủ, thẳng đến trong phòng, nhìn thấy “thê tử” của y ngẩn ra.

Lương Uyển Ngọc thấy y sắc mặt xanh trắng, dịu dàng quan tâm nói: “Tướng công, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào lại khó coi như vậy?”

Y cơ hồ phát không ra tiếng âm đến, “Ngọc hoàn của mẹ ta đâu? Ngươi lấy nó ra cho ta xem.”

Lương Uyển Ngọc giống như tảng đá, bỗng nhiên bất động, nàng bất an lảng tránh ánh mắt y, ngập ngừng, cái gì đều không thể nói được.

“Ngươi vì sao không lấy ra?” Y chưa bao giờ đối nàng rống to, nhưng y hiện tại lại không khống chế được đối nàng gầm rú: “Bởi vì ngươi không có, nên mới không lấy được, có phải hay không? Ngươi biết rõ ngọc hoàn kia ta chỉ tặng cho người ta yêu sâu đậm nhất, ngươi vì sao không có, ngươi nếu không có vì sao lại gả cho ta?”

Lương Uyển Ngọc diện đối với những lời ép hỏi của y, một chữ đều không thể trả lời.

Thế nhưng ngay cả những người bên cạnh y đều có âm mưu, Quy Ngư Dương vẻ mặt ai oán, xoay người chạy đi ra ngoài.

Lương Uyển Ngọc lớn bụng không thể chạy theo hắn, lại chột dạ không thôi ngồi ở ghế, những chuyện ngày xưa hiện lên trong đầu, làm cho nàng lộ ra vẻ mặt bi thương. Không ai dạy nàng nên làm gì vào lúc này!

●●●

Quy Ngư Dương thừa dịp trời tối lên núi, cửa phòng Phùng Sanh Hàn không có khóa, y đẩy cửa tiến vào.

Phùng Sanh Hàn không có ở phòng nhỏ hay đại sảnh, Quy Ngư Dương vào phòng, nhìn hắn ngã vào trên giường vẫn còn thấp giọng khóc.

Y ngồi ở bên giường, đem Phùng Sanh Hàn khóc đến run rẩy ôm vào trong lòng, khuôn mặt tái nhợt mảnh mai che kín thống khổ, thấy hắn tâm tính thiện lương khiến y đau, đau quá.

Phùng Sanh Hàn lên tiếng khóc lớn, lại bởi vì khóc lâu lắm, thanh âm không thành tiếng, “Ngư Dương......”

“Ta yêu ngươi, Sanh Hàn, thực xin lỗi, đã khiến ngươi chịu nhiều thiệt thòi, ta yêu ngươi, tha thứ cho ta, ta loại hỗn đản không rõ đầu đuôi, tha thứ ta trước kia đối đãi ngươi như vậy......”

Nghe được những lời yêu thương của y, Phùng Sanh Hàn bắt lấy quần áo trước ngực y, tự ức tiếng khóc, bàn tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve khuôn mặt Quy Ngư Dương, khóc càng thêm lợi hại.

“Ta nhất định là đang mộng, ngươi...... ngươi đã trở lại, đúng hay không? Ngươi đã trở lại, người trước kia đối với ta hung dữ không chấp nhận ta không phải là Quy Ngư Dương, ngươi mới là Quy Ngư Dương.”

Quy Ngư Dương đưa ôm chặt lấy hắn, ủy khuất của hắn đều là y tạo thành, là y có lỗi với hắn.

“Sanh Hàn, xin lỗi, đừng khóc nữa, tim của ta sắp bị ngươi bóp nát, ta không phải cố ý như vậy đối với ngươi, ta đã quên hết thảy, ngạo mạn không nói cho ngươi nghe......”

Y vừa kể chuyện phát sinh trong vòng một năm nay, vừa ôm hôn nước mắt của Phùng Sanh Hàn.

Phùng Sanh Hàn gắt gao ôm lấy Quy Ngư Dương, không bao giờ buông tay nữa, hai người từ bây giờ dù có chuyện gì xảy ra nữa cũng sẽ không buông tay.

●●●

Một đêm không ngủ mà ôm nhau, ban ngày rất nhanh đến.

Phòng ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu lo lắng của Lâm Tôn Sùng: “Đại nhân, ngài ở trong này sao? Đại nhân, phu nhân sắp sinh, ngài phải nhanh trở về, bà mụ nói phu nhân bị khó sinh, rất nguy hiểm.”

Quy Ngư Dương mờ mịt nhìn Phùng Sanh Hàn, Phùng Sanh Hàn ban đêm vừa khóc hết nước mắt, lúc này mới nín, hai người đều thoáng như đại mộng vừa tỉnh, trở lại trong hiện thực.

“Ngươi...... Ngươi nhanh lên trở về đi.”

“Sanh Hàn......”

Phùng Sanh Hàn đẩy bàn tay đang ôn nhu ôm lấy hắn ra, run giọng nói: “Ngươi biết thân thế của ta, cha ta không thương nương ta, thậm chí còn rất hận bà, cảm thấy được vì bà làm cho ông rơi vào hôn sự này, bởi vì gia sản nhà bà nên hắn mới nhân nhượng thế nhưng ông cũng vô pháo yêu bà, bởi vì người mà ông yêu chính là thanh mai trúc mã của ông, việc hôn nhân đó đã gây thống khổ cho nhiều người.”

Quy Ngư Dương bỗng nhiên biết được hắn muốn nói gì.

Phùng Sanh Hàn rơi lệ đầy mặt nhìn về phía y.

“Ta nhìn nương ta, bản thân ta cũng vô cùng thống khổ, bà thực vô tội, lại phải chịu đựng hận ý của hai người họ. Ngư Dương, ngươi có vợ có con, ngươi phải xem trọng họ, chớ để xuất hiện thêm một tiểu hài tử đáng thương như ta, ta chỉ cần biết rằng ngươi là thiệt tình yêu ta, không hề phụ ta, ta liền cảm thấy mỹ mãn.”

Quy Ngư Dương cơ hồ muốn nói ra lời biện hộ, lại nhìn Phùng Sanh Hàn khiến cái gì đều không nói được.

Bọn họ hữu duyên vô phân, hết thảy đều là lên trời trêu cợt, dù yêu nhau cỡ nào, cũng không thể không buông tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play