Một vầng trăng tròn đang dần dần lên cao, hơi thở của hắn có chút hỗn độn, trên trán hắn đúng lúc lại có làn sương đen tràn ra, nhưng cũng không ngăn được toàn thân tản mát ra hơi thở yêu nghiệt.
"Ngươi làm sao vậy, đột nhiên sắc mặt kém như vậy, ngươi bị thương sao?." Mộc Lưu Nguyệt đỡ hắn đi về hướng bên bờ, phát hiện hắn có gì đó không đúng, nàng đưa tay hướng về phía chiếc trán có sương đen.
"Đừng đụng." Minh vương quát lên, lo lắng sẽ làm nàng bị thương, nhưng bản thân nàng là đặc công, thân thủ nhanh nhẹn hơn đã đưa tay đến sương mù.
Kỳ quái!
Mộc Lưu Nguyệt nhìn về phía lòng bàn tay, sương mù ở trong lòng bàn tay nàng đều toàn bộ tản đi.
Hắn nhìn trúng nữ tử này, quả nhiên là cùng người khác không giống nhau, dưới ánh trăng, đôi mắt phượng của nàng lấp lánh như sóng nước mênh mông, da trắng như tuyết, trên mặt bởi vì dính bọt nước, những thứ thuốc màu đỏ kia đều biến mất, làm sao có thể là xấu nữ, nàng rõ ràng xinh đẹp đến đến động lòng người. Một tuyệt sắc gia nhân.
Mộc Lưu Nguyệt, nàng nhưng lại không bị khí đen ăn mòn.
Tại thời điểm khi tay nàng hướng đến trán của hắn, Minh vương rõ ràng cảm giác tốt hơn nhiều. Càng đến gần thì giống như hắc ám lưu luyến hào quang, nhưng sương mù này lại không thể tiến vào cơ thể nàng, không thể làm nàng bị thương.
"Sương mù này giống như đang sợ ta a!"
Mộc Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhìn lại trong lòng bàn tay có chút không thể lý giải!
" Có lẽ "
Đây là một cỗ lực lượng tà ma, cỗ lực lượng này cùng bản thân hắn luôn kiềm chế nhau, chỉ có không ngừng cường đại, mới có thể đè nén cỗ khí tà ma kia xuống.
Nếu không, linh hồn cũng sẽ bị hắc ám ma khí cắn nuốt hết, Minh vương vận dụng linh lực điều chỉnh hô hấp, rất nhanh thần sắc khôi phục lại vẻ tự nhiên.
"Cho ta xem một chút, ngươi tiến bộ bao nhiêu." Minh vương Bắc Đình Hoàng đứng dậy, nhàn nhạt nói.
"Đã là Đấu Giả bốn sao." Mộc Lưu Nguyệt chỉ liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng trả lời.
"Như vậy, tiếp chiêu đi!" Bắc Đình Hoàng tay tụ ra ba phần huyền lực, hướng về Mộc Lưu Nguyệt đánh tới.
Mộc Lưu Nguyệt cũng không yếu thế, xoa nhẹ làn nước trên mặt đi, phi thân bay lên, tay tụ huyền lực đánh trả lại, "Đùng!"
Bạch quang tỏa ra, ánh sáng như tia chớp, hai thân ảnh một đen một trắng giao chiến, hình ảnh kia cực kỳ hài hòa, đẹp không sao tả xiết!
Một giây, hai giây, ba giây.
Nhìn như bất phân cao thấp, chỉ có điều Mộc Lưu Nguyệt không kiên trì được bao lâu, năm giây, sáu giây.
Mộc Lưu Nguyệt đương nhiên không phải là đối thủ của Bắc Đình Hoàng, nàng cũng không né tránh, lấy tay tiếp chưởng, hai bên Huyền lực va chạm nhau, nàng liền ngã vào trong nước, vô cùng chật vật.
"Ngươi..."
Mộc Lưu Nguyệt nổi giận, đưa tay ra trước vận khí, hướng hắn đánh qua, nhưng hắn biến mất rồi.
"Hừ, coi như ngươi chạy nhanh." Mộc Lưu Nguyệt hừ lạnh.
Mộc Lưu Nguyệt tiếp tục tiến vào không gian tu luyện, nguyên lai bên trong không gian này có phân tầng, tổng cộng chín tầng.
Mỗi một tầng đều có rất nhiều võ học tu pháp.
Phải hết sức mạnh mẽ mới có thể học đến tầng cao nhất của võ học, mà Mộc Lưu Nguyệt bây giờ chỉ có thể tiến vào tầng thấp nhất thôi!
Nhưng như vậy là đủ rồi!
Tầng không gian thứ nhất có một quyển viết toàn bộ về luyện dược sư, nàng cầm sách đi ra, để đủ điều kiện trở thành luyện đan sư, linh lực phải lĩnh ngộ được đến cấp Lam trở lên.
Còn có điểm thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, đó là phải có thuộc tính hỏa.
Lúc này, trong sách ghi cách chế thuốc không ít, thế nhưng trong một lúc nàng xem cũng không thể hiểu hết, như xem là một cuốn sách chung chung.
Lần này, Mộc Lưu Nguyệt không có nán lại lâu, thần trí rất nhanh liền trở về vị trí cũ.
Trời đã sáng rồi.
Như thật như mơ!
Thời điểm tỉnh lại, phát hiện chung quanh không có bất kỳ người nào, dường như tất cả chưa hề xảy ra. Nằm ở trong suối nước nóng, Mộc Lưu Nguyệt đem toàn bộ những thứ trên mặt rửa sạch một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT