Rõ ràng là biết Phùng Sanh Hàn cũng không có hoan nghênh y như trong trí tưởng tượng của y, nhưng Quy Ngư Dương vẫn là nhịn không được lại chạy đi trên núi.
Lần này lại nhìn thấy Phùng Sanh Hàn ở ngoài phòng vất vả chẻ củi.
Hắn thân thể gầy yếu, thân hình lắc lắc, cầm trong tay búa chẻ củi, tựa như tiểu hài tử đang đùa đao kiếm của người lớn, chỉ sợ thời điểm tiếp theo sẽ bổ vào trên người chính mình.
“Hàn đệ, ngươi đến một bên ngồi, ta giúp ngươi chẻ đi.”
Phùng Sanh Hàn không muốn để cho y đoạt lấy búa, sống chết giữ lấy.
“Không cần, đại nhân, ta có thể chính mình làm.”
Quy Ngư Dương thấy hắn bướng bỉnh, rõ ràng không hợp với việc nặng này, làm gì miễn cưỡng chính mình như vậy, một luồng nhiệt khí nhắm thẳng xông lên, thốt ra một câu.
“Không được, ta giúp ngươi chẻ, dáng ngươi giống như đại thiếu gia, như thế nào có thể làm việc nặng như vậy?”
Phùng Sanh Hàn môi đỏ mọng khẽ nhếch, trên mặt xuất hiện vẻ mặt ngạc nhiên.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Ta nói bậy sao?”
Quy Ngư Dương khó hiểu hắn vì sao lộ ra loại vẻ mặt này, đích xác thoạt nhìn hắn như một đại thiếu gia, vai không thích hợp, bàn tay không phù hợp, không thích hợp làm việc nặng.
Phùng Sanh Hàn vẫn kinh ngạc sững sờ, Quy Ngư Dương trước kia cũng nói với hắn như vậy, hai năm trước, thời điểm mình cùng y mến nhau, Quy Ngư Dương đã từng nói như vậy.
Y không cho hắn làm việc nặng, còn muốn tổng quản trong nhà đưa thuốc bổ lên, mỗi đầu tháng một mực đưa hắn tới dược phòng, cho hắn điều dưỡng thân thể, hoặc đưa thầy thuốc lại đây vì hắn bắt mạch, chính là Quy Ngư Dương nửa năm trước khi y rời đi, cũng đã thích nữa năm trước, tất cả hết thảy bỗng nhiên đều đứt đoạn.
Phùng Sanh Hàn cũng không ham hưởng thụ gì, cái hắn muốn chính là Quy Ngư Dương thực tâm, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới phu nhân của Quy Ngư Dương đang mang thai, mấy vị phụ nhân khi nói chuyện, cũng đều nói nàng có mang năm, sáu nguyệt.
“Phu nhân mang thai mấy tháng?”
Không hiểu sao Phùng Sanh Hàn lại thay đổi đề tài nhanh như vậy, nhưng là Quy Ngư Dương cũng nói thực, dù sao cũng không phải cái gì cần giấu diếm chuyện này.
“Ta cùng với nàng thành thân nửa năm, nàng đã có bầu sáu tháng.”
Quy Ngư Dương phu nhân đã có bầu sáu tháng, hai người là sáu tháng trước thành thân, cũng chính là nửa năm trước Quy Ngư Dương ở quê hương thành thân, liền lập tức chặt đứt chiếu cố đối với Phùng Sanh Hàn.
Phùng Sanh Hàn thoáng chốc tất cả đều lý giải, Quy Ngư Dương vẫn chưa mất đi trí nhớ, y nói chính mình đã mất trí nhớ, kỳ thật chính là lừa bịp hắn mà thôi.
Bằng không y vì sao luôn miệng nói chính mình đã quên mọi chuyện, nhưng lại làm Huyện thái gia, cũng không nhớ rõ hai người có quan hệ gì, lại có thể nửa năm trước, đoạn tuyệt chiếu cố đối với hắn.
Nam nhân vô tình vô nghĩa này lại nói những lời giả dối, bất quá là mấy ngày nay trở lại nơi này, không biết nên như thế nào giải thích với hắn, bởi vậy mới nói chính mình bị thương, đã quên chuyện xưa, muốn làm cho chính mình không hề đối y ghi hận.
Phùng Sanh Hàn ngực đau tựa như vạn tiễn xuyên tim, hắn vẫn không muốn cố mạng quấn lấy Quy Ngư Dương, huống chi hiện tại người ta đã có thê có tử, hắn cho dù muốn tranh, cũng bất quá tranh với một người có mang có bầu, hơn nữa là Quy phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, nhưng là Quy Ngư Dương cũng không nên khinh hắn như thế.
Phùng Sanh Hàn thoáng chốc lạnh thấu tâm, y đối hắn bạc tình như thế, lại còn giả vờ đối với hắn vô cùng quan tâm, lại nhiều lần tới đây hỏi han ân cần, làm bộ làm tịch, chính là muốn trấn an hắn, để tránh hắn đem tình sự hai người qua lại lan truyền mở ra, không có lợi cho tình cảm vợ chồng bọn họ, phá hư thanh danh của Huyện thái gia y.
“Làm sao vậy, ta mấy tháng trước thành thân thì có chuyện gì không đúng sao không?” Quy Ngư Dương không hiểu hắn vì sao hỏi cái này, lại còn sau khi nghe được đáp án thì sắc mặt đại biến.
Y hỏi đến như ăn không nói có, Phùng Sanh Hàn nắm chặt cây rìu, nếu y muốn tiếp tục giả ý thì cứ theo y đi, chính mình cũng tuyệt không nối lại với y nữa.
“Không có việc gì, đại nhân, tự ta làm là được rồi.”
Quy Ngư Dương buông tay ra, không hề cùng hắn tranh rìu, bởi vì Phùng Sanh Hàn ngoài miệng tuy rằng nói khách khí, nhưng là trong mắt nhìn hắn lại cực kỳ lạnh như băng, quả thực giống như là nhìn thấy kẻ thù.
Quy Ngư Dương lúng ta lúng túng thối lui từng bước, tùy ý Phùng Sanh Hàn tiếp tục chẻ củi, chỉ có thể ở một bên lo lắng cho hắn đừng làm bản thân bị thương.
Thật vất vả chẻ xong đống củi, Phùng Sanh Hàn đổ mồ hôi đầy người, Quy Ngư Dương cũng đồng thời lo sợ đến một đầy mồ hôi lạnh, xuất ra khăn mặt đưa tới trước mắt hắn, quan tâm đầy đủ.
“Lau mồ hôi đi, Hàn đệ, ngươi chảy nhiều mồ hôi quá.”
Phùng Sanh Hàn tự dùng ống tay áo lau đi, căn bản không cần khăn của y, thái độ vô lễ phi thường rõ ràng Quy Ngư Dương đành phải xấu hổ thu khăn vào túi áo.
Hắn lại khôi phục sự vô lý ngày xưa, Quy Ngư Dương không khỏi có chút tức giận, chính mình vẫn đối hắn lấy lễ cùng đãi, tại sao Phùng Sanh Hàn vẫn đối với y băng lạnh như xưa.
“Đại nhân, mời ngươi về sau không cần đến đây nữa.”
Phùng Sanh Hàn bỗng nhiên nói ra lời ấy, làm cho Quy Ngư Dương trợn mắt há hốc mồm, y không biết hắn lúc này lại là làm sao đắc tội với vị thư sinh diện mạo xinh đẹp nhưng cá tính quái dị này.
“Vì sao? Hàn đệ, ngươi biết ta rất muốn làm bằng hữu với ngươi.”
Với cái thân phận mệnh quan triều đình của y, không biết có bao nhiêu người trong dân gian muốn cùng y lui tới, nhưng y chính là đối Phùng Sanh Hàn có ánh mắt đặc biệt, một lòng nghĩ muốn cùng hắn kết giao, cho nên mới lần nữa tha thứ cho sự vô lễ của hắn.
Không thể tưởng được vừa mới đem sự tình nói rõ, hắn lại vô duyên vô cớ lạnh như băng, Quy Ngư Dương xoay mình sinh tức giận, dù sao sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn.
Phùng Sanh Hàn bỏ qua sự hờn giận của y, lạnh lùng thốt: “Quy đại nhân còn nhớ rõ trước đó vài ngày, ta có nói về người ta yêu không?”
“Là nhớ rõ, lại như thế nào?”
Hắn cự tuyệt cùng chính mình kết giao, lại đối với hắn mọi cách vô lý, y với người hắn yêu thì có quan hệ gì.
Phùng Sanh Hàn vẻ mặt lãnh ngạo nhìn y, nói ra lời làm cho y kinh hãi.
“Người yêu ta là nam nhân, hắn không thích ta cùng nam nhân khác quá mức thân cận, thỉnh đại nhân sau này vô sự không cần lại đến nơi này của ta, để tránh hắn hiểu lầm chúng ta có quan hệ.”
Quy Ngư Dương ngây ra như phỗng, Phùng Sanh Hàn dĩ nhiên là...... dĩ nhiên là long dương chi lưu.
Tuy rằng y từng nghe qua, chính là chưa bao giờ thật sự gặp qua người như vậy, gặp Phùng Sanh Hàn mặt lạnh lùng đản tiêu trí, khí chất xuất chúng, hơn nữa làn da trắng nõn, văn nhược tiêm gầy, đích thật là không thua nữ nhân.
Nhưng là, nhưng là sẽ có nam nhân thích loại này, làm cho y giật mình đến tột đỉnh quá đỗi, y kìm lòng không được lui ra phía sau hai bước.
Chỉ là nghĩ đến chuyện nam nhân cùng nam nhân, khiến cho y rút lui ba thước, trốn đi e sợ cho không kịp, ai ngờ lại muốn cùng loại quái vật này làm bằng hữu? (Yui: dám nói người ta là quái vật. Bộ anh là người àh >”<)
Cô nương xinh đẹp không thương, thế nhưng hai nam nhân lại...... Quy Ngư Dương tưởng tượng đến liền cảm thấy được ghê tởm xuyên thấu, Phùng Sanh Hàn nhược không phải trong lòng có bệnh, chính là tình nhân của hắn có bệnh.
Bỗng nhiên trong lúc đó, y tuyệt không muốn cùng Phùng Sanh Hàn tiếp xúc, thầm nghĩ cách tránh xa người như y, để hắn tránh bị lây tính cổ quái.
Quy Ngư Dương trên mặt kia biểu tình ghét bỏ quá mức rõ ràng, Phùng Sanh Hàn thất vọng đau khổ cùng đau xót, hắn nguyên bản là thuận miệng nói ra, muốn cho y biết chính mình cũng không phải không ai thích.
Không thể tưởng được y lại có loại phản ứng này. Dường như chính mình cùng y chưa bao giờ từng có tình cảm lưu luyến, còn một bộ dạng muốn lập tức bỏ trốn mất dạng, để tránh lây dính đến cái không sạch sẽ.
“Ta đây cáo từ, tái kiến.”
Quy Ngư Dương còn chưa nói được vài câu liền vội vàng cáo từ xoay người rời đi.
Bóng dáng y tuyệt tình làm cho sầu khổ nảy lên trong lòng Phùng Sanh Hàn, tuy rằng hắn muốn kích y, nhưng là không thể tưởng tượng được hắn đối chính mình thật sự không hề lưu luyến, dường như tình cảm của mình với y trước kia không đáng để trân trọng.
Phùng Sanh Hàn ảm đạm thương tâm, chỉ có thể làm cho chuyện cũ theo gió mà bay, tốt nhất nhanh chóng quên, quên mọi sự chăm sóc, quên mọi sự che chở của Quy Ngư Dương lúc ấy đối với hắn.
Y hiện tại chính là một người vô tình vô nghĩa phụ lòng, căn bản là không đáng chính mình vì y thương tâm, lưu luyến, thậm chí nhớ mãi không quên, khó có thể tiêu tan.
●●●
Mùa thu thổi bay gió lạnh, mới quá một tháng mà thôi, liền rõ ràng cảm giác được trời thu.
Hôm nay quan nha vô sự, Quy Ngư Dương đi tới đại phu lấy dược,vì thê tử của mình mà chuẩn bị dược an thai, không thể tưởng được sẽ lại ở trong này tái kiến với người mà mình không hề muốn gặp lại ── Phùng Sanh Hàn.
Trên mặt hắn tái xanh một chút, dường như trước đó vài ngày nhiễm phong hàn còn chưa khỏi, mấy ngày này lại không điều dưỡng, bởi vậy sắc mặt mới càng ngày càng khó coi.
Quy Ngư Dương mới bước vào dược đi, không thể tưởng được Phùng Sanh Hàn sau lưng cũng vào dược đi.
Đại phu đang lấy dược cho Quy Ngư Dương, nhìn thấy sau lưng hắn Phùng Sanh Hàn bước vào, còn vui vẻ đối y chỉ vào Phùng Sanh Hàn ở mặt sau.
“Quy đại nhân, ngài cùng Phùng công tử cũng đến đây.”
Quy Ngư Dương vốn nghĩ muốn giả dạng làm không phát hiện cầm dược bước đi, bởi vì đại phu lắm miệng, làm cho y không thể không quay đầu lại, hướng Phùng Sanh Hàn gật đầu thăm hỏi.
“Phùng công tử, hồi lâu không thấy, ngươi cũng tới hốt thuốc sao?”
Phùng Sanh Hàn không nghĩ tới lại gặp y, nếu biết Quy Ngư Dương cũng đi hốt thuốc, hắn sẽ không bước vào, nhưng bởi vì đại phu đã mở miệng, hắn cũng chỉ hảo chào hỏi.
Chính là không thể tưởng tượng lúc trước hai người yêu nhau như thế, hiện tại lại trở nên so với người xa lạ còn xa lạ hơn, loại cảm giác này làm cho hắn hết sức bi thương.
“Nhĩ hảo, Quy đại nhân......”
Đại phu lớn tuổi nên mắt mờ, nhìn không ra bầu không khí giữa bọn họ rất kì dị, thế nhưng còn nhiệt tình lôi kéo tay hai người.
“Quy đại nhân, trước kia ngài không phải nói người ngài rất yêu thích là Phùng công tử sao, còn muốn ta mỗi tháng đều lên núi thay hắn chẩn bệnh, từ từ điều dưỡng thân mình suy yếu, ngươi xem, mới điều dưỡng một nửa mà thôi, ngài liền sai người chặt đứt phí thuốc men đối Phùng công tử, nên hắn mới nhiễm phong hàn một mùa thì không tốt cho chữa bệnh.”
Quy Ngư Dương làm sao cũng không muốn tin sự việc này, bởi vậy kinh hãi vô lễ chỉ vào Phùng Sanh Hàn, cao giọng kinh hỏi, tỏ rõ không thể tin.
“Đại phu, ý của ngươi là ta từng ra tiền, bắt ngươi mỗi tháng lên núi giúp Phùng Sanh Hàn chẩn bệnh?”
“Đúng vậy, đại nhân còn muốn ta dược phẩm đều dùng loại tốt nhất, ngài mới vừa hồi hương một tháng đầu, còn mua được Trường Bạch nhân sâm, sai người ra roi thúc ngựa mang cho đưa cho Phùng công tử, chuyện lớn như vậy ngài đều đã quên sao?”
Quy Ngư Dương sợ run một hồi lâu, nhân sam Trường Bạch là nhân sâm cao quý nhất, ngay cả chính y cũng chưa từng nếm qua hương vị, y làm sao có thể vô duyên vô cớ đưa tới cho thư sinh long dương Phùng Sanh Hàn?
Y ngẩn ra dưới lập tức cười ha ha “Đại phu, ngươi đang đùa ta sao? Ngay cả Uyển Ngọc ta cũng chưa cho nàng nếm qua nhân sâm Trường Bạch, ta làm sao có thể đối hắn....”
Phùng Sanh Hàn nghe y nói xong, nhưng ngữ khí lại tràn ngập khinh thường, hắn khó khăn quay đầu đi chỗ khác, thoáng chốc quẫn giận để bụng.
Lúc trước thời khắc hai người yêu nhau, Quy Ngư Dương đều mọi cách ôn nhu với hắn, hắn là thư sinh nghèo khó, nhà không tiền, chỉ có toàn sách vô giá trị, Quy Ngư Dương đối với thân mình hắn vô cùng để ý, tiêu phí tiền bạc, điều dưỡng thân thể hắn.
Hắn ngay từ đầu cực lực cự tuyệt, Quy Ngư Dương cũng tận tình khuyên bảo, năn nỉ hắn, nói muốn cùng hắn cả đời đến già, cho nên bắt hắn phải thân thể khỏe mạnh.
Phùng Sanh Hàn lúc này mới gật đầu đồng ý, không thể tưởng được sự kiện lúc trước kia, lại biến thành trò cười hôm nay.
Phùng Sanh Hàn nghĩ thực khó chịu muốn tìm cái hố để chui vào, Quy Ngư Dương ngay cả đối hắn lại như thế nào không chịu nổi, hắn lúc trước cắn người miệng mềm*, tự nhiên cũng vô pháp mà chống đỡ.
* 拿人手短,吃人嘴软 Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Tiếng Việt: bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
“Đại phu, thuốc của ta đã có chưa?”
Hắn thầm muốn cắt đứt đề tài này, hận không thể cầm lấy thuốc rồi rời khỏi hiệu thuốc, mặt bị Quy Ngư Dương xem thường, nhưng là lời của đại phu còn chưa nói xong.
“Phùng công tử, ngươi đừng vội, ta biết ngươi tiền bạc sử dụng không tiện, Quy đại nhân đối với ngươi thưởng thức như vậy, cơ thể ngươi đã dưỡng được một nửa, quân tử có trượng nghĩa sơ tài chi đức, Quy đại nhân ngay cả Trường Bạch nhân sâm còn phái người ra roi thúc ngựa đưa tới cho ngươi ăn, sẽ không keo kiệt loại tiền lẻ này.”
“Không, không cần, Quy đại nhân vẫn đối ta tốt lắm, ta không thể để Quy đại nhân chiếu cố mãi.” Chịu đựng khuất nhục, Phùng Sanh Hàn mới có thể nói ra mấy câu này.
Nhưng hai gò má hắn đỏ bừng, cơ hồ muốn lập tức chạy đi, rõ ràng biết được hiện tại Quy Ngư Dương căn bản là sẽ không để ý thân thể hắn như thế nào, đại phu còn thổi phồng Quy Ngư Dương tiêu tiền điều dưỡng thân hắn, Phùng Sanh Hàn xấu hổ đến hơi hơi phát run, một mặt không thể nâng lên trước mặt Quy Ngư Dương.
Quy Ngư Dương ngay cả nhìn cũng không thèm ngó tới hắn, loại quái nhân long dương chi phích này, y thầm nghĩ cách xa càng tốt, nghe đại phu còn chưa nói xong, y nhịn không được cười lạnh vài tiếng.
“Đại phu, Phùng công tử đã trả bao nhiêu tiền cho ngươi nói những lời này? Ta cùng y không thân cũng chẳng quen, y đối ta cũng từ trước đến nay không hòa khí, ta như thế nào lại có thể tiêu tiền mời ngươi điều dưỡng thân thể y?”
Lão đại phu vội vả xua tay thanh minh, “Quy đại nhân, ngài nói như vậy là sai lầm rồi, ta cũng không phải là nói tốt cho Phùng công tử, đối với Phùng công tử, ta cũng thường nói tốt cho ngài.”
“Trước tiên bốc thuốc an thai đi, ta vội phải đi.” Quy Ngư Dương căn bản không muốn nghe nhiều.
Đại phu đưa gói kỹ bao thuốc, đối với Quy Ngư Dương thiệt tình chân ý nói.
“Quy đại nhân, thân thể Phùng công tử, ngài trước kia cũng thường thường hỏi ý kiến của ta, ta biết ngài quan tâm hắn, ta không phải vì ngân lượng của đại nhân mà bịa đặt những lời này, mà là thân thể của Phùng công tử cứ rét lạnh một chút, thật vất vả mới điều dưỡng có chút khởi sắc, nửa năm trước ngài phái sư gia tới thanh toán nợ nần, đằng này lại không hỏi tình hình của Phùng công tử, nửa năm điều dưỡng bỏ giữa chừng như vậy không phải uổng phí sao?”
Phùng Sanh Hàn thật muốn che lại mặt mình, hắn nửa năm trước còn tiếp tục uống thuốc, bởi vì hắn nghĩ đến Quy Ngư Dương còn yêu hắn, ngay cả khi ăn thuốc đắng, vẫn cảm giác được tư vị ngọt ngào nảy lên trong lòng.
Tuy rằng đối với việc Quy Ngư Dương rời đi nghênh táng tro cốt cha mẹ hắn cảm thấy có một chút điểm bất an, y nói chỉ đi ba tháng, bọn họ lúc đó đã có quan hệ, cũng đã nói rõ với thúc phụ luôn chăm sóc y, nào biết đã nửa năm còn chưa có tin tức, nhưng hắn vẫn tin tưởng y, cho nên mới tiếp tục uống thuốc.
Nếu biết Quy Ngư Dương đối với hắn đã sớm không còn tình ý, hắn sẽ tự mình ngừng uống thuốc, bây giờ càng không bị Quy Ngư Dương đùa cợt.
Quy Ngư Dương chuyển hướng Phùng Sanh Hàn, đưa mắt đánh giá hắn từ đầu đến đuôi, làm sao cũng không thể tin chính mình lại đưa nhâm sâm quý giá cho tên long dương thư sinh này, trên mặt hắn rõ ràng mang theo một tia khinh nhờn cùng hoài nghi hỏi Phùng Sanh Hàn.
“Ta thật sự tặng nhân sâm Trường Bạch xa xỉ cho ngươi ăn?”
Phùng Sanh Hàn khó chịu không dứt, y hỏi hắn như vậy, là muốn y trả lại tiền sao?
“Ta sẽ tính tiền bạc có bao nhiêu, lập tức trả lại cho Quy đại nhân, cáo từ.”
Hắn rốt cuộc không thể chịu cái câu hỏi lãnh đạm này của Quy Ngư Dương, vừa quay đầu liền rời đi hiệu thuốc, ngay cả dược cảm mạo cũng không cầm, không để ý lão đại phu gọi lại.
●●●
Phùng Sanh Hàn trở lại trên núi, phòng trong nhà chỉ có bốn bức tường, cho dù có tính toàn tiền bạc y cũng không có cách nào trả cho Quy Ngư Dương.
Trong nhà vật duy nhất đáng giá gì đó chỉ có...... chỉ có cái kia.
Hắn vào phòng, mở ngăn tủ bên giường ra, mới cầm lấy ngọc hoàn, nước mắt ủy khuất, bi thương liền từng giọt rơi xuống.
Đây là vật đính ước Quy Ngư Dương đưa cho hắn, hắn thấy màu sắc của ngọc rất tốt, xác định ngọc hoàn này chắc chắn là quý báu, Quy Ngư Dương đặt ở trên tay hắn, trước khi đi chỉ nói muốn tặng cho hắn, bảo hắn phải hảo hảo bảo quản, nói thấy ngọc, tựa như thấy y, hắn một năm nay đau khổ tương tư, nếu không phải có khối ngọc hoàn này cùng hắn, hắn sớm chịu không nổi nữa.
Hắn đợi một năm, lại sợ hãi lại bất an, hắn sợ Quy Ngư Dương có phải hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bằng không vì sao rõ ràng ước định ba tháng sau trở về, lại chậm chạp không thấy tin tức.
Thật vất vả y đã trở lại, Phùng Sanh Hàn đã thấy y yêu thương nắm tay nương tử có thai xuống kiệu, hắn chịu đả kích lớn trở về nhà, si ngốc ngơ ngác không biết qua bao lâu, mới biết được chính mình lại rơi lệ khóc nguyên một đêm.
Hắn bị đả kích, vài ngày không thể ngủ yên, lúc này mới nhiễm phong hàn.
Không ngờ Quy Ngư Dương lại lên tới đây, không thể tưởng được y cưới vợ có con thì thôi, đối với hắn lại tỏ vẻ không biết, hiện tại so với trước kia luôn nói hắn điều dưỡng thân thể chỉ là lời nói đầu môi.
Phùng Sanh Hàn nhìn ngọc hoàn, lệ nóng quanh mắt, lúc trước nghĩ đến có thể vĩnh viễn cùng tình nhân bên nhau, hiện tại lại tìm mọi cách lãnh đạm với hắn, còn giống như không nhìn thấy? lại giống như đồ vật dơ bẩn mà khinh thường hắn.
Phùng Sanh Hàn nâng tay lên, muốn đem ngọc hoàn đập xuống đất, nhưng khi nâng tay lên, nỗi buồn, tình yêu và muôn vàn tình cảm trộn lẫn khiến hắn lại nhanh tay thu trở về.
Y khóc đem ngọc hoàn nhẹ nhàng áp vào má, cảm giác sự ôn nhu kia vẫn còn xung quanh. Dường như giống lúc trước đối hắn ôn nhu săn sóc, mà không phải như hiện tại biến thành một huyện quan coi rẻ hắn.
“Vì sao ngươi phải đối với ta như vậy? Lúc trước là ngươi khốn khổ theo đuổi ta, khiến ta yêu ngươi, bây giờ ngươi lại đối xử với ta như vậy? Quy Ngư Dương, ngươi thật độc ác, thật nhẫn tâm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT