Cố Viễn Thần miễn cưỡng cười, đưa mắt nhìn thẳng vào anh. Đôi con ngươi trong suốt bình lặng đầy u ám. Hàng mi dài rợp bóng đến mê người càng khiến cho đôi mắt đen nhánh thêm thăm thẳm đến vô cùng.
“Chu Hà Sinh, thật lòng cảm ơn anh đã làm bạn cùng em”
Anh buộc phải đón nhận thân phận bạn bè này, ko cách nào từ chối được. Chu Hà Sinh giờ như đang bị cái lạnh của mưa tháng ba thấm vào người. Lòng lạnh quá, rất muốn ấm áp, thêm vào đó là đầu lúc nãy đang say túy lúy bỗng bị nước lạnh xối xuống khiến anh càng khiến anh khó chịu đến cùng cực.
Nhưng Chu Hà Sinh cũng ko phải là hạng người hay dầy mặt dây dưa. Anh mượn rượu để thổ lộ nỗi lòng, chứ ko phải phơi bày tình yêu để van xin sự thương hại của kẻ khác. Cho nên, lúc này giữa hai người có 1 sự trầm mặc thật lâu, thật lâu.
Cuối cùng thì tình cảm được kiềm chế cũng lên đến cực hạng. Cố bình tĩnh, cầm lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, rót vào đó lưng lững rượu. Đưa ly đến trước mắt Cố Viễn Thần, mặt Chu Hà Sinh có chút nóng lên do men say, bao nhiêu tâm tình trong lòng mình đều bộc lộ qua một câu nói đầy lưu luyến.
“Đến, vì bạn bè uống cùng anh 1 ly đi.”
Anh cầm lên, ko nói ko rằng hớp 1 ngụm thật nhiều. Cố Viễn Thần cũng không do dự, uống sạch nữa ly còn lại.
“Anh lần đầu tiên gặp em liền biết em là bạn bè đáng để mình giao du mà….”
Cố Viễn Thần thản nhiên nhắm mắt lại: “Em dù thế nào cũng ko ngờ anh nhiệt tình đến thế….”
“Ha, đúng thật, uống thêm 1 ly.”
…
Rượu nóng cay nồng trôi tuột xuống cổ họng, men say nhanh chóng bốc lên tận đầu. Chu Hà Sinh cảm thấy choáng váng, cái gì cũng mơ hồ. Cứ say đi, say bét nhè đi, ha ha, quả nhiên cũng ko tệ lắm.
Khi uống đến ly cuối cùng Chu Hà Sinh đã tựa vào người Cố Viễn Thần, rồi từ từ trượt dài xuống. Cuối cùng buông ra 1 câu: “Anh vẫn sẽ mãi đối tốt với em.”
Cố Viễn Thần lặng lẽ để cái ly xuống cạnh bên. Thấy anh nằm say khớt trên sàn nhà, miệng cứ thì thào thì thầm, ko bao giờ từ bỏ….Lúc nãy còn tĩnh thì nói cái gì là bạn bè, bạn bè, giờ toàn bộ đều nói ngược lại hết cả. Người say rượu thì cái gì nên nói,cái gì ko nên nói đều tuôn ra miệng sạch sẽ cả. Chu Hà Sinh cứ giữ chặt lấy hình bóng của người ta trong lòng mình, dù say cách mấy cũng ko muốn nghe lấy câu trả lời cuối cùng của cậu.
Chiều tối, có vài cơn gió nhẹ thoảng qua màn cửa bằng vải bông. Cố Viễn Thần đỡ Chu Hà Sinh lên giường nằm, rồi chầm chậm bước đến bên cửa sổ. Ko trung bên ngoài vì mây đen quầng vũ mà trở nên u ám, hỗn độn. Ko trăng, ko sao, chỉ có mây đen đang giăng kín tối tăm. Thỉnh thoảng giữa đó lại hé ra khe hở như 1 đôi mắt đang híp lại nhìn chòng chọc tưởng chừng có thể ăn tươi nuốt sống người ta bất cứ lúc nào. Xung quanh yên tĩnh lạ thường, tiếng mèo hoang cứ kêu mãi ko ngưng. Thật thê lương, thật tàn ác, thật quỷ dị, quanh quanh quẩn quẩn, lúc gần lúc xa, khiến cậu nhịn ko được cứ muốn bịt chặt lấy lỗ tai mình.
“Hà Sinh, đừng trách em tàn nhẫn. Em đều vì muốn tốt cho anh thôi.” Câu nói này cứ thẩn thờ trong lòng, mặt mày buồn bã, cho thấy rõ con người một thân một mình kia thật sự đang buồn đau vô cùng.
Bà Phùng trải qua sự việc này đúng là phải chịu một sự đả kích vô cùng to lớn. Ba đứa cháu còn đang sống sờ sờ ra đó, đùng một cái cùng 1 lúc chết sạch hết cả. Sao lại ko khiến bà phải khóc chết đi sống lại bây giờ. Bà cứ gào thét vừa báo tin dữ vừa mắng chửi bọn con trai và con gái của mình. Trước sau chỉ biết giậm chân hối tiếc.
“Tao đã nói với tụi bây thế nào. Bảo chuyển nhà, chuyển nhà, ấy vậy mà cứ nói ko được, ko được. Đó thấy chưa, hối hận chưa, chết hết cả rồi!”
“Áh ah, bọn ma quỷ đáng tùng xẻo kia, tụi bây kiếp trước tạo nghiệt ko đầu thai được, kiếp này lại làm loạn hại người vô tội. Mụ nội tụi bây, tao chờ ông trời đánh chết tụi bây dưới địa ngục, nguyền rủa tụi bây lên núi đao xuống biển lữa, vĩnh viễn ko được siêu sinh.”
Cùng một lúc, lời đồn đãi về ma quỷ trong tòa nhà này bị bà chửi mắng, nguyền rủa ko tiếc lời. Từ đó lại dẫn đến một nỗi sợ mơ hồ khác. Mà mèo hoang ngoài cửa sổ lại tăng lên nhiều ko biết là bao nhiêu. Chúng lại đồng loạt kêu lên như cộng hưởng, những âm thanh ma mị cứ thế lan tỏa vào ko khí đang âm trầm bất an. Như ko hề để ý đến sắc trời, bỏ mặc luôn cả sự hãy hùng được truyền miệng từ trước đến nay.
Thật quá đổi ma mị đi mất! Bất kỳ ai còn lại cũng đều tránh đi, ko dám nghe hay nói thẳng vào chuyện này nữa cả.
Thiết Hành vừa đến nơi này chẳng được bao lâu thì đã cảm nhận được sự khủng hoảng đang ngập tràn. Anh vỗ vỗ mũ, lý giải: “Vô duyên vô cớ, tám nhà, trước sau đã chết hết 8 người. Tỷ lệ này thật dọa người mà.”
“Mà cũng ko ai biết là người chết nào trên thi thể cũng có dấu tay cả nha. Nếu ko chắc còn đông vui hơn nữa àh.” Lữ Thiên vừa nói vừa nhướng mày nói: “Sếp Thiết, vụ án này càng lúc càng quái dị. Dấu tay của Văn Pháp thì ở bên ngực trái, chết vì cảm xúc quá độ. Văn Long, Văn Hổ chết do ngạt nước, dấu tay lại ở sau gáy. Dù tất cả đều là vị trí chí tử, nhưng 1 dấu tay đặt ở ngực thôi mà, liên quan gì đến cảm xúc quá độ dẫn đến tử vong như thế chứ?”
“Tôi biết, nên mấy nghi vấn đó mới chưa đủ để lập án được đó. Dấu tay lớn nhỏ ko đồng nhất, ko có vân tay, cũng ko biết là chất than gì, sao có thể dính mãi lên da ko phai như thế. Việc này đến cả bên pháp y chuyên sâu còn ko cách nào giải thích được kia kìa. Thậm chí nói là phản khoa học cũng có lý lắm đó. Bởi vậy, nếu bình tĩnh nghĩ lại, quyết định của Chư Cát cục trưởng tuyệt ko có sai lầm gì. Chỉ là tôi cố chấp, ko chịu từ bỏ thôi mà.”
Lữ Thiên hỏi: “Sếp Thiết, Chư Cát cục trưởng để mặc anh đều tra như thế hả?”
“Là cục trưởng, anh ấy cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”
“Ừhm, bất quá cục trưởng kia ra quyết định đối với vụ Hòe Thụ Lý này còn nhanh hơn cả tốc độ xét nghiệm tử thi nữa đó.”
Lữ Thiên làm mặt hề khiến cho Thiết Hành cười 1 chút, rồi lại nghiêm mặt mà nói: “Lữ Thiên, thật ra quyết định này của tôi chỉ có mình cậu biết thôi.”
“Cái gì?”
“Tôi nghĩ trước mắt nên ngấm ngầm xem lại nguyên nhân, để tiện cho việc điều tra ấy mà.”
“Hả?” Lữ Thiên giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu rõ. Cậu cười nói: “Sếp Thiết, em vẫn theo anh. Nhưng mà, em có vài lời muốn nói với anh.”
Thiết Hành nhìn cậu, Lữ Thiên nháy nháy mắt mấy cái mới nói: “Em cũng chẳng tin ma quỷ chi hết. Nhưng mà sếp àh, nếu như trực diện thẳng thừng điều tra mà ko có kết quả gì, hay là chúng ta thay đổi cách thức 1 chút, cũng ko phải là chuyện xấu gì mà? Anh còn nhớ lần trước có ký giả trong bài báo thứ hai nói về vụ Hòe Thụ Lý ko? Lúc thi công thì ngay tại đây có đào được quan tài, còn có cao tăng nói về trận pháp gì đó, làm chủ thầu ngã chết nữa nha. Việc này nếu chúng ta tìm ra được chút gì, nói ko chừng có thể làm rõ được chân tướng đó ạh.”
Thiết Hành vẫn trầm mặc nghe cậu nói hết, mãi lúc này mây đen trên mặt mới tan được 1 chút: “Chúng ta thật ra cũng chẳng câu nệ tiểu tiết trong điều tra làm gì. Mặc kệ là có quỷ thần hay ko, tất yếu đều phải ưu tiên cho phá án. Tôi hiểu ý của cậu, thôi thì cứ bắt tay thăm dò đi, nhưng đừng biến tôi thành ông già lẫm cẩm hay mê tín đó.”
Được sự chấp nhận của anh, Lữ Thiên vui vẽ hẳn lên, cậu hưng phấn mà nắm lấy Thiết Hành: “Sếp Thiết, em càng lúc càng thích anh đó nha! Đợi chút nữa, em sẽ đến miếu gặp cao tăng điều tra thử xem sao.”
Thiết Hành bị lay đến độ tim gan phèo phổi đều lộn hết cả lên. Anh giữ lấy bả vai của Lữ Thiên để cậu đừng nhảy cẫng lên như thế nữa. Có chút bất đắc dĩ, lại có chút nuông chìu mà nói: “Cậu đó….Tính tình vẫn y như trẻ con ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT