6 giờ chiều, trời dần tối đen lại. Phía tây mây cứ trùng trùng lớp lớp chất chồng lên nhau, như muốn che đi hết cả trời đất.
Biện Chân vừa ăn cơm xong, nhân lúc rảnh rang thì đến sào phơi đồ gom quần áo lại. Tay cô nhanh nhảu làm việc, mắt thì nhìn vào mớ quần áo đang phơi của Chu Hà Sinh ở lầu trên. Gió thổi gom nó lại thành 1 đống. Kia có quần dài màu vàng nạt, áo sơmi màu lam. Từng cái, từng cái một đều quen thuộc cả.
Bỗng nhớ đến hình dáng của Chu Hà Sinh lúc giúp mình sửa giá sách vào xế chiều hôm nay. Tóc ngắn hơi cong cong, đầu nghiêng nghiêng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Cô đứng sau anh ấy cầm 1 ly nước, lòng có nhiều cảm xúc thật kỳ diệu. Lúc thì êm ái ngọt ngào, lúc lại khấp khởi mừng vui.
Đã sớm có tình cảm với anh từ lâu. Sự nhiệt tình của anh, nụ cười của anh, cả hơi thở nam tính toát lên từ người anh. Ngày đêm tương tư, lo ngắn lo dài. Bất quá, tuy anh đối với mình tốt thật, nhưng cũng ko phải là đặc biệt gì cả. Lần trước còn nghe nói ở nhà có vị hôn thê xinh đẹp rồi. Biện Chân lòng lại nhói đau. Anh là đàn ông xuất sắc thế kia, đương nhiên là có nhiều phụ nữ xinh đẹp ưu tú theo đuổi. Tự bản thân mình cũng ko xấu, nhưng so với vị hôn thê lịch sự, gia giáo còn cả học đại học nữa, thật sự có thể hy vọng viễn vong được hay sao?
Tâm sự thiếu nữ vẫn ko thể giữ trong lòng được, tất cả lo lắng đều ảm đạm đều lộ cả ra ngoài. Bỗng nghe cách vách vang lên 1 tiếng đập thật mạnh. Biện Chân giật mình choàng tỉnh, bất an quay đầu lại.
Là Du Lộ Cương đang bước từ trong phòng ra. Dáng đi vất vưỡng, mắt hơi trợn lên. Biện Chân vừa định đánh tiếng chào, bỗng thấy bộ quần áo màu lam trên người cậu có dính thứ gì đó loang lỗ, quến cục lại đậm đen. Rất kỳ quái!
Du Lộ Cương giương mắt nhìn khoảng không trước mặt. Hai bàn tay gác lên bancon, ngón tay dính thứ gì đó đã đen sẫm lại, hình như lúc đầu nó có màu đỏ đỏ thì phải. Cẩn thận nhìn lại 1 chút, dường như có vài chỗ vẫn chưa đặc hết lại, khẽ móng tay cũng bị nhuộm đỏ cả.
Biện Chân bắt đầu cảm thấy ko ổn, liền nhỏ giọng gọi: “Anh Du àh!”
Du Lộ Cương như chẳng nghe thấy gì, vài giây sau thì khóe miệng bỗng chuyển động, cười thật quái dị. Cậu cười xong, thì nhoài người ra đằng trước, toàn thân bắt đầu nhảy ra khỏi bancon.
Biện Chân tận mắt thấy cảnh tượng trên. Quá bất ngờ đến độ muốn kêu lên cũng ko hét ra tiếng được. Cổ họng khàn khàn dính chặt lại. Cô dù có can đảm cỡ nào cũng ko kiềm được, chân đều đã nhũng ra mặt đất.
Tai nghe được tiếng va chạm sau đó. Là tiếng rơi chạm vào đất, tiếp theo xung quanh lại yên tĩnh lạ thường. Tim Biện Chân đập dồn dập tưởng chừng phá vỡ lòng ngực được. Cô dựa vào mép bancon, cố gắng giữ vững tinh thần nhìn thêm lần nữa.
Không phải ảo giác, không phải hoa mắt, dưới lầu là thân hình của Du Lộ Cương. Giờ mới ý thức lại, lầu ba, đây là lầu ba. Người chắc vẫn còn cứu được!
Biện Chân ko màng đến quần áo đang rơi xuống đất, cố giữ cho bản thân mình ko té nhào về phía trước, chạy vào nhà hét lớn lên: “Ba! Ba ơi!….”
Lúc Biện Trung Thành và Biện Chân xuống dưới lầu thì Du Lộ Cương đã nằm cứng đờ ra đấy. Người cậu ta có ko ít vết thương, những chỗ đó vẫn còn đang ứa ra máu. Sau đầu bị đập xuống rách toạt ra, miệng hãy còn phun ra máu tươi ướt đẫm cả cằm.
Vội vã điện thoại cho bệnh viện và cục cảnh sát. Ngay lúc này cháu của bà Phùng cũng vừa đến, liền bị Biện Trung Thành dỗ về nhà. Anh cứ ko ngừng đi tới đi lui nói: “Thế này là thế nào! Thế này là thế nào!” Biện Chân bỗng nhiên ah lên 1 tiếng, nắm chặt lấy cánh tay của ba mình mà nói: “Ba, còn thím Du, thiếm Du nữa. Thiếm ấy nếu thấy con mình như vậy….” Biện Trung Thành liền aiz 1 tiếng vỗ vỗ đầu rồi đẩy đẩy Biện Chân mà nói: “Con mau đi xem 1 chút đi. Sẵn tiện thì bảo Chu Hà Sinh xuống luôn, àh còn có Cố Viễn Thần nữa, bảo cậu ta xuống đây giúp 1 tay nha.”
“Dạ.” Biện Chân trước tình huống khẩn cấp này cũng dùng hết sức, ba chân 4 cẳng chạy lên lầu.
Vừa đến lầu ba thì thấy Chu Hà Sinh cũng đang hớt hảy chạy xuống. Anh thấy Biện Chân liền giữ lại hỏi: “Có người nhảy lầu àh? Anh vừa nghe phong phanh gì đó!”
Đúng vậy. . . Là anh Du chính mắt em thấy anh ấy nhảy xuống ạh…” Biện Chân nhìn anh nhớ lại chuyện kinh hoàng vừa rồi, bao nhiêu hoảng loạn đều dâng lên, miệng ko ngừng nghẹn ngào.
Chu Hà Sinh thấy hai mắt cô đỏ hoe, dù sao cũng là con gái, thấy chuyện khủng khiếp như thế sao lại ko bị dọa được chứ. Anh liền đến gần an ủi: “Ko sao, ko sao đâu, có anh ở đây, đừng sợ nữa nha.”
Cũng may, Biện Chân là cô gái can đảm hơn lệ thường. Được sự an ủi của anh cũng thấy bình tĩnh lại đôi chút. Cô lau lau nước mắt cùng Chu Hà Sinh đến phòng 301, lớn tiếng gõ cửa.
“Thiếm Du, thiếm Du àh!”
Biện Chân gọi to, Chu Hà Sinh cũng phụ họa theo. Mãi thật lâu cũng ko có tiếng trả lời. Chu Hà Sinh càng lúc càng có dự cảm ko ổn, liền lùi về sau 1 chút, dùng chân đá bung cửa ra.
“Áh!” Biện Chân đứng giữa nhà mà hét lên thật chói tay. Cảnh tượng trong phòng toàn bộ đập vào mắt.
Thân thể bê bếch máu của thiếm Du đang nằm sát bên cửa phòng bếp. Con ngươi trợn ngược đờ đẫn, trắng dã nhìn về phía trước. Máu chảy trên sàn nhà đã khô lại đọng thành vũng. Cạnh bên còn có 1 cái chén sắt, mép chén còn dính máu đỏ tươi hen ố cả lớp sơn màu vàng nhạt bên trong.
Cả phòng khách tràn ngập dấu tay máu, dường như có 1 người nào đó thấm máu sau đó thong thả ung dung đi dạo vòng quanh đây. Chu Hà Sinh hoảng sợ, phải đi bao nhiêu vòng mới có thể lưu lại dấu tay dày đặc thế này? Giờ anh chỉ biết một điều là nhìn nó thật quá kinh khủng đi.
Phía sau khẽ truyền tới đến tiếng bước chân. Chu Hà Sinh quay lại…., thấy Cố Viễn Thần cũng vừa xuống tới, phía sau còn có cả Hồ Bích Mai. Cậu ta nhìn đến xác của bà Du trong vũng máu, ánh mắt càng thêm trầm xuống, mày nhăn chặt lại, lặng lẽ quay đầu ra sau.
Hồ Bích Mai vốn dạn dĩ, hời hợt nhất trong bọn, bỗng nhiên cũng hét lên chói tai, rồi sẵn đà mà sà vào lòng Cố Viễn Thần. Cậu ta liền ý thức đẩy chị ta ra, nhưng sau đó lại cảm thấy ko nên xua đuổi một phụ nữ yếu ớt trước cảnh tượng kinh khủng thế này. Thế là cậu mặc kệ, cứ để cho Hồ Bích Mai dựa sát vào người mình, mắt lại 1 lần nữa hướng vào phòng trong.
Chu Hà Sinh cố bình tĩnh tiến đến gần, xem thử bà Du thế nào, quả nhiên đã lạnh ngắt. Anh lại cẩn thận đi ra, rồi yếu ớt bảo Biện Chân báo cho Biện Trung Thành biết, cũng là cố ý ko muốn để cô ta nhìn thấy cảnh này thêm nữa. Tiếp theo anh nhìn qua Cố Viễn Thần và Hồ Bích Mai đang ko ngừng run rẩy trong lòng cậu. Ánh mắt như là ko còn cách nào khác vậy.
Cố Viễn Thần nhìn anh hơi gật đầu, rồi kéo Hồ Bích Mai đang dán sát vào người mình ra, nói: “Tôi đưa chị lên lầu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT