- Khụ...các người có muốn nghe về những người còn lại không? – Triệu Lam cẩn thận hỏi, có chút ngượng nhìn đôi tình nhân đang bắn ra trái tim màu hồng.

- Nói về người này đi – BẢO BÌNH giơ bức tranh trên tay lên

- A, vị này là thần y mệnh danh “Diệu thủ hồi xuân Diêm vương địch” Bảo Nhi cô nương. Bảo Nhi cô nương y thuật đứng đầu thiên hạ nhưng lại có cá tính hơi…ưm…quái gở. Mỗi lần cứu người lại gây ra một đống rắc rối, nhớ có lần Ngân Tùng Bảo bảo chủ Mạc Thiên trúng kịch độc, phải nhờ tới Bảo Nhi cô nương, ai ngờ sau khi chữa xong, Mạc bảo chủ đột nhiên mắc chứng sợ nữ nhân, đến cuối đời vẫn không dám lấy vợ. Aizz… - Triệu Lam thở dài một hơi như đang tiếc cho một bảo chủ uy phong lẫm lẫm rơi vào tay ma nữ.

- Ách, đúng là mẹ BẢO BẢO nga – NHÂN MÃ

- Có ý gì? – BẢO BÌNH cùng BẠCH DƯƠNG đồng thanh

- A…ý là…mẹ BẢO BÌNH cũng thật giỏi y thuật nga – NHÂN MÃ nhìn chai thuốc lắc qua lắc lại trong tay BẢO BẢO mà đổ mồ hôi hột

- Hứ, vậy còn người này? – BẢO BÌNH giơ bức tranh trong tay BẠCH DƯƠNG lên

- Người này chính là “Xích Thánh Thủ” Bạch Vân Yến cô nương. Nhớ năm đó Bạch cô nương xích y như lửa (xích = màu đỏ), một đôi thánh thủ có thần lực kinh người ( thủ = tay), tay không có thể đánh vỡ tảng đá lớn. Tính cách Bạch cô nương tuy hơi nóng nảy nhưng tâm địa hiền lạnh, trên giang hồ cũng được danh xưng là nữ hiệp.

- Woa, mẹ của hai người thật đáng hâm mộ nga – NHÂN MÃ hai mắt sáng long lanh ôm tay SƯ TỬ nói.

- Hahaha…mẹ của ta mà – SƯ TỬ ngẩng mặt 45' lên trời, vô cùng tự hào nói.

- SƯ TỬ nhất định cũng là một đại hiệp nga – NHÂN MÃ

- MÃ MÃ đã nói vậy, anh nhất định thành đại hiệp – SƯ TỬ vuốt tóc NHÂN MÃ nói

- Hai người làm ơn đi, kinh quá – THIÊN BÌNH

- Sao không nhìn lại cậu với SONG TỬ trước đi – NHÂN MÃ hếch mặt lại

- Hai người thôi đi, Triệu Lam còn mẹ của MÃ thì sao? – SƯ TỬ

- Vị này là “Lăng Ba Tiên Tử” Hạnh Nhân cô nương, nổi tiếng với vũ khúc “Phượng Hoàng Triều Nhật” đệ nhất thiên hạ. Còn có võ công cao cường, dùng lụa trắng làm vũ khí. Hạnh Nhân cô nương yêu thích nào nhiệt, khắp thiên hạ không nơi nào không đến, không hội nào không dự. Nhớ đại hội võ lâm hai mươi năm trước, Hạnh Nhân cô nương “hưng trí” vũ một khúc giữa võ đài làm cho nhân sĩ võ lâm người người say mê, kết cục làm cho đại hội loạn thành một đoàn, phải dời lại thàng sau – Triệu Lam thở dài một hơi, nhớ tới cảnh tượng loạn tới không thể loạn hơn lúc đó.

- NHÂN MÃ, cậu đúng là di truyện từ mẹ rất nhiều… – SONG NGƯ – …A Triệu Lam tường quân, nhờ ông…

- Tôi biết rồi, bức họa trong tay cô là của Như Song cô nương “Nhất tiếu thiên hạ túy”, dung mạo như hoa như ngọc, một nụ cười khiến cho cả thiên hạ say mê. Như Song cô nương còn thông minh tuyệt đỉnh, cầm kì thi họa đều tinh thông. Trong đó, thi và họa là nổi bật nhất. Mười chín năm trước, Như Song cô nương một bức “Giang Sơn đồ”, một bài thơ đề danh khiến cho sứ thần Kim Quốc mất mặt giữa triều đình. Là đệ nhất tài nữ lưu danh sử sách.

- Woa, SONG NGƯ mẹ cậu quá tuyệt vời – KIM NGƯU nắm tay SONG NGƯ nói (lợi dụng cơ hội nè!)

SONG NGƯ được “chàng” khen thì đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

- Mẹ của NGƯU NGƯU cũng giỏi mà

Tới lượt “ai đó” đỏ mặt, tay vẫn chưa chịu buông ra.

- Khụ, này (chỉ KIM NGƯU), mẫu thân cậu là Bích Tiêu cô nương được tiên hoàng ngự bút đề danh ban cho bốn chữ “Đệ nhất trù sư”. Công phu “Thiên nữ tán hoa” độc nhất trong giang hồ. Bích Tiêu cô nương thưởng khắp mĩ thực trong thiên hạ, hiểu biết rộng rãi. Cả những lão trù sư mấy chục tuổi, sống nửa đời người cũng không sánh bằng.

- Thảo nào NGƯU ca nấu ăn ngon vậy – SONG NGƯ mặt tươi như hoa vừa cười vừa nói

- Khụ, chưa gì đã NGƯU ca rồi, còn tay không buông nữa chứ - BẢO BÌNH nói làm bạn NGƯ đỏ mặt (em ngây thơ…thật hả NGƯ?)

- Tôi là người yêu NGƯ NHI, nắm tay thì sao? Cậu với BẠCH DƯƠNG còn hơn nữa kìa – KIM NGƯU “giận quá hóa ngu” nói

- Ai da, có người thừa nhận nga, từ hồi nào vậy – THIÊN BÌNH

- Lâu rồi đó, hồi trước chẳng qua là “tình trong như đã mặt ngoài còn e” thôi – BẢO BÌNH

- Hai người đủ rồi, nắm tay là gì, hai chị với BẠCH ca, SONG ca không phải còn hơn nữa sao – SONG NGƯ (bé NGƯ nổi bão nga)

- Đủ - CỰ GIẢI kéo kéo tay áo THIÊN YẾT, cậu liền hiểu ý phát ra một chữ đầy sát khí.

Hai bạn BẢO BÌNH, THIÊN BÌNH lập tức câm mồm.

- Được rồi, còn hai người nữa để tôi nói luôn cho – Triệu Lam chỉ bức tranh của XỬ NỮ:

- Người đó là “Cầm Thánh” Thất Y cô nương. Cầm kĩ của Thất Y chính là đệ nhất thiên hạ, một khúc “Dương Xuân Bạch Tuyết” khiến cho điểu nhi cũng phải ngừng bay ghé xuống mà nghe. Cây đàn của Thất Y năm đó gọi là Tiêu Vĩ cầm, một trong “Tứ đại danh cầm” trong lịch sử. Sau khi Thất Y cô nương mất tích, cầm này cũng theo đó biến mất.

- A nhớ rồi, ở nhà có một cái đàn cổ, mẹ lúc nào cũng lau lau chùi chùi, coi như báu vật vậy – XỬ NỮ

- Nhà cô ở đâu? – Triệu Lam hỏi

- Có nói ông cũng không biết, còn một người nữa, mau nói đi – XỬ NỮ

- Ừm, người này là Thần Phi cô nương xưng danh là “Ngạo Kiếm Lăng Vân”… - đôi mắt sắc bén trở nên nhu hòa, dường như trong đó có cả…ái ý cùng tiếc thương - …kiếm pháp tuyệt diệu mang theo phong thái cao ngạo của kẻ mạnh, khinh công “Thủy Thượng Phi” không ai sánh bằng. Thần Phi cô nương lúc trước là một sát thủ, nhưng không phải loại sát thủ tầm thường vì tiền làm việc. Những kẻ bị Thần Phi cô nương giết đều là đại gian đại ác, giả nhân giả nghĩa. Những người nghèo khó bị ức hiếp, thậm chí chỉ một đồng tiền cũng có thể mời “Ngạo Kiếm Lăng Vân” ra tay báo thù.

- Tuyệt quá… – XỬ NỮ ôm cánh tay MA KẾT lắc lắc - …mẹ anh tuyệt quá đi.

- Nè XỬ NỮ, trong mắt cậu chỉ có chồng thôi hả, mẹ tụi này cũng có kém đâu – NHÂN MÃ

- Phải đó, nói tới đại hiệp, mẹ của BẠCH DƯƠNG mới là nhất – BẢO BÌNH

- Mẹ của tớ cũng giỏi mà – CỰ GIẢI lên tiếng đòi quyền lợi cho người thân

- Mẹ tớ nữa

Cà đám cãi qua cãi lại, cãi tới Triệu Lam cũng nhức đầu tính chuồn đi. Đột nhiên, một giọng nói vang lên:

- Khoan đã, còn một câu hỏi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play