Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 17: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hoàng Bích Ngọc

Người đang chìm đắm trong tình yêu thì ngay cả một phút cũng không tách ra được, Đường Tiểu Duy với Khổng Địch cũng không thể tránh, chỉ cần hai người có thời gian rảnh sẽ ở chung một chỗ, anh anh em em Bảo Bảo này rồi lại Bối Bối kia, chỉ cần là người tiếp xúc với họ thì không một ai là không ghê tởm cả.

Đường Tiểu Duy với Khổng Tịch hai người cũng không phải là người hay làm bộ làm tịch gì cả, trước kia thường giữ một khoảng cách nhất định hoặc là trầm ổn đứng đắn ở đó cũng không để cho đối phương làm ra những chuyện thiếu đứng đắn hoặc là làm bộ làm tịch, bây giờ nói rõ hết rồi, lại làm cho những người khác che mặt mà đi, cho nên hai người cũng không cần khách khí mà tởm lên tởm xuống.

Để tiện cho việc liên hệ, Khổng Địch liền đi mua hai cái điện thoại hoa quả, một cái màu trắng một cái màu đen, sau khi đồ đến tay, Khổng Địch cảm thấy cái màu trắng đẹp hơn, ở trong tay rồi thì rất dễ dụ dỗ, đem cái màu đen cho Đường Tiểu Duy.

"Buồn nôn quá đi, hai người các người quá buồn nôn." Lã Nam ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn Khổng Địch cầm điện thoại màu trắng chơi game, Đường Tiểu Duy cầm điện thoại màu đen chụp ảnh chung với Khổng Địch, nói muốn đặt hình nền điện thoại.

Hai người đang làm chuyện nhảm nhí, không ai quan tâm đến Lã Nam.

Lã Nam cũng không để ý: "Khổng Địch, tôi vẫn nghĩ cậu không hòa hợp với Phương Đạc vì cậu thích Tiểu Chính Thái, không ngờ đến cậu lại thích Lolita."

Vẫn không ai thèm để ý đến anh ta.

Lã Nam cũng không từ bỏ, lê mông đến bên cạnh Đường Tiểu Duy: "Tiểu Duy à Tiểu Duy à, sao em lại tùy tiện ở bên cạnh Khổng Địch chứ, cậu ta trừ bỏ cái vẻ ngoài hời hợt ra, một thân toàn tật xấu, cái con người này đặc biệt đặc biệt đáng ghét, sống chung một thời gian dài không ai chịu nổi cậu ta, cho nên nếu như bây giờ em đổi ý còn kịp, không bằng suy nghĩ đến anh một chút nha."

Hôm ấy Lã Nam không có ở đó, sau khi nghe được sự kiện đó, vô cùng tiếc nuối tại sao lại chọn ở nhà ngủ, Khổng Địch thế mà lại cùng người phụ nữ khác chạy, người phụ nữ kia thế mà lại là em gái của Đường Lâm, vị hôn thê của Phương Đạc, đồng thời cũng chính là Tiểu khả ái mà mình ngày nhớ đêm mong Đường Tiểu Duy.

"Oh, chết rồi." Khổng Địch đột nhiên hô lên một tiếng, làm Đường Tiểu Duy ở bên cạnh hoảng sợ, Khổng Địch vươn tay trái vuốt ve lưng của cô: "Bảo Bảo không cần sợ." Sau đó nóng nảy ném điện thoại lên sô pha, tức giận nói: "Không chơi, không chơi nữa, trò gì đây không biết, không bao giờ chơi nữa."

Đường Tiểu Duy tiếp tục nghiên cứu hình nền điện thoại của cô, không để ý đến anh, cô hiểu anh, Khổng Địch là một đứa trẻ, tình tính rất thất thường, càng dỗ càng lên mặt, bạn không để ý đến anh thì anh sẽ tự tốt lên.

Khổng Địch không nghịch di động nữa, bây giờ mới chú ý tới Lã Nam: "Này, ai mở cửa cho cậu vào?"

"Nửa tiếng trước tự cậu mở cửa cho tôi vào." Lúc Lã Nam nói đến hai chữ ‘‘tự cậu’’, thiếu chút nữa là nghiến răng để nói.

"Ơ, nửa tiếng rồi mà cậu vẫn chưa chịu đi à?" Khổng Địch lại hỏi.

"........" Lã Nam cảm thấy chính mình chuẩn bị phun ra một búng máu, vô cùng khó chịu, anh ta ngừng một chút, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại thấy Khổng Địch cầm lấy điện thoại, miệng lẩm bẩm: "Không được, mình không thể buông bỏ như vậy được, lại làm một lần nữa."

"Khổng Địch, anh ngồi dịch ra đây một chút, cái ảnh kia hỏng mất rồi." Đường Tiểu Duy kéo Khổng Địch.

Loại tình huống này, mọi người đều cảm giác chỉ số thông minh của mình bị kéo thấp xuống, nếu tiếp tục ngồi đây sẽ thấy giới hạn xấu hổ của mình bị đột phá, Lã Nam hô hấp không thông, cuối cùng cũng không tiếp tục nữa đi ra khỏi căn phòng đó.

Ngày nghỉ của Đường Tiểu Duy thật sự rất nhàn hạ, Khổng Địch của Đại Tứ cũng nghỉ lễ, hai người ngày nào cũng ở phòng trọ của Khổng Địch vui vẻ, vốn định trải qua thế giới của hai người, cũng không ngờ được lại có người quấy rầy.

Ngày hôm qua vừa tiễn Lã Nam, hôm nay lại Tiểu Bạch lại đến.

"Đúng là cuộc sống của vợ chồng son nha?" Tiểu Bạch nhìn Khổng Địch đang mặc tạp dề đứng dưới bếp, cảm thấy vô cùng hiếm gặp.

"Nếm thử đi." Khổng Địch mang môt đĩa vật thể lạ màu đen phóng đến trước mặt của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đưa mắt nhìn: "Cái thứ này là gì đấy?"

"Chú ý dùng từ, sao có thể dùng là ‘thứ’ được?" Khổng Địch từ trên cao nhìn xuống Tiểu Bạch.

"Đó là mì sợi, em vừa làm đấy, còn nóng hổi, nhân lúc đang nóng anh mau ăn đi." Đường Tiểu Duy vừa đi ra trả lời anh ta.

Tiểu Bạch run rẩy lắc đầu mấy cái, cô vừa làm còn nóng hổi.........

Khổng Địch cười rộ lên, quay đầu lại ôm lấy eo của Đường Tiểu Duy, lấy tay vuốt khắp mặt của cô, cười hì hì nói: "Xấu xa, thật là xấu quá đi."

Tiểu Bạch rùng mình một cái, đứng lên: "Cái này, tôi có chút lạnh, về nhà mặc thêm 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp