Nó vẽ một đường nằm ngang thật dài lên tờ giấy trắng và thêm vào phía dưới chi chít những nét dọc thẳng đứng. Nó nói: “Đây là con sâu, bên dưới là chân của nó. Chân nó nhiều ơi là nhiều.”
Nó lại vẽ thêm chi chít những nét thẳng phía trên đường nằm ngang dài ấy và nói: “Đằng sau lưng nó cũng mọc ra bao nhiêu là chân.”
Sau đó, nó bắt đầu vẽ nhằng
nhịt trên mình con sau, cuối cùng bức tranh con sau biến thành một mớ
rối như ruột tằm. Nó nói một cách vô tư: “Bàn tay nó cũng mọc ra bao
nhiêu là chân, trên đầu cũng mọc ra bao nhiêu là chân, trong mắt cũng
mọc chân, trong tai cũng mọc chân, trong bụng cũng mọc một đống chân,
trong óc cũng mọc một đống chân…”
Thế rồi, thằng bé ngẩng mặt lên nói: “Con người lộn ngược lại biến thành con sâu”.
Từ đó Tát Nhĩ Hạnh bắt đầu âm thầm điều tra chân tướng. Người bằng hữu T
trở thành trợ thủ chính của anh. Cha của T mất việc còn hắn chỉ là một
kẻ lang thang, đối với hắn, trèo tường khoét vách, nghe ngóng thông tin
chỉ là việc vặt vãnh.
Cố Phán Phán đã dọn khỏi ký túc xá, chẳng thấy đi học nữa.
Tát Nhĩ Hạnh tìm gặp chị cả ký túc xá và hỏi han tình hình gần đây của cô.
Tát Nhĩ Hạnh và chị cả vốn quen nhau sau lần cùng làm người dẫn chương
trình trong một buổi tối liên hoan ở trường. Chị cũng biết chuyện giữa
anh và Tiểu Nhụy.
- Cố Phán Phán không ở trong ký túc xá nữa sao?
- Nó thuê nhà bên ngoài rồi.
- Cụ thể là ở chỗ nào?
- Bọn chị cũng không ai biết. Cậu tìm nó có việc gì không?
- Không có việc gì, em chỉ muốn cùng cô ấy trò chuyện về Tiểu Nhụy thôi.
- Cậu rất thân với cô ấy sao?
- Mới gặp đôi lần, không quen lắm, em chỉ biết cô ấy là bạn thân của Tiểu Nhụy.
- Nó và Tiểu Nhụy đúng là bạn thân nhưng phẩm cách hai đứa lại quá khác nhau.
- Khác thế nào?
- Hồi còn chưa dọn đi, Cố Phán Phán suốt ngày quanh quẩn ngoài quán
Internet thậm chí đến đêm cũng không về ký túc xá. Mối quan hệ xã hội
của con bé rất phức tạp, rất hay thấy xe hơi hạng sang tới trường đón
đưa…
Nói đến đây, chị ta chợt che miệng:
- Này… Không phải cậu phải lòng Cố Phán Phán này rồi đấy chứ?
Tát Nhĩ Hạnh cười:
- Đúng vậy! Chỉ có cô ấy mới có thể thay thế Tiểu Nhụy.
Cuối cùng, Tát Nhĩ Hạnh cũng bắt gặp Cố Phán Phán ở cổng trường. Anh liền
bám theo và lần ra được địa chỉ của cô. Sau đó, Tát Nhĩ Hạnh lại nắm
được nguồn tin khác cho hay Cố Phán Phán có một người em trai tên là Du
Huy, cùng chị gái lặn lội lên Tây Kinh, trước giờ vẫn vô công rồi nghề…
Sau đó, anh phái T ngấm ngầm điều tra gã nhà văn. Đúng là gã và Cố Phán
Phán từng qua lại với nhau một bận, nhưng khoảng hai mươi mấy ngày trước khi Tiểu Nhụy bị hại, hai người đột ngột cắt liên lạc.
Nhưng
không ai có thể chứng minh rằng vào cái đêm xảy ra chuyện, Tiểu Nhụy đã
đi cùng Cố Phán Phán. Những người trong ký túc xá chỉ nói tối hôm đó
Tiểu Nhụy có vẻ rất vui tươi phấn khởi, trước khi đi, cô còn chào tạm
biệt từng người…
Tổng hợp lại toàn bộ những manh mối trên, Tát
Nhĩ Hạnh khẳng định, những lời trong cuộc điện thoại bí ẩn đó chắc chắn
không phải là nói xiên nói quàng.
Tối hôm ấy, Tát Nhĩ Hạnh dẫn hai người anh em đến một nhà uống rượu. H quan sát sắc mặt Tát Nhĩ Hạnh, cậu rón rén hỏi:
- Anh Tân, sao gần đây anh cứ đi đi về về một mình thế?
- Anh đang giải quyết chút chuyện.
- Chả thấy để mắt tới tụi em nữa.
- Đối với anh việc này to hơn trời.
- Có cần bọn em giúp không?
- Mấy chú bắt tay với anh làm một cuộc điều tra.
- Điều tra chuyện gì?
- Nếu đang đi trên đường, tự dưng có một người bước tới đấm chú một cái, chú sẽ làm thế nào?
- Nếu nó bị thần kinh thì em sẽ chạy luôn, nếu nó là du côn trong vùng,
cao to hơn, em sẽ đành nhịn nhục cúi đầu đi mất, nếu nó thấp bé nhẹ cân
hơn, em sẽ leo lên cho nó một quả đấm.
- Nếu chú đang đi cùng bạn gái trên đường, tự dưng có người bước tới đánh bạn gái cậu thì sao?
- Em sẽ không chần chừ gì nữa mà xông lên cho nó ngay một đấm, không cần biết nó bị thần kinh, cao hơn hay thấp hơn em.
- Nếu nó đá bạn gái chú một cái thì sao?
- Em sẽ lao tới đã nó một cái.
- Nếu nó đập một viên gạch vào đầu bạn gái chú thì sao?
- Em sẽ lao tới đập một viên gạch vào đầu nó.
- Nếu… nó đâm chết bạn gái cậu bằng một nhát dao?
H lặng thinh.
Tát Nhĩ Hạnh nhìn đám bọt trong cốc bia trên tay rồi hạ giọng:
- Giả sử thôi!
J nói:
- Em sẽ… báo công an.
Tát Nhĩ Hạnh cũng từng nghĩ tới việc báo công an. Nhưng chỉ dựa vào một
cuộc điện thoại mơ hồ không rõ của ai mà đã nhận định gã nhà văn, Cố
Phán Phán và Du Huy có nhúng tay thì thật là hoang đường. Thứ cảnh sát
coi trọng là chứng cứ.
Anh ngước mắt nhìn J và hỏi:
- Nếu không thể báo công an thì sao?
- Anh Tân, có phải anh đã tìm ra hung thủ? – J nói.
Tát Nhĩ Hạnh không đáp mà hỏi dồn:
- Nếu không thể báo công an, chú sẽ làm thế nào?
J đứng phắt dậy và nói:
- Vậy thì hãy giao cho người anh em tên J đi giải quyết!
H nhìn J trong giây lát rồi cũng đứng phắt dậy, nói với Tát Nhĩ Hạnh:
- Còn một người anh em tên H nữa!
Tát Nhĩ Hạnh ngẩng mặt nhìn cả hai và cười:
- Cuộc điều tra hoàn tất. Nào, ngồi xuống uống rượu.
Hai người anh em cùng ngồi xuống. Tát Nhĩ Hạnh nâng chén, nói:
- Thật ra cũng chẳng có chuyện gì đâu. Anh tiện miệng nói chơi thôi mà.
Nhưng vì những lời nói vừa rồi của hai người, anh cụng một ly để cảm ơn!
Nói rồi Tát Nhĩ Hạnh đưa ly rượu lên miệng và dốc cạn. Anh muốn tự tay giải quyết.
Buổi tối hôm đó, anh lại trông thấy Cố Phán Phán bước ra khỏi cổng trường.
Cô mặc một chiếc áo phông đỏ cùng quần bò xanh lá cây, leo lên một chiếc taxi. Tát Nhĩ Hạnh cũng bắt một chiếc taxi bám theo.
Ngồi trên
xe, anh cứ nhìn vào cái đầu của Cố Phán Phán không rời mắt. Mười mấy
phút sau, chiếc xe đưa Cố Phán Phán quay về chỗ ở. Cô xuống xe và đi vào một tiệm băng đĩa trong ngõ. Tát Nhĩ Hạnh cũng xuống xe, đeo kính đen
và bước vào theo.
Cố Phán Phán đang chọn đĩa. Tát Nhĩ Hạnh cũng
chọn đĩa nơi cách cô một sạp hàng. Thoạt nhiên, Cố Phán Phán dường như
liếc nhìn anh, anh liền quay lưng lại ngay tức khắc.
Cố Phán Phán mua đĩa phim Trộm rường tráo cột của Mỹ.
Cố Phán Phán cất đĩa vào túi rồi rảo bước rời khỏi. Tát Nhĩ Hạnh cũng bám theo, thấy cô bước vào căn nhà thuê một tầng.
Tát Nhĩ Hạnh đợi vài phút rồi lãng đãng quanh quẩn trước căn nhà, dáo dác
quan sát bốn xung quanh. Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi thì Cố Phán Phán
lại bước ra. Bây giờ cô mặc chiếc áo hai dây dệt kim cùng chiếc quần bò
jeans boyfriend màu hồng, đeo túi xách màu bạc, để lộ ra bờ vai cùng bắp chân nho nhỏ. Cô không để ý tới Tát Nhĩ Hạnh vì mải vừa đi vừa nói
chuyện điện thoại: “Một lần hay một đêm?... Được thôi, thế anh giai ở
phòng số mấy?...”
Hôm sau, Tát Nhĩ Hạnh tự tay làm một chiếc đĩa
CD, mở đầu bằng một câu chuyện bối cảnh nước Mỹ, sau đó chèn cảnh anh và Tiểu Nhụy ở khu vui chơi. Anh đã từng quay cho cô một đoạn phim, Tiểu
Nhụy hòa lẫn giữa vô số trẻ con, ngồi trên ngựa đu quay và cười rất vui
vẻ, cứ mỗi một vòng quay lướt qua, cô lại vẫy tay chào Tát Nhĩ Hạnh…
Tối hôm đó, Cố Phán Phán tới xưởng in Hữu Bang để đóng khung đen lên tên gã nhà văn. Tát Nhĩ Hạnh dẫn theo T đến nơi ở của Cố Phán Phán. T thao tác nhanh thoăn thoắt, chưa đầy hai phút đã nậy được cửa sổ, hắn đứng ngoài canh gác còn Tát Nhĩ Hạnh trèo vào trong.
Căn phòng ngập ngụa
trong bừa bãi, cái chăn không gấp đẩy ùn trên giường, đồ lót đã phơi khô la liệt trên ghế và máy sưởi. Ngăn kéo tủ đầu giường để ngỏ, bên trong
có mấy cuốn tạp chí cũ và hai hộp bao cao su loại rẻ tiền. Mùi của nhà
đất xộc vào mũi Tát Nhĩ Hạnh.
Đĩa phim Trộm rường tráo cột được
đặt ngay trên cùng xấp đĩa, Tát Nhĩ Hạnh cũng bắt đầu “trộm rường tráo
cột” thay chiếc đĩa bên trong bằng chiếc đĩa mình mang theo. Chợt nhìn
thấy cuốn lịch niên giám ở đầu giường, anh bước lại gần, giở tới ngày
mùng tám tháng ba và nhìn chăm chú hồi lâu…
Sau khi mọi thứ đã
xong xuôi, Tát Nhĩ Hạnh cho T đi về còn mình thì ở lại. Anh vẩn vơ mãi
ngoài ngõ đến khi trời đã rất muộn mới trông thấy Cố Phán Phán về nhà
bằng taxi.
Anh nấp vào trong cửa hàng băng đĩa, đi loanh quanh
một hồi rồi lấy chiếc điện thoại của Tiểu Nhụy ra, gửi cho Cố Phán Phán
một tin nhắn: “Bạn yêu, chúc ngày tết phụ nữ vui vẻ!”
Ngay lúc
đó, có tiếng nói vang lên từ bên cạnh: “Cho tôi một đĩa Trộm rường tráo
cột và một đĩa Mượn xác hoàn hồn nữa. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi ngước
mắt, trông thấy bóng dáng một người đàn ông tay cầm hai đĩa phim đang
thanh toán ở quầy thu ngân.
Chẳng bao lâu, T đã giúp Tát Nhĩ Hạnh lần ra địa chỉ của Du Huy.
Một lần nọ, Tát Nhĩ Hạnh lái xe bám theo cậu nhưng được một lúc thì mất
dấu. Du Huy đi bộ, lúc thì vào siêu thị, chốc lại vào công viên, Tát Nhĩ Hạnh đành đỗ xe hoặc lái lòng vòng. Lần theo dõi thứ hai, Tát Nhĩ Hạnh
đã có kinh nghiệm hơn, thay vì theo dõi bằng bốn bánh, nay anh chỉ dùng
hai chân.
Du Huy đi vào một quán Internet nhỏ xíu và chọn máy
tính. Tát Nhĩ Hạnh lẳng lặng đi qua sau lưng cậu, liếc nhìn thấy cậu
đang ngồi đọc “Diễn đàn nửa đêm”. Tát Nhĩ Hạnh ngồi xuống ngay bên cạnh, mở máy, thong dong đọc tin tức, thi thoảng lại liếc sang máy Du Huy.
Anh cố gắng ghi nhớ số QQ của Du Huy trong đầu. Ngụy trang được vài
phút, anh lại quay sang, lần đầu tiên anh quan sát Du Huy ở khoảng cách
rất gần. Du Huy đang mải dán mắt vào màn hình, không mảy may để ý tới
ánh mắt của Tát Nhĩ Hạnh.
Người này cao chưa đến mét bảy, đôi mắt bé tí trong vô văn hóa, bọng mắt to, mũi củ tỏi, môi dày bịch, bên mép
còn dính một thứ gì đó đen đen, không rõ là vụn rong biển hay thớ thịt…
Chính là hắn, kẻ đã giết chết Tiểu Nhụy, Tát Nhĩ Hạnh chỉ muốn lao vào
xé xác hắn mà không thể được.
Một tiếng đồng hồ sau, Du Huy đứng
dậy rời đi. Tát Nhĩ Hạnh theo cậu vòng qua mấy cửa hàng buôn bán. Du Huy mua một cuộn dây thừng, tóc giả, vải trắng, cậu ta mua gì, Tát Nhĩ Hạnh mua nấy.
Du Huy lật đật đi về phía xưởng phim. Tát Nhĩ Hạnh mơ
hồ đoán Du Huy đang định giả ma. Anh không bám theo nữa mà ghé vào cửa
hàng đồ điện mua một chiếc máy thu âm siêu nhỏ, thử ghi lại vài câu,
thấy rất rõ ràng.
Bước ra khỏi cửa hàng, bụng anh bắt đầu réo lên ùng ục. Lúc này anh mới sực nhớ ra mình chỉ mải miết theo dõi Du Huy mà lúc trưa vẫn không có gì bỏ bụng. Anh nhìn quanh, thấy một cửa hàng
McDonald bèn mau chân bước tới. Lúc đó đã quá giờ ăn trưa nên người
trong quán cũng chỉ lác đác. Anh mua một phần Big Mac, một cốc Coca, tìm chỗ trống rồi ngồi xuống ngấu nghiến ăn uống.
Mấy cô nữ sinh
trung học ngồi gần anh vừa ăn vừa ríu rít tán gẫu. Tát Nhĩ Hạnh chợt nảy ra một ý, anh liền quay sang chủ động bắt chuyện.
- Mấy em gái ơi, anh có thể nhờ các em một chuyện được không?
- Có chuyện gì hả anh?
- Giúp anh ghi âm mấy câu.
- Ghi âm?
- Chỉ cần đúng một câu nói “anh yêu, chúng ta sẽ ở chung với bố mẹ sao” là được.
- Để làm gì?
- Chơi khăm.
- Thế bọn em được gì?
- Anh mua cho mỗi người một cây kem.
- Được đấy, được đấy!
Một nữ sinh gầy chỉ vào một nữ sinh mập mạp và nói:
- Để bạn này đi. Nó từng đóng kịch rồi đấy!
Nữ sinh mập nói:
- Có cần phải giả giọng ma không anh?
- Tùy em! – Tát Nhĩ Hạnh cười.
Cô bé đón lấy máy ghi âm và làm giọng rùng rợn: “Anh yêu, chúng ta sẽ ở chung với bố mẹ sao?”
Mấy cô bé rộ lên cười, những tiếng cười cũng được ghi vào. Tát Nhĩ Hạnh nói “cảm ơn” rồi mua kem cho mấy cô bé. Anh cất máy ghi âm và rời đi.
Từ giờ tới lúc trời tối hãy còn lâu lắm, anh liền gọi điện thoại cho T:
“Chú hãy lập tức tới chỗ Du Huy, túc trực gần đó quan sát tình hình. Tầm muộn muộn anh sẽ tới”. T đáp: “Không vấn đề, thưa anh!”. Cúp máy, Tát
Nhĩ Hạnh ngả mình trên một chiếc ghế băng bên vệ đường toan nghỉ ngơi
một chút. Trên chiếc ghế băng gần đó, có một người cũng đang nằm co ro,
chắc là kẻ khất thực.
Khi Tát Nhĩ Hạnh tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Anh bước khỏi ghế và bắt taxi đi về nhà Du Huy. T đang ngồi trước
cửa một quán nhỏ xem người ta đánh cờ. Tát Nhĩ Hạnh bước tới, T lập tức
đứng dậy.
- Du Huy về chưa?
- Dạ chưa! Bố mẹ hắn ở nhà, ngủ rồi.
- Sao chú biết?
- Đèn phòng ngủ tắt từ sớm.
- Anh muốn vào đó.
- Để em gỡ cửa sổ phòng khách.
- Nhớ đừng đánh rắn động cỏ.
- Cửa nẻo mấy cái nhà cho thuê này dễ không ấy mà!
- Chú cần bao lâu?
- Anh cho em bao lâu?
- Nửa tiếng đồng hồ?
- Cậy cửa nhà giam mới cần bằng ấy thời gian. – T nói rồi khì cười, đoạn
ngó nghiêng hai bên và thoăn thoắt leo vào trong sân. Chỉ vài phút sau,
hắn đã mở được cửa vườn đi ra mà không hề phát ra một tiếng động, hắn
khẽ nói:
- Anh Hạnh, ok rồi.
Tát Nhĩ Hạnh nói:
- Xong việc rồi, chú cứ về đi!
- Anh phải coi chừng đấy! – T nói.
- Không sao! – Tát Nhĩ Hạnh đáp.
Sau khi T đã đi khỏi, Tát Nhĩ Hạnh leo vào phòng của Du Huy.
Im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ nghe thấy tiếng nước rỉ ra nhỏ giọt từ
cái bồn cầu xập xệ trong nhà vệ sinh. Tát Nhĩ Hạnh quan sát cách bài trí trong phòng, khẽ khàng dịch chuyển chiếc sô pha và nấp đằng sau, quấn
vải trắng đội tóc giả rồi nằm yên tại đó…
Tôi từng khuyên người đời câu này đến rã miệng “Đừng bao giờ đóng giả ma quỷ, nếu không sẽ rước đến những điều huyền hoặc.”
Trong màn đêm đen kịt, Tát Nhĩ Hạnh cơ hồ cảm thấy mình như thực sự biến
thành một oan hồn, còn cơ thể giờ này chỉ là đi mượn. Anh cảm thấy rõ
ràng có vô số oan hồn chưa thác đang lởn vởn giữa không trung, chúng coi anh như đồng loại, bắt đầu từ từ vây xung quanh anh, bám chặt, chen
chúc, trêu chọc…
Anh đã đợi lâu, rất lâu, đột nhiên một con chuột chạy vụt qua mu bàn chân khiến anh giật thót tim.
Ngay đúng lúc trống ngực Tát Nhĩ Hạnh đập dồn dập thì chuông cửa vang lên,
Du Huy đã quay về. Cậu uống đầy một bụng nước lã, mò mẫm tìm tới chiếc
sô pha và nằm xuống…
Tát Nhĩ Hạnh cố nín thở và kiềm chế nhịp tim. Anh chậm rãi đứng dậy và ấn nút bật máy ghi âm…
Xin khuyến cáo thêm một lần nữa: Đừng bao giờ giả làm ma quỷ, nếu không sẽ rước đến những điều huyền hoặc.
Tát Nhĩ Hạnh có chết cũng không thể nào ngờ rằng giọng nói của cô nữ sinh
trung học trong máy ghi âm lại đột nhiên biến thành một thứ giọng nam
quái đản: “Hắn nấp sau lưng người khác, ngươi nấp sau lưng hắn, ta nấp
sau lưng ngươi…”
Du Huy nhảy dựng lên như lò xo, chạy thục mạng vào phòng ngủ.
Tát Nhĩ Hạnh cũng bàng hoàng một lúc rồi gấp gáp chạy ra ngoài.
Trên đường, Tát Nhĩ Hạnh nghe đi nghe lại đoạn ghi âm nhưng vẫn không thể
nhận ra đó là giọng của ai. Anh suy nghĩ trên suốt đường về, cuối cùng
cho rằng đây chính là giọng người đàn ông đã tiết lộ chân tướng cho anh. Tát Nhĩ Hạnh từng hỏi người đó: “Anh là người phải không?” Nhưng thật
tình cờ, đã hết hai mươi câu.
Không phải người Trung Quốc, cũng không phải người nước ngoài, thế thì là người gì?
Người ngoài hành tinh? Hoang đường! Tát Nhĩ Hạnh chẳng tin thứ đó.
Ma quỷ? Lại càng hoang đường hơn. Giống hệt cha mẹ mình, anh là một người kiên quyết theo chủ nghĩa duy vật.
Chẳng lẽ “thứ” người không ra người, ma không ra ma này đang nấp sau lưng anh ngay trong giờ phút này?
Anh ngoái đầu lại nhìn, đường xá vắng tanh không một bóng người.
Trong số hai người anh em của Tát Nhĩ Hạnh thì J là cao thủ máy tính. Hôm
sau, Tát Nhĩ Hạnh nhờ cậu ta đánh cắp tài khoản QQ của Cố Phán Phán.
Đến tối, anh lại theo dõi Cố Phán Phán lần nữa.
Cố Phán Phán rời nhà, bước lên một chiếc xe taxi. Tát Nhĩ Hạnh vẫn cho xe
bám đuôi đằng sau. Sau đó, anh thấy Cố Phán Phán bước vào một quán
Internet và gặp Du Huy. Tát Nhĩ Hạnh ngồi trong xe mở laptop, lên mạng
bằng wifi và đăng nhập vào QQ.
Du Huy đang online.
Tát Nhĩ Hạnh vừa lên mạng vừa quan sát tình hình trong quán Internet. Bên trong quán tối lờ mờ, anh chỉ thấy ông chủ quán đang ngủ gật trước cửa.
Khi Du Huy bước ra khỏi quán, Tát Nhĩ Hạnh lập tức gửi yêu cầu kết bạn tới
QQ của Du Huy. Đối phương nhận lời, không ai khác ngoài Cố Phán Phán.
Hai bên nói với nhau được vài câu, Cố Phán Phán gửi yêu cầu trò chuyện bằng hình ảnh. Anh nhận lời.
Thật ra cách đây một tuần, Tát Nhĩ Hạnh đã nhờ J cài virus Trojan vào máy
tính của Cố Phán Phán. Mọi thông tin trên mạng của Cố Phán Phán đều được Tát Nhĩ Hạnh ghi nhớ không sót một chi tiết. Cô thường hay theo dõi
truyện Liên bồng quỷ thoại trên mạng xã hội Thiên Nhai và “Diễn đàn Nửa
Đêm” trên website của công ty điện ảnh Kim Tượng. Nhưng cô chỉ ngầm đọc, không đăng bài bao giờ.
Một đêm, cô vào trang web đồi trụy của
Nhật, lướt xem rất nhiều ảnh đồng tính nữ. Lần khác, khi đang nói chuyện với người lạ mặt trên mạng, đối phương hỏi cô bao nhiêu tuổi, ban đầu
cô gõ mười tám nhưng rồi lại xóa đi viết thành hai mươi. Lại lần khác,
trong bức email gửi cho ai đó, cô viết một câu thế này: “Trên thế gian,
ngoài tiền ra tất cả đều là giả dối…”
Thậm chí, anh còn ghi đoạn
phim khi cô đang tán gẫu qua mạng bằng camera máy tính. Ngay lúc này, Cố Phán Phán gửi yêu cầu trò chuyện bằng hình ảnh, anh liền bật chính đoạn phim ấy cho cô xem.
Anh có thể tưởng tượng ra phen này Cố Phán Phán đã bị hù dọa đến kinh hồn
bạt vía đến mức nào. Trên thế gian này, còn gì đáng sợ hơn khi ta gặp
chính bản thân mình?
Anh dựa lưng vào ghế, lim dim đôi mắt và trút hơi thở dài.
Bõng nhiên anh nhớ đến câu nói nọ: “Hắn nấp sau lưng người khác, ngươi nấp sau lưng hắn, ta nấp sau lưng ngươi…”
Anh mở choàng mắt, qua gương chiếu hậu, anh trông thấy hình ảnh một người
đàn ông bé bằng ngón tay cái đang tươi cười vẫy anh. Anh cho cửa sổ xe
hạ xuống, nhìn về đằng sau nhưng chẳng thấy bóng ai.
Lần gã nhà văn tổ chức cuộc gặp mặt lần thứ hai tại trường Đại học Tây Kinh, Tát Nhĩ Hạnh cũng thấy Cố Phán Phán và Du Huy tới.
Hôm nay, Tát Nhĩ Hạnh chuẩn bị giết người.
Để làm Tiểu Nhụy vui lòng, anh từng thuê nguyên chiếc xe buýt số 5 tới đón cô.
Để lấy mạng kẻ đã giết hại Tiểu Nhụy, hôm nay anh cũng thuê nguyên chiếc xe buýt số 44.
Chiếc xe buýt đỗ trong khuôn viên một công ty bên cạnh trường, khi cuộc gặp
mặt diễn ra được non nửa, Tát Nhĩ Hạnh rời khỏi hội trường, đánh chiếc
xe số 44 sang và đỗ ngay trước tấm biển. Anh biết, mỗi lần Du Huy tới
trường thăm chị, cậu ta đều đi xe số 44.
Anh ngồi trong buồng lái, chăm chú theo dõi cánh cổng trường.
Dưới ghế ngồi, anh để sẵn một sợi dây thừng, anh sẽ lôi Du Huy tới thôn
Huyền Quái rồi thắt cổ hắn, treo lên cái cây kia để tế hồn Tiểu Nhụy.
Lúc ấy con đường trước cổng trường đại học Tây Kinh đã chẳng còn ai qua lại. Một cô gái chạy tới và hỏi lớn:
- Anh ơi, xe đi không?
- Xin lỗi, xe này đã được Đại học Tây Kinh thuê riêng rồi. – Tát Nhĩ Hạnh nói.
Cô gái ấy thất vọng bỏ đi, sau đó Tát Nhĩ Hạnh thấy hai chị em Cố Phán Phán và Du Huy chạy ra ngoài.
Hai người nói với nhau vài câu gì đó rồi Du Huy chạy về phía chiếc xe buýt. Lúc ấy, chiếc dây thừng dưới ghế như thể đang động đậy vì phấn khích.
Du Huy bước lên, thấy trên xe vắng tanh, cậu không chút nghi ngờ bèn chọn
chỗ ngồi xuống. Tát Nhĩ Hạnh nổ máy và cho xe lao đi như bay trên đường.
Anh vừa lái xe vừa nhớ đến Tiểu Nhụy, anh từng chở cô trên một chiếc xe
buýt dài, xuyên qua thành phố, về với thiên nhiên. Cô vui lắm, cứ bám
vào tay vịn chạy từ đầu xe về đuôi xe rồi lại chạy từ đuôi xe lên đầu
xe…
Kẻ giết hại cô đang ngồi im phăng phắc ngay sau lưng anh.
Chiếc xe buýt lướt vụt qua bến xe Du Huy cần xuống, cậu ngạc nhiên và tức
giận. Tát Nhĩ Hạnh nhấn chân ga sâu hết cỡ. Lúc này con đường vắng ngắt, Du Huy đang nằm trong cũi sắt, không còn quyền định đoạt bất cứ thứ gì
nữa.
Cuối cùng, Du Huy chợt đạp vỡ cửa kính và nhảy ra ngoài.
Tát Nhĩ Hạnh thấy vậy liền giảm tốc, dừng xe và tắt máy.
Nơi đây hoang vu như cõi chết, đã gần thôn Huyền Quái lắm rồi. Tát Nhĩ Hạnh áp lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền đầy cay đắng.
Lần ấy, Tiểu Nhụy vui lắm, cô cứ tựa vào vai anh và nói: “Nguyên một chiếc
xe to thế này mà chỉ chở mỗi mình em, trên đời này còn ai hạnh phúc hơn
em nữa?”
Tát Nhĩ Hạnh vừa lái xe vừa bảo: “Em muốn thành xe số nào thì nó sẽ thành xe số đấy, em muốn nó đi tới đâu thì nó sẽ đi tới đó.”
Tiểu Nhụy thêm vào: “Chưa hết, không phải mua vé nữa chứ!”
Tát Nhĩ Hạnh cũng thêm vào: “Chưa hết, trên đường đi còn có một tài xế đẹp trai bầu bạn nữa…”
Tiểu Nhụy khẽ đánh anh và nói: “Lại bắt đầu khoe mẽ bản thân.”
… Có ai đó đập vào cửa sổ xe. “Thình! Thình! Thình!”
Tát Nhĩ Hạnh mở mắt, bật đèn xe, đằng trước chẳng có ai.
Giữa nơi hoang vu hẻo lánh này, ai lại đập vào cửa xe được nhỉ? Anh xuống
xe, nhìn quanh quất xung quanh mà vẫn chẳng thấy ai. Anh thấy hơi lạnh
gáy liền quay vào khoang lái. Đang bật đèn và quay đầu xe thì chợt thấy
một cánh tay thò từ trên xuống ngoài cửa sổ, ra sức đập vào mặt kính ba
cái “Thình! Thình! Thình!”, đập mạnh thế này rõ ràng đang có thái độ uy
hiếp.
Anh vốn không tin vào chuyện ma quỷ thần thánh nhưng đến nước này cũng phải lạnh sống lưng. Anh đạp ga và phóng đi.
Anh chẳng kịp mảy may suy nghĩ tại sao trên xe đột nhiên lại có một cánh
tay quái đản vươn xuống, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
phải lập tức quay về thành phố! Cuối cùng phía trước cũng xuất hiện mấy
chiếc taxi chạy ca đêm đang đỗ bên đường chờ khách. Tát Nhĩ Hạnh dừng xe nhảy xuống và trèo lên nóc xe quan sát. Không có ai hết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT