Cả nhà Trương Tiểu Huy ở đến mùng ba, ăn mừng sinh nhật Đường Y Y.

Từ bốn tuổi trở đi đến năm ba mươi tuổi, đối với Đường Y Y sinh nhật chỉ là một khái niệm để tính tuổi tác, đây là lần đầu tiên trong ngày sinh nhật của mình cô nghe người khác hát chúc mừng mình.

Cảm giác này không dùng từ nào có thể diễn tả được.

Trong ánh nến lung linh, hốc mắt Đường Y Y hơi ứa nước mắt, cô khẽ rũ đầu xuống, giơ tay lên chùi nước mắt.

Trên mặt cô lại là nụ cười tươi, Lý Tiểu Ngôn vỗ tay không ngừng, giọng trẻ con non nớt cất giọng hát, một lần rồi lại tiếp tục một lần.

Trương Tiểu Huy và Diệp Thời phối hợp cùng tiết tấu của con trai, ngay cả đôi môi mỏng của Tần Chính cũng bất giác nhếch lên thành hình nốt nhạc.

“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ…” Quý Tiểu Ngôn kêu lên – “Ước nguyện đi!”

“Mợ, nhất định phải ước nguyện.”

Đường Y Y cười nói – “Được.”

Trong tiếng nói non nớt như một người trưởng thành bé xíu của Quý Tiểu Ngôn, cô nhấm mắt lại.

Khóe môi Tần Chính khe nhếch lên, ánh mắt anh rơi trên sườn mặt Đường Y Y, tuông ra vài tia nhìn ôn nhu.

Anh chưa bao giờ được thấy qua hơi thở ấm áp xuất hiện trên người cô.

Đường Y Y mở mắt ra, cô để sát mặt vào một chút, thổi tắt nến.

“Mợ, không thể nói điều ước nguyện ra, mẹ nói vậy.” – Quý Tiểu Ngon ngở mạnh nói – “Mẹ nói để nguyện vọng ước nguyện trong lòng thì điều ước mới thành sự thật.”

“Sinh nhật năm trước của con, con ước một mô hình máy bay tập trận, sau đó nó xuất hiện trong phòng đọc sách.”

Đường Y Y nói – “Thực vậy sao?!”

Quý Tiểu Ngôn dùng sức gật đầu.

Diệp Thời đừng bên cạnh vuốt huyệt thái dương, máy bay đó là anh đi công tác mang về, nói sao con trai cũng không tin, nhất định nói là do siêu nhân thực hiện nguyện vọng của mình.

Sau này mỗi lần Diệp Thời mỗi lần cho con món đồ gì, đều là đưa trước mặt bé, hơn nữa còn hỏi bé – “Đây là ba đưa hay là siêu nhân đưa?”

Thường thường những lúc như thế này, Quý Tiểu Ngôn đều suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời – “Là siêu nhân đưa cho ba ba.”

Diệp Thời giận đến nghiếng răng, thiếu chút nưa là cắn con trai một ngụm cho hả giận.

“Bánh ngọt ăn ngon không?”

Tiếng nói của Trương Tiểu Huy kéo suy nghĩ của Diệp Thời quay về, anh lắc lắc đầu – “Không ăn.”

“Đưa cho Ngôn Ngôn ăn đi.”

Quý Tiểu Ngôn cầm miếng bánh ngọt – “Cảm ơn ba!”

Diệp Thời nhéo nhéo khuôn mặt của bé, dùng sức không nhiều, rất nhẹ.

Anh lườm Đường Y Y và Tần Chính một cái, hai người vô cùng hài hòa, hài hòa đến mức anh cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Nhưng Diệp Thời không có nói suy nghi của mình cho Trương Tiểu Huy nghe.

Đường Y Y ăn bánh ngọt, từng tia từng tia ngọt ngào quánh vào đầu lưỡi, nhanh chóng tràn ngập khắp ngóc ngách hẻo lánh khoang miệng, một chút trượt vào họng, hương vị phủ khắp dạ dày.

Cô hé miệng, mân môi làm rớt ít bơ dính trên khóe môi.

Tần Chính nói – “Muốn ăn thêm không?”

Đường Y Y nói – “Không.”

Tần Chính nói – “Lại đây một chút.”

Đường Y y không biết chuyện gì đang xảy ra, Tần Chính vươn tay, ngón cái chà qua khóe miệng của cô, miếng bánh ngọt còn sót lại rơi xuống.

Trương Tiểu Huy và Diệp Thời thấy nhưng không nói gì, mấy ngày gần đây họ luôn liên tục bị kinh hãi nên cũng dần …quen.

Đường Y Y nói – “Tiểu Huy, mặt mũi Ngôn Ngôn toàn là kem.”

Trương Tiểu Huy cuối đầu nhìn lại, con trai ăn thiếu chút nữa mặt dán vào măm bánh kèm.

Khóe miệng cô giật giật, lấy tay níu lấy cổ áo con trai – “khăn giấy ướt.”

Ngay lập tức nhận được khăn giấy ướt do Diệp Thời đưa qua.

Loại ăn ý như thế này chỉ có ở vợ chồng vành tai tóc mai chạm nhau, sớm chiều khắng khít, trải qua nhiều năm bên nhau mà có.

Đường Y Y nhìn thấy lập tức giật mình.

Ăn xong bánh ngọt, từng người trở về phòng, Tần Chính lấy nước cho Đường Y Y rửa chân.

Anh nhìn người con gái trước mặt không động đậy, thì giương mắt hỏi – “Sao em không để chân vào chậu?”

Đường Y Y thả lỏng mặt mày – “Để em tự mình làm đi.”

Tần Chính cầm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, để vào trong nước ấm – “Chờ đến khi em khỏe mạnh hoàn toàn, em có thể tự mình làm.”

Anh nắn bóp cho cô một cách thành thạo, từ lòng bàn chân của cô đến bắp chân, thỉnh thoảng hỏi thử cảm giác của cô rồi điều chỉnh lực tay của mình.

Con người là một loại sinh vật rất kỳ lạ.

Có một số việc họ nghi suốt đời này mình sẽ không bao giờ làm đến, nhưng đến một ngày nào đó, họ làm, chẳng những không mảy may oán hận mà còn cam tâm tình nguyện đi làm.

Nhìn lại suy nghĩ lúc trước của bản thân thì cảm thấy lúc đó bản thân mình tự tin vô cùng, ngông cuồng tự đại, đến lúc nhìn lại mới thấy bản thân mình lúc đó ngây thơ vô cùng.

“Thoải mái hơn chút ít nào không?”

“Ừmm…”

Đường Y Y xoa xoa ấn đường đang nhíu lại, từ từ giãn ra – “Được rồi.”

Tần Chính lấy khăn lông lớn bao chân Đường Y Y lại, lau sạch sẽ nước trên chân cô, rồi cuốn ống quần Đường Y Y bỏ xuống, ôm cô lên giường.

“Để anh đi lấy nước.”

Đường Y Y nằm trong chăn ấm áp, khóe mắt liếc nhìn người đàn đàn ông đang khom người bưng chậu gỗ vào phòng vệ sinh, động tác của anh quen thuộc vô cùng.

Cô trầm lưng co người lại, cho đến khi cả người đều quấn chặt trong chăn.

Trong bóng tối, Đường Y Y trợn tròn mắt, cắn móng tay, sau đó gãi gãi lòng bàn tay, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.

Vật đè trên người bỗng dưng biến mất, ánh đèn lan vào trong tầm mắt cô, cô nhìn thấy Tần Chính đang gần mình trong gang tấc.

“Sao lại che kín cả đầu?”

Tần Chính thuận tay vuốt tóc trên trán Đường Y Y, cảm giác ẩm ướt truyền đến người cô qua lòng bàn tay anh – “Mướt mồ hôi thế này.”

Đường Y Y đè tay anh tay, ngăn cản hành động tiếp theo của anh.

Tần Chính nhíu mày, anh cúi người hôn Đường Y Y, hôn từ môi đến trán, lướt qua ấn dường hôn dần xuống dưới.

Không đến hai phút sau, Tần Chính từ trong cổ Đường Y Y ngẩng đầu dậy – “Sao vậy? có chuyện gì?”

Cô không bình thường!

Không biết bắt đầu từ khi nào.

Nhưng Tần Chính ghét loại cảm giác này vô cùng, nó khiến anh không biết phải làm gì.

Đường Y Y đổi tư thế - “Tần Chính, em có lời muốn nói với anh.”

“Khéo vậy?!” Tần Chính cong môi cười nói – “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Anh tùy ý nằm chết dí bên cạnh Đường Y Y, một tay lót sau ót, gối đầu lên, tay kia bỏ vào túi quần. – “Em nói trước đi.”

Đường Y Y nhắm mắt lại, cô nhìn cây cỏ được trang trí cố định trên vách tường, bình tinh thốt ra một câu từ trong miệng – “Tần Chính, chúng ta ly hôn đi.”

Trong phòng yên tĩnh một giây.

Sau đó là người đàn ông trố mắt căng giọng nói – “Em nói gì?”

Đường Y Y nói – “Người khác không biết, bất quá trong lòng hai chúng ta đều hiểu, khi đăng ký kết hôn tình hình ra sao, vì sao phải làm vậy.”

Càng nói, giọng cô càng thoải mái.

Tần Chính bỗng dưng ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Đường Y Y, hô hấp của anh vẫn như cũ không bộc phát nặng nề, tựa như bản thân đang cố gắng áp chế tâm trạng của mình.

“Em muốn ly hôn với anh?”

Đường Y Y gật đầu – “Đúng vậy, ly hôn.”

Một lúc lâu sau, Tần Chính cúi đầu cười ra tiếng, vẻ mặt kinh dị, trong giọng nói để tia nguy hiểm – “Đường Y Y, em biết tôi nhất định sẽ không đồng ý.”

Đường Y Y nhìn Tần Chính, sau đó nói tiếp – “Anh sẽ đồng ý.”

Lửa giận cuồn cuộn trong mắt Tần Chính, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng lý trí của anh.

Anh nắm lấy bả vài của Đường Y Y, nhưng không ra tay bóp mạnh.

“Vì sao phải làm vậy?” Vài chữ tuông ra từ kẽ răng Tần Chính, anh lập lại từng chữ từng chữ một – “Nói cho anh biết, vì sao phải làm vậy?”

Đường Y Y nói – “Bởi vì em muốn thử thay đổi cái nhìn hoàn toàn về anh.”

“Chỉ có làm vậy, em mới cảm thấy được gong cùn trên cổ mình thực sự được mở ra, anh hiểu không? Tần Chính?”

Nếu như không ly hôn, Đường Y Y vẫn nhớ mãi cảm giác Tần Chính bức bách cô lúc trước ra sao, uy hiếp cô như thế nào.

Cảnh tượng hai người đến Cục Dân Chính hiện rõ trong tâm trí cô, cho đến ngày hôm nay, trong lòng Đường Y Y vẫn có bóng ma.

Cho dù Tần Chính làm nhiều chuyện vì cô, nhưng hai người vẫn mãi trong ngõ cụt.

Cho dù bên ngoài tô vàng nạm ngọc đẹp đẽ ra sao, ngõ cụt vẫn là ngo cụt, chật chội, u ám, tuyệt vọng.

Tay Tần Chính siết chặt chiếc hộp nhỏ trong túi quần, anh ngửa đầu ra sau, hầu kết lăn lộn, lệ khí và thất vọng xen lẫn vào nhau hiện rõ trên mặt anh.

“Em có phải cảm thấy bản thân mình nhìn thấu con người tôi?”

“Nếu không nhìn thấu anh.” Đường Y Y nói – “Vậy chứng tỏ trong suốt thời gian qua anh không phải thành tâm thật ý chăm sóc em.”

“Còn chưa đủ thành tâm thật ý?” Giọng nói Tần Chính trầm thấp vô cùng, trong đó xen lẫn khổ sở và đầy tiếng thở dài – “Đường Y Y, tôi chỉ còn thiếu móc tim móc phổi cho em xem.”

Đường Y Y nói – “Cho nên em nhìn thấu còn người anh.”

Cô biết rõ Tần Chính sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để mối quan hệ của hai người biến chuyển giống như nam nữ bình thường yêu đươngn hau.

Mà không phải núp dưới bóng của chủ nhân và vật phẩm.

Trong phòng khôi phục lại không khí tĩnh mịch.

Kim rớt còn có thể nghe thấy tiếng.

Đường Y Y nằm, Tần Chính ngồi, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong giờ phút này, những chuyện xảy ra trong suốt những năm tháng qua lướt qua tâm trí hai người như từng thước phim quay chậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play