Chu Hà Sinh cũng cảm nhận được hình như mình rất có cảm tình đối với Cố Viễn Thần. Anh cũng ko biết tại sao lại thế nữa? Chính là tự bản thân sinh ra cảm giác đặc biệt yêu thích đối với người này. Bất kể chuyện gì liên quan đến cậu ta, anh đều muốn biết. Muốn gặp người ta, muốn nói chuyện phiếm, chuyện gì cũng được cả.

Kỳ lạ? Mày thật ko bình thường mà. Hay tại mùa hè nóng quá nên não có vấn đề rồi. Haiz! Thật ngốc quá đi thôi. Miệng thì cứ liên tiếp khoa học với lý trí thế kia. Không phải là đã thích đàn ông rồi đó chớ. Cuối cùng, vẫn là giữ lấy tình bạn bè thân thiết là tốt nhất.

Thấy Cố Viễn Thần này tính cách có phần kỳ lạ, Chu Hà Sinh cũng có thể đoán được là cậu ta hình như ko có nhiều bạn bè lắm. Vậy thì kết thân thế nào đây? Làm sao để có thể dùng ngọn lửa nóng bỏng của nhiệt tình phá tan đi cái núi băng lạnh lùng sừng sững kia.

“Cố Viễn Thần, tối qua cậu ngủ có ngon không?” Chu Hà Sinh cười hề hề chạy nhanh lên để theo kịp bước chân Cố Viễn Thần. Hai người kẻ trước người sau, cách nhau khoảng vài bước chân. Vì cầu thang rất hẹp nên không thể sóng đôi cùng đi. Thế là, Chu Hà Sinh cứ kiên nhẫn duy trì vị trí của cả hai như thế.

“Cũng được.” Cố Viễn Thần không quay đầu lại, vừa trả lời vừa đều đặn bước đi.

“Cũng được àh! ” Chu Hà Sinh bỗng muốn trêu đùa tính khí kia. Thế là đến chỗ ngoặc của cầu thang, anh liền bắt đầu nói: “Hai mắt cậu sao lại đen thui thế kia? Vì lạ chỗ nên ngủ ko quen àh? Tôi lúc nhỏ cũng thường hay có thói xấu đó nha.”

Cố Viễn Thần dường như đang nhăn nhăn đôi chân mày dài, ra vẽ khó chịu mà nói: “Tôi đâu phải là trẻ con, dọn dẹp 1 chút là có thể ngủ ngay được rồi.”

Chu Hà Sinh àh 1 tiếng rồi đứng lại. Tay vịn lấy thành cầu thang, anh bắt đầu nói ra chuyện mình hồ nghi: “Vậy cậu có nghe tiếng động gì không? Tối qua anh nghe trên phòng 502 có tiếng lao xao gì đó. Thế là lên lầu 5 nhìn sơ 1 vòng, kết quả lại yên lặng như tờ.”

“Ý anh là phòng 502 có quỷ làm loạn àh?” Cố Viễn Thần cũng đứng lại, cậu quay đầu nhìn Chu Hà Sinh. Vẽ mặt kia là rất thản nhiên còn pha chút giễu cợt. Chu Hà Sinh liền có thể đọc được ngay hai chữ hoang đường đang hiện ra trong mắt cậu.

Quả nhiên có rất nhiều người ko tin quỷ thần. Chu Hà Sinh lòng thầm đắc ý, cười ha ha nói: “Ko phải đâu, anh đoán là có chuột hay gì đó phá phách thôi. Nên muốn nhắc cậu cẩn thận 1 chút. Đối diện phòng cậu có chuột, trước kia ko ai ở phòng 502 thì chẳng sao cả, còn giờ đã có người, chắc chuột đang chuẩn bị dời tổ đó. Hay là anh bảo với lao công, rồi chúng ta đến phòng 502 diệt chuột được ko? Coi như trừ hại, giữ gìn môi trường xanh sạch đó mà.”

Không ngờ là Cố Viễn Thần lập tức từ chối: “Không cần.” Cậu ta vừa nói xong, thì như cảm thấy là mình bị lỡ lời liền giải thích: “Phòng của tôi chỉ ở 1 mình thôi. Lại ko nấu nướng gì cả. Chuột chắc sẽ ko dời qua đâu. Với lại bọn chúng đã làm tổ chắc cũng lâu rồi, sẽ ko dễ diệt cho lắm.”

Mấy chuyện này là đương nhiên thôi, Chu Hà Sinh cũng chẳng để ý đôi co với Cố Viễn Thần làm gì nữa. Trong lòng vui vẽ, hai người cứ thế bước tiếp lên lầu. Anh chuyển đề tài đến chuyện bức thư của Cố Viễn Thần.

“Là người nhà gởi đến àh? Cậu vẫn là sinh viên mà, sao ngày nghỉ ko về thăm nhà, cũng ko ở lại trường, mà lại thuê phòng trọ ở ngoài như thế.”

Cố Viễn Thần nghe anh hỏi câu đầu tiên thì cũng tùy tiện ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện. Tay cậu bỗng nắm chặt bức thư thêm chút nữa. Sau đó trên mặt có vẽ khó xữ, chỉ giải thích thật ngắn gọn: “Tôi ko có nhà, trong trường cũng ko có chỗ ở.”

“Không nhà?!” Lòng Chu Hà Sinh bị hai chữ này làm cho đảo lộn hết 1 vòng. Ko thể nào dùng sự nhiệt tình của mình để chống chế được. Ông trời công bằng lắm nha. Người dù khổ cách mấy, cũng phải có được chút chở che nào đó chứ? Bỗng nhiên nhiệt tâm của anh lại dâng cao, liền mở miệng nói: “Chúng ta ko phải là hàng xóm sao. Thì cứ xem như người 1 nhà đi. Sau này có chuyện gì cần hoặc có khó khăn gì thì cứ tìm anh nha, anh sẽ giúp cậu!”

Cố Viễn Thần nghe ko sót lời nào từ bóng dáng sau lưng mình. Cậu quay lại nhìn anh thêm lần nữa. Ánh mắt thật tăm tối và bất động. Môi cậu mấy máy gì đó, như đang muốn nói ra rồi lại thôi. Sau đó lại nặng nề nện bước lên lầu.

Lúc này đã tới lầu 3, bỗng nhiên phạch 1 tiếng cửa ở phòng 302 bỗng mở rộng ra. Một cô gái có dáng người thon dài liền nhanh nhẹn bước ra rồi đóng sập lại ngay. Lúc đó, đôi mắt phượng dài và hẹp kia vẫn kịp đảo qua liếc bọn họ 1 cái. Nổi giận đùng đùng bước lên lầu 4, tiếp đó là âm thanh rung chuyển của tiếng gõ cửa.

Cố Viễn Thần và  Chu Hà Sinh chẳng màng đến mà đi tiếp. Lên đến phòng 401 thì chạm ngay mặt của Hồ Bích Mai. Chị ta mặc 1 cái áo ngủ bằng lụa ngắn cũng cỡn, đầu buộc 1 cái nơ màu xanh lá, đang đứng ở cửa dẩu môi sừng sộ: “Mày chửi ai hả?”

“Bớt vờ vĩnh đi!” Một cô gái khoảng 20 tuổi, mắt sáng, mũi cao, cằm cương nghị. Mặt mũi đều toát lên vẽ xinh đẹp. Đích thị là con gái duy nhất của Biện Trung Thành tên là Biện Chân. Cô ta ko hề dịu dàng như những thiếu nữ bình thường khác. Mẹ mất khi còn nhỏ, nên đã sớm rèn được tính tự lập cao. Tuy là 1 cô gái xinh đẹp, nhưng lại hay trêu đùa đám lưu manh tiểu tốt. Ngày 1 ngày hai rèn thành tính cách như 1 thằng con trai.

Cô cầm 1 cái áo trắng sấn đến người của Hồ Bích Mai, nhìn chị ta bằng nữa con mắt rồi chỉ chỉ vào chỗ bị dính bẩn mà nói: “Chị xem đi, tưới hoa cũng phải nhìn thử coi ở dưới có gì chứ? Cứ nhắm mắt tưới 1 chậu lớn thế kia? Nước bẩn cứ thế mà ào xuống dưới, dính cả vào đồ đang phơi của tôi đây này. Đồ vô ý vô tứ. Toàn bộ chăn màn của nhà thím Du đều hỏng hết cả rồi. Nhìn quần áo của tôi thử xem? Đây đâu phải là lần đầu tiên, đáng bị chửi lắm đúng ko? Đã bao nhiêu lần rồi hả?”

Thì ra là phòng của Hồ Bích Mai trồng hoa bên ngoài cửa. Bùn đất theo nước tưới chảy xuống những hộ ở lầu dưới.

Hồ Bích Mai nào có sợ gì sự dữ dằn của cô ta. Nhưng cái gọi là gái đẹp hết thời đối đầu với mỹ nữ đương xuân này thật giống như Chu Du gặp Gia Cát Lượng, là tức đến ói máu ra ngoài. Mà ác một nỗi Biện Chân lại thuộc loại càng giận thì càng đẹp. Bộ dáng kia thật trêu ngươi khiến Hồ Bích Mai phải gióng trống phất cờ, mặt đối mặt để bảo vệ danh hiệu mỹ nữ của mình. Thế là chị ta bày ra tư thế chẳng màn đến mà nói: “Ối trời, tôi có làm bộ làm tịch gì đâu kia chứ? Kia chẳng phải chỉ có 1 cái áo bị dơ thôi chứ gì? Tỷ tỷ ta đây quần áo thì hằng hà sa số nha. Cô muốn thì tôi liền đền cho 2 ba bộ, để dành mặc cho đến điên luôn nha.”

“Hứ! Ai thèm mặc đồ của mày!” Biện Chân lập tức hất mặt, khiến đóm tàn nhan nho nhỏ ngay chóp mũi cũng sáng lên theo. Toàn thân đều giận đến bốc khói: “Cái thứ như mày, suốt ngày chỉ biết tô son trét phấn. Có quái gì lạ lùng đâu mà bày đặt yêu với chả thích? Ăn rồi chỉ biết dụ dỗ chồng của người khác. Sao ko chịu nhìn lại mình đi, đồ hồ ly tinh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play