Đối với Cố Hạm Hạm, sự xuất hiện của Tần Thừa Trạch chỉ là
một bản nhạc đệm không đáng kể, giống như một chiếc thuyền
nhỏ bé nhẹ nhàng lướt qua cuộc đời cô, không thể tạo nên tí
sóng gió nào.
Quan điểm sống hiện nay của cô chỉ có 2 chữ: Quay phim.
Ngoại trừ tình huống bất ngờ của ngày hôm đó thì tình trạng
sau đó của Cố Hạm Hạm khá tốt, cho dù là người khó tính như
Bạc Tư Niên thì cô cũng có thể diễn một lần là qua cảnh. Điều này khiến cho đám người lúc đầu muốn thấy Cố Hạm Hạm xấu
mặt dần dần không còn nói này nói nọ.
Một lần cô lướt weibo trong giờ nghỉ còn thấy được một bài post rất hot.
Đường Lâm Lang: Trong những người mới cũng có kỹ năng diễn xuất thật là tốt quá.
Cô nàng còn có lòng post thêm một tấm hình chụp không được rõ
lắm mà cô gái tóc ngắn trong hình đang che dù đứng giữa trời
mưa, tuy là không nhìn rõ khuôn mặt và thần sắc nhưng toàn thân
người đó toát ra một dáng vẻ cô đơn nhàn nhạt không thể xem
nhẹ.
Người gọi cô lại chính là Đường Lâm Lang đang từ phía trước đi
lại chỗ cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Lâm Lang nở nụ cười,
xem ra tâm trạng khá tốt.
”Chị họ*? Tôi không có đứa em họ nào lớn như cô hết.” Đường Lâm Lang nhẹ nhàng vỗ vai Cố Hạm Hạm, đùa giỡn nói: “Được rồi,
gọi cả tên họ của tôi luôn đi, tôi vẫn rất thích tên của mình.”
*Từ “chị Đường” và “chị họ” phát âm giống nhau nên Đường Lâm Lang mới nói đùa.
Cố Hạm Hạm quả thật có hơi bất ngờ, bất ngờ ở thái độ thân
thiện của Đường Lâm Lang đối với cô, càng bất ngờ hơn là bài
post trên weibo của cô ấy rõ ràng là để đề bạt cô. Cô còn nhớ
rất rõ lần đầu gặp nhau, vẻ mặt của Đường Lâm Lang lúc nhìn
cô tỏ ra xem thường và không quan tâm.
Mà trong lúc Cố Hạm Hạm không chú ý thì Đường Lâm Lang sớm đã chăm chú quan sát kỹ Cố Hạm Hạm một lượt. Cuối cùng tầm
nhìn của cô ấy dừng lại ở mái tóc ngắn xấu không thể tả của Cố Hạm Hạm, gật gật đầu rất nghiêm túc: “Như vậy mới đúng.
Mái tóc dài lúc trước của cô nhìn từ phía sau rất giống
những cô gái lẳng lơ, bây giờ nhìn không giống nữa rồi...chỉ
là hơi xấu tí, tôi giới thiệu cho cô một thợ cắt tóc, chút
nữa đi chỉnh lại là đẹp liền.”
“...” Thì ra đó là lý do mà Đường Lâm Lang nảy sinh cảm giác
thù địch với cô khi mới gặp lần đầu. Suy cho cùng cũng chỉ là Đường Lâm Lang không thích những điểm giống nhau giữa cô và
Trần Tích Linh mà thôi.
Mà Đường Lâm Lang cũng không hề che giấu sự căm ghét của mình
với Trần Tích Linh, điều này lại khiến cho Cố Hạm Hạm không
kiềm được nảy sinh hảo cảm với cái tính bướng bỉnh tùy ý
nhưng lại rất chân thật của Đường Lâm Lang.
”Đợi chút.” Đường Lâm Lang nhẹ chau đôi mày lá liễu, giống như
đang nghĩ gì đó, sau khi nghĩ ra thì reo lên một tiếng, vỗ vai
Cố Hạm Hạm một cái: “Tí nữa là tôi quên nói tới việc chính
rồi...Vừa nãy đạo diễn Bạc đi khắp nơi tìm cô đó, chắc chắn
là có việc gì rồi, cô mau đi gặp anh ấy đi.”
Cố Hạm Hạm: “Được.” Thật ra cô đang bị tổn thương tinh thần, cú đánh của Đường Lâm Lang cũng nặng quá đi. Chẳng lẽ đây chính
là... khí thế bức người trong trong truyền thuyết sao?
**
Lúc Cố Hạm Hạm qua tìm Bạc Tư Niên thì anh và Kiều Ngạn Đình
đang trao đổi kịch bản, nhìn thấy cô đến bèn bảo Kiều Ngạn
Đình đi trước.
Bạc Tư Niên không cười. Anh cho rằng mình rất hiểu Cố Hạm Hạm.
Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, anh lại phát hiện những thứ mà
anh cho là mình rất hiểu đó đều là giả hết.
Cố Hạm Hạm trong ấn tượng của anh với Cố Hạm Hạm bây giờ hoàn toàn không phải cùng một người.
**
Tại bể bơi lúc chập tối, trăng đang nhô lên, nước xanh thăm thẳm. Từng làn gió mát hiu hiu lướt qua làn da của đôi nam nữ, giống như lòng bàn tay dịu dàng của người yêu nhẹ nhàng vuốt ve
từng tấc từng tấc, an ủi trái tim đang sợ hãi. Trình Thanh và
Trương Trí Phong đang hẹn hò trong chính khung cảnh tuyệt đẹp
này...
Dưới ánh trăng sáng ngời, trong bể nước rét lạnh, hai người
đang yên lặng đứng đó, trong mắt chỉ có hình ảnh của đối
phương. Trương Trí Phong đã cởi áo ra, trên người chỉ mặc chiếc
quần bơi tam giác bó sát người để lộ cơ bắp rắn chắc khỏe
mạnh. Cánh tay anh ta ôm lấy Trình Thanh để cô có thể ngồi trên
người anh ta.
Trên người Trình Thanh khoác một chiếc áo sơ mi dài mỏng, áo sơ mi thấm ướt nước, cô khẽ nhếch môi thẹn thùng, cúi thấp đầu,
hàng mi đen nhẹ nhàng lay động, ánh trăng từ đỉnh đầu chiếu
sáng rực rõ, dáng vẻ ngại ngùng của cô phản chiếu trong bể
nước.
Trương Trí Phong nhìn ngắm dáng vẻ động lòng người của Trình
Thanh, nơi sâu thẳm trong lòng trở nên mềm yếu, anh ta đột nhiên
tung Trình Thanh lên một cái khiến cô hét lên một tiếng, nhắm
chặt hai mắt.