- NHÂN MÃ, DẬY – một buổi sáng bắt đầu bằng tiếng hét không biết từ lúc nào đã trở thành đặc trưng của quán trọ Minh Nhật.

Trên phòng, nữ nhân tên NHÂN MÃ vẫn bám dính lấy cái mền, Chu Tước đứng bên cạnh vừa kéo vừa hét cũng không đánh thức được cô. Thở dài một tiếng, Chu Tước nắm cái mền kéo mạnh ra. Con Ngựa lăn thẳng xuống sàn, rên mấy tiếng rồi lại tiếp tục…ngủ. THIÊN BÌNH, BẢO BÌNH bước vào phòng, thấy cảnh Chu Tước đang khổ sở đánh thức MÃ MÃ liền thì thầm vào tai cô. Chu Tước nhíu mày, cách này có thể đánh thức người sao?

Cô nói nhỏ vào tai NHÂN MÃ:

- NHÂN MÃ cô nương, SƯ TỬ ca tới tìm cô kìa, cô không xuống thì tôi xuống đấy.

Lập tức, MÃ MÃ bật dậy, nhanh chóng thay đồ rửa mặt rồi phóng thẳng xuống nhà. Chu Tước nhìn theo cảm thán:

- Tình cảm của NHÂN MÃ cô nương và SƯ ca thật thắm thiết

- Không phải đâu, lúc trước tôi đánh thức con ngựa đó bằng cách dụ nó đi chơi đấy – THIÊN BÌNH vỗ vai Chu Tước nói

“Một con người kì lạ” – Chu Tước thầm nghĩ nhưng cô lập tức sửa lại – “Không phải, tất cả bọn họ đều kì lạ”

Dưới nhà, 10 bạn sao đã tập trung đầy đủ, XỬ NỮ khuôn mặt hầm hầm nhìn cái kẻ vừa mới chạy xuống:

- MÃ MÃ

Nghiến răng phát ra từng tiếng một, XỬ NỮ chuẩn bị cho NHÂN MÃ một trận thì:

- A…mọi người đã tập hợp đầy đủ, vậy thì hay quá, tôi có chuyện này muốn thông báo – Chu Tước cảm nhận sát khí lập tức cứu bồ cho NHÂN MÃ.

- Chu Tước cô nương, là chuyện gì? – BẢO BÌNH

- Ừm…chuyện này rất quan trọng, mọi người mau ngồi xuống cả đi

MÃ MÃ đưa ánh mắt cảm ơn về phía Chu Tước, Chu Tước mỉm cười đáp lại. Sau khi yên vị, Chu Tước nói nhỏ:

- Hôm qua, lúc đi ngủ, tôi phát hiện lúc chúng ta nói chuyện trong phòng, có người nghe lén

- Sao? Là ai nghe lén? – SONG TỬ

- Một hắc y nhân mà tôi không biết, nhưng người còn lại, tôi nghĩ là Thanh Long

- Thanh Long, cô ta là một trong nhóm “Tứ linh” của Bách Hoa Lâu

- Phải, Thanh Lâu giỏi về hóa trang, là người có ngàn khuôn mặt. Kể cả khi ở Bách Hoa Lâu, tôi cũng chưa từng thấy mặt thật của cô ta.

- Nhưng tại sao có người ngoài cửa mà chúng ta không ai hay biết chứ? THIÊN YẾT, MA KẾT hai cậu không cảm nhận được sao?

KIM NGƯU thắc mắc, bình thường hai tên này rất nhạy, không lí nào có người ngoài cửa mà không biết.

- Thanh Long ẩn giấu sát khí rất tốt, không phát hiện là chuyện thường. Tuy võ công không cao nhưng y có khinh công độc môn, di chuyển rất nhẹ, khó trách chúng ta không ai phát hiện.

- Vậy tại sao cô lại biết? – SƯ TỬ

- Lúc đi ngủ, từ cửa sổ phòng NHÂN MÃ cô nương, tôi thấy có bóng người áo xanh tiến về phía Bách Hoa Lâu nên đoán đó là Thanh Long.

- Vậy còn hắc y nhân kia? – BẠCH DƯƠNG

- Uhm…hắn ta thì tôi không biết, chắc chắn không phải người của Bách Hoa Lâu

- Sao cô lại chắc chắn như vậy? – THIÊN BÌNH

- Thanh Long là một trong “Tứ linh”, “Tứ linh” có tôn chỉ hoạt động riêng lẻ. Những sát thủ của “Tứ linh” không bao giờ làm nhiệm vụ cùng với bất cứ ai. Lục mama nói đó là cách rèn luyện.

- Tạm thời, chúng ta gác hắc y nhân kia qua bên đi. Kẻ thù trước mắt là Bách Hoa Lâu, nếu hắn không phải người của Bách Hoa Lâu, chúng ta coi như tạm thời bớt được một mối lo – MA KẾT

- Thanh Long là cao thủ dịch dung, muốn đối phó cô ta rất khó – Chu Tước nhíu mày nghĩ ngợi.

- Có người vào kìa – CỰ GIẢI

Từ ngoài cửa quán trọ, một nữ nhân áo lam, vẻ mặt như một hài tử bước vào. Miệng nở nụ cười, nữ nhân ngồi vào bàn phía sau 13 người. Khuôn mặt tuy có vẻ ngây thơ nhưng đôi mắt lại ẩn chứa thứ gì đó. THIÊN BÌNH ngồi nhìn chăm chú lam y nữ tử, lát sau cô bước lại nói:

- Vị cô nương này, cho hỏi cô tới đây là mục đích gì?

- Ơ…vị tỉ tỉ này, nói gì tôi không hiểu – khuôn mặt lộ nét ngây thơ, đôi mắt bắt đầu có sát khí.

- Vậy sao, vậy thì tại sao lại phải dịch dung? – THIÊN BÌNH vừa nói vừa xé mặt nạ của cô ta. Nữ tử biết mình bị lộ, vội kéo áo che mặt, nhìn 13 người nói:

- Hay lắm, không ngờ Thanh Long này có ngày bị phát hiện. Chu Tước, ngươi phản bội chủ tử, chờ chết đi. Hẹn gặp lại.

Thanh Long dụng khinh công chạy nhanh ra khỏi quán trọ, tốc độ quả kinh người. Anh em YẾT KẾT nhíu mày, khinh công này sao giống…

- Cô ta nhanh thật – KIM NGƯU nhìn theo nói

- THIÊN BÌNH, cậu phát hiện được cô ta giả trang, cậu giỏi lắm – SONG TỬ cười nói

- Không có gì, từ nhỏ tớ đã thích hóa trang, nhìn qua là biết cô ta đeo mặt nạ rồi.

- Khinh công của cô ta thật đáng sợ - SONG NGƯ

- Tớ thấy tốc độ của YẾT KẾT khi giết người còn nhanh hơn – NHÂN MÃ

- YẾT KẾT, hai người có học khinh công hả? – SƯ TỬ

Câu hỏi này chính là thắc mắc chúng của tất cả mọi người từ ngày nhìn hai bạn động kiếm với đám sai nha ở huyện Trường Thanh tới này (xem lại

- Lúc nhỏ, là mẹ luyện cho

- Mẹ hai cậu, cô Dương sao? Sao cô ấy biết được? – BẠCH DƯƠNG

- Không biết

- Được rồi mọi người, dẹp chuyện này qua một bên đi, hiện tại chúng ta có THIÊN BÌNH có khả năng nhận diện Thanh Long và THIÊN YẾT, MA KẾT có thể đuổi kịp cô ta. Sau này chúng ta hành động, nhất thiết không được tách nhóm.

XỬ NỮ vừa nói vừa liếc NHÂN MÃ, chuyện lúc trước vẫn còn ghi trong đầu, cô mong lần này con Ngựa đó đừng có tự ý hành động nữa. NHÂN MÃ biết XỬ NỮ nói mình thì cụp mắt xuống, ra vẻ biết lỗi. SƯ TỬ choàng tay ôm vai MÃ (lợi dụng cơ hội). Chu Tước chợt cảm thấy mình thừa thải, nhích về phía SONG NGƯ đang ngồi bên cạnh. KIM NGƯU nói:

- Này, chúng ta ăn sáng rồi đi chơi đi.

- Bây giờ còn đi chơi à – BẢO BÌNH

- Có sao đâu, đi theo nhóm là được rồi – KIM NGƯU đáp

- Được rồi, ăn sáng trước đi rồi tính sau – BẠCH DƯƠNG

13 người cùng ăn sáng, nỗi lo về một đối thủ giấu mặt vẫn lẩn khuất trong đầu. Đâu đó trong quán trọ, một đôi mắt mang sát khí quan sát họ thật kĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play