Xe của Lữ Thiên đang khởi động để chuẩn bị rời khỏi, thì một chiếc khác với túi đựng thư màu xanh lại trờ đến. Chủ nhân của nó ko ai khác chính là Tiễn Lạc.
“Nghe đây, nghe đây này! Báo mới đặc biệt đây!” Tiễn Lạc 1 tay lái xe, 1 tay vẫy vẫy tờ báo, từ đằng xa hét lớn.
Thiết Hành và Lữ Thiên đều đồng loạt đưa mắt về phía cậu ta, cùng cất tiếng hỏi: “Báo gì mới thế?”
Tiễn Lạc nhìn hai người đang mặc cảnh phục, rất hưng phấn vì đã mang đến tin tức nóng hổi. Bọn họ chắc tai to mặt lớn lắm đây, nên mới có thể ngồi trong chiếc xe như thế. Thế là cậu liền có chút xum xoe mà ha ha cười, nói: “Đây là báo đăng tin tức về chung cư này đó nha.”
Cậu cố tình để người ta tò mò, rồi mới đưa ra 1 tờ báo. Chỉ thấy tiêu đề to tổ bố ngay trang nhất đập vào mắt: “Cùng 1 chỗ có đến năm mạng người tử vong? Là sự cố ngoài ý muốn? Hay mưu sát?”
“Cái gì?” Thiết Hành nghe tin này thì như sét đánh ngang mày. Tay anh cứng nhắc cầm lấy tờ báo của Tiễn Lạc. Bụng dâng lên 1 trận giận dữ, mắng: “Nhảm nhí! Báo gì thế này? Quá sức nhảm nhí đi!”
Lữ Thiên nhìn thái độ của Thiết Hành rồi nhìn Tiễn Lạc đang bĩu môi: “Cho tôi 1 tờ đi!”
Tiễn Lạc lại lấy 1 tờ giống như vậy trong bao ra đưa cho Lữ Thiên. Lòng có chút tự hào, là mình đã đưa tin tức sốt dẻo như vậy đến mà, cũng đáng khen lắm chứ.
” Cùng 1 chỗ có đến năm mạng người tử vong? Là sự cố ngoài ý muốn? Hay mưu sát? Bọn ký giả này đã ở phía đông của tiểu khu Hòe Thụ lý nữa tháng nay rồi, cứ thế mà đào bới về mấy cái chết từ hai tháng trước đến giờ. Đầu tiên là 1 thanh niên ở lầu 5 thắt cổ từ căn hộ của mình. Tiếp đến là 1 bé gái ở lầu 1 bị dâu câu cá cắt đứt cổ mà chết, rồi đến cha của bé cũng bị cây sắt đâm xuyên qua người mà mất mạng. Cách đây vài ngày thì đến 1 hộ ở lầu ba, người con bỗng nhiên phát điên rồi hạ sát mẹ mình, sau đó nhảy lầu tự sát. 5 vụ án mạng xảy ra liên tiếp như thế, lại ở cùng 1 chung cư, dù là ngoài ý muốn, ắt hẳn cũng phải có lý do nào đó. Thật không khỏi khiến bọn ký giả quan tâm theo sát. Nghi vấn muôn trùng. Có thật là vô tình hay ẩn đằng sau đó còn có nguyên nhân sâu xa nào nữa hay ko?”
Lữ Thiên đọc hết hàng này đến hàng nọ, xem hết toàn bộ mấy lời lẽ ám chỉ trong đó. Đúng thật là dạo này đã xảy ra 5 án tử cùng 1 chỗ. Dù phía cảnh sát đã đưa ra kết luận là ngoài ý muốn, nhưng mỗi khi nhắc đến những cái chết đầy ghê rợn đó, thì thật ko khỏi liên tưởng đến mấy bộ phim hay tiểu thuyết kinh dị nào đó. Rồi nhào đầu vào tìm cách lý giải này nọ những điều mà thế giới thực tế vẫn còn chưa biết đến.
“Bọn ký giả này nên đi viết tiểu thuyết trinh thám luôn đi” Lữ Thiên xem xong thì trả tờ báo lại cho Tiễn Lạc, thật lòng cảm thán vài câu.
Thiết Hành nhăn mày, nhìn Tiễn Lac hỏi: “Cậu giao báo ở đây àh? Trong khu này có bao nhiêu nhà đặt báo thế?”
Tiễn Lạc gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Cũng ko hẳn thế, tôi ko giao báo sáng đâu. Trong khu này còn 4 nhà thôi hà. Tại tôi thấy báo đưa tin này nên nghĩ là bọn họ ko ít thì nhiều đều có dính dáng nên chắc sẽ muốn xem thôi.”
Nhìn bộ dáng như thế, thật giống như nhìn thấy tin gì vui lắm mà vô tư đi khoe với người khác cũng ko bằng.
Thiết Hành đang muốn nói gì đó, thì bỗng nghe tiếng bước chân đang dồn dập đến. Tiễn Lạc cũng quay đầu lại nhìn, thì ra là Chu Hà Sinh đang thở hỗn hển mà chạy đến trước mặt, liền lập tức giương tay chặn trước mặt anh.
“Này này này, anh đi đâu thế?”
Chu Hà Sinh dừng lại, dùng cánh tay quẹt đi mồ hôi đang nhễ nhại trên người, hít vào một hơi rồi ko nhiều ko ít mà trả lời: “Chạy bộ.”
“Giờ hơi trễ đó, chạy để tiêu thức ăn sáng àh? Hay là buổi trưa có đại tiệc phải ko?”
“Nói giỡn.” Chu Hà Sinh thật ko có chút hòa nhã nào khi nhìn thấy Tiễn Lạc đang cầm tờ báo lắc lư trước mắt mình, đôi mắt ti hí đang vô cùng say sưa.
“Cho anh xem cái này hay lắm nè. Là tờ báo đặc biệt đó, chuyện từ trước đến giờ đều lên trang nhất cả rồi!”
Chu Hà Sinh lập tức nhớ đến lần trước, cậu ta đã cho mình xem tờ báo nói về Cố Viễn Thần. Ảnh của Cố Viễn Thần trong đó thật quật cường với đôi mắt rất sâu sắc. Những lời đăng trong đó, anh ko hề tin đến nữa chữ. Anh ko tin cậu ta lại như báo nói là đi quấy rối bạn nữ cùng lớp. Nhưng biểu hiện của Cố Viễn Thần với Hồ Bích Mai ngày hôm nay cứ sờ sờ ra trước mắt đó, làm anh càng lúc càng ko tin vào chính hai mắt mình nữa.
“Tôi ko coi đâu.” Chu Hà Sinh theo phản xạ đẩy tờ báo trước mặt ra. Nhìn thật chướng mắt mà.
“Viễn Thần, đang nhớ đến cô ta hả?” Hồ Bích Mai hơi nắm lấy khuỷu tay cậu, mắt phượng mày ngài liếc qua cậu thanh niên đang trầm tư trước mặt.
Cố Viễn Thần ngồi giữa dưới ánh mặt trời đang chiếu qua rèm châu thật giống như 1 bóng ma. Hai hàng mi dầy rậm rạp càng khiến đôi mắt thêm buồn bã man mác. Đôi con ngươi đen nhánh như hai hòn mực, tĩnh lặng đến nỗi hút hết cả hồn phách của con người vào nơi sâu thẳm nhất.
“Không, tôi chỉ nhớ đến 1 câu chuyện cũ thôi.”
“Ra thế….” Ánh mắt của cưng thật dịu dàng lại có chút ưu tư, Hồ Bích Mai trong lòng thầm nói, nhẹ nhàng giơ tay lướt qua làn mi dài của Cố Viễn Thần. Thở nhẹ quá đi mất, mắt môi đều lấp lánh ánh hồng, chị ta hạ giọng thật thấp đầy mê hoặc nói: “Biết gì ko? Mày của cưng lúc nào cũng nhăn lại. Mỗi lần nhìn thấy nó…Chị đều nhớ đến Phủ Bình.”
Cố Viễn Thần trước sự thân thiết của chị ta, dù lòng là đá thì cũng khó tránh khỏi có chút cảm động. Cậu ko phải là chưa từng gặp qua phụ nữ dịu dàng bao giờ. Uyển Tình chính là người như thế, để cậu hiểu được nỗi đau khi mong ước mãi mãi sẽ không có kết quả. Giờ lại đối mặt với sự dây dưa tình cảm mềm dịu như nước của của Anh Tử, sợ rằng sẽ phải phụ tấm lòng của chị ta mà thôi. Nhưng lần trước chị đã đem chuyện hạt châu ra để ép cậu đồng ý với điều kiện của mình. Đây vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau. Cảnh này chính là đang diễn ra vào ngày hôm nay. Thật ko ngờ Hồ Bích Mai lại có thể tỏa ra một không khí ấm áp, để cậu cảm thấy được chút thân tình khi sống trong một mái ấm gia đình.
Thật sự, mãi tận bây giờ thì điều đó đối với cậu thật quá xa vời. Được người nào đó quan tâm, được người nào đó yêu thương. Khiến cậu nhớ đến người mẹ đã qua đời từ rất lâu rồi của mình. Nhớ đến sự dịu dàng trong sáng của Uyển Tình. Cũng nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, Chu Hà Sinh đã sốt sắng giúp mình đổi phòng như thế nào. Cậu không cách nào tưởng tượng được, vào ngày đó, cậu 1 thân 1 mình, ngồi trên chiếc hòm đen nhìn chằm chằm vào mớ giấy tiền đang bay phấp phới trên mặt đất. Thật giống như chính bản thân của cậu, đơn độc, xuôi rủi, tha phương, ko người quan tâm. Nhưng bỗng nhiên lại có 1 bóng dáng từ từ xuất hiện, tay vung vẩy chìa khóa, anh ta nói là hàng xóm của mình rồi cười như ánh trăng loang loáng vào chén rượu. Đã thế còn vờ như ko biết gì, lén dùng chân đạp lên, giấu đi tờ tiền giấy kia. Ngay tại thời điểm đó, bức tường phòng thủ trong tim cậu đã đổ ập xuống ko cách gì dựng lại được nữa.
Nhưng, việc này hẳn sẽ ko được lâu dài. Tình yêu thương của mẹ, cậu hưởng ko lâu dài. Ái tình, cũng ko lâu dài. Giờ đây sự quan tâm này, làm cậu phải sợ hãi, sợ rằng chắc cũng sẽ ko được lâu dài.
Nhất định.
Cố Viễn Thần cong môi thản nhiên nở một nụ cười đầy đau khổ. Bức rèm châu đang in bóng một thân hình với mái tóc ngắn. Sự ưu tư của cậu, sự mẫn cảm của cậu, nỗi niềm trong lòng cậu, đều khiến người khác mê đắm. Hồ Bích Mai buồn bã nhìn thật lâu, đôi mày liễu cong cong bỗng nhăn lại, cảm thán mà nói: “Chị thật ngưỡng mộ cô ta…”
Toàn bộ trái tim của cậu đều đã dành cho người đó….
[1] Nguyên văn là死亡報導 (Tử vong báo đạo) Báo chí đưa tin về những cái chết. Bạn Hữu cảm thấy như vậy quá dài, vì hầu hết tên chương của tác giả đều ko quá 4 chữ, nên đã sửa lại hơi khó hiểu như thế. Các bạn thông cảm chút nha ^.^