“Em còn ở đó làm gì?”

Nhìn người con gái hoàn toàn không coi lời nói của anh ra gì, Tần Chính nổi cơn giận dữ – “Tôi nói tôi muốn đi tắm.”

“Anh có tay có chân.” – Đường Y Y nhìn như thế nào cũng cao 1m68, không phải dạng tướng tá nhỏ nhắn xinh xắn, đứng gào lên, tư thế cũng không phải dạng vừa – “Anh không biết mở nước à?”

Tần Chính sửng sốt.

Sau một khắc, ánh mắt anh trầm xuống – “Em muốn chết phải hay không?”

Hô hấp của Đường Y Y dồn dập, trừng mắt nhìn anh.

Hai người không một tiếng động giằng co lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Tần Chính nhẹ nhàng nở nụ cười, anh cúi người tới gần, nắm lấy một tay Đường Y Y đặt lên ngực mình, môi cắn nhẹ vành tai Đường Y Y.

“Nhìn em như thế này, so với trong quá khứ càng có ý tứ, đúng không?”

Đường Y Y rợn cả tóc gáy.

Phòng tắm rộng rãi xa hoa, tràn ngập hơi nước, bóng dáng hai người lay động cạnh bức tường trắng, lẫn vào nhau, rồi lại tách ra.

Tần Chính dựa người vào biên bồn tắm, cánh tay rắn chắc tùy ý đặt hai bên, lộ ra mảng ngực màu đồng.

Đường Y Y nhìn anh lạnh lùng.

Tiếng cười nhẹ của Tần Chính vang lên, tràn ngập nguy hiểm – “Đường Y Y, em đối nghịch với tôi khắp nơi, tôi sẽ có rất nhiều biện pháp nhổ từng cây gai trên người em, lúc đó bản thân em thương tích đầy mình, không tin thì em cứ thử xem.”

Sắc mặt Đường Y Y âm trầm, đáy mắt cô bỗng lóe qua một tia sáng, mân mân khóe môi vểnh lên – “Muốn tôi massage đầu cho anh?”

Vừa nói, Đường Y Y vừa vén tay áo, ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Chính, mười ngón tay nhỏ xinh luồng vào mái tóc ướt của anh.

Tay màu trắng, tóc màu đen, đan xen vào nhau, đặc biệt bắt mắt.

Da đầu truyền đến cơn đau như kim châm, sắc mặt Tần Chính xanh mét, chết tiệt, cô gái này muốn chọc đầu anh thành tổ ong vò vẽ hay sao?

“Cút ra ngoài!”

Đường Y Y thu tay lại, trong lòng châm biếm, ánh mắt lơ đãng bước qua cái gương lớn để trước bồn rửa tay, vừa rộng vừa lớn, chớp mắt cả người cô như bị định trụ.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói, khàn khàn trầm thấp, chứa đầy dục vọng kinh khủng cùng với sự ngang ngược không cho phép người khác cự tuyệt – “Ngồi lên.”

“Nhìn một chút, em thật đẹp.”

Vì sao trong đầu lại toát ra câu nói như vậy? Là lời thoại trong phim? Hay là xem qua trên sách?

Lời nói gợi cảm như vậy, khiến người ta nghe thấy sẽ suy nghĩ viễn vông.

Mặt Đường Y Y không còn một chút hồng hào, tái nhợt đến trong suốt.

Cô mấp máy đôi môi, run rẩy, nhưng một chữ đều không thốt thành lời.

Tần Chính phát giác nơi Đường Y Y đang nhìn, ánh mắt bỗng dưng sẫm lại, không đếm xỉa mở miệng, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn.

“Muốn ngồi lên hả?”

Mấy chữ này giống như một hồi búa tạ tầng tầng đập vào đầu Đường Y Y, cô lập tức choáng, đầu váng mắt hoa, lảo đảo chạy đi, dựa lưng vào vách tường, thở từng ngụm từng ngụm.

Chốc lát sau, mồ hôi lạnh ướt cả lưng cô, cô lau mặt, lấy điện thoại ra từ trong giỏ.

Tinh thần phân liệt, hai nhân cách…

Ký tự nhập vào lại xóa bỏ, Đường Y Y đọc kỹ từng dòng chữ, nhưng cũng không thu hoạch được gì, chỉ làm đầu óc sắp nổ tung.

Cuối cùng là tại sao?

Đường Y Y dựa người vào ghế sofa, dùng sức nắm tóc, kể từ buổi sáng đã có nhiều chuyện không giải thích được, ngủ quên trong đình, nằm mơ một hồi, trong đầu cô liền bất đầu những mảnh vụn ký ức lẻ tẻ, có lúc có âm thanh, cũng có cảnh tượng, đều hết sức xa lạ với cô.

Dường như có người cầm cưa xẻ não cô ra nhét vào mớ ký ức đó, nó hoàn toàn không tương hợp với ký ức sẳn có của cô.

Đặc biệt là những ký ức đó không một tiếng động mọc rễ rồi cắm sâu vào não cô.

Nếu như cô gái có cùng diện mạo, trùng tên trùng họ với cô xuất hiện thì cuộc sống của cô có thể trở lại quỹ đạo vốn có của nó rồi.

Đường Y Y nhịn không được thầm mong ngày đó mau đến.

Trừ phi người đó đã chết, nếu không với thủ đoạn cùng với thế lực của Tần Chính chuyện tìm được người chỉ là sớm hay muộn.

Đến khi đó thì cô có thể rời khỏi.

Nhưng mà…

Đường Y Y vùi mặt vào lòng bàn tay, cô là cô nhi, không cha không mẹ, càng không có anh chị em, cho nên tuyệt đối không có cái gì gọi là ràng buộc huyết thống, dựa trên căn cứ khoa học lại càng không giải thích được.

Đến tột cùng mọi chuyện là như thế nào…

Sau khi Tần Chính ngâm người xong từ trong phòng tắm bước ra, nhìn cô gái ngồi trên ghế cắt móng tay, cũng không thấy cô bước qua phía anh, cầm lấy khăn lông lau tóc cho anh, cũng không chuẩn bị áo ngủ cho và một chén trà cho anh, coi anh như không khí.

Không hiểu sao, Tần Chính cảm thấy không thích như vậy, loại cảm giác không thích này không thuần túy, mà hỗn tạp vặn vẹo cùng hậm hực.

Trong không khí mang theo hương thơm mát lạnh, Đường Y Y cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ngồi giũa giũa móng tay.

Cô cuối cùng cũng nghĩ thông, hiện nay cô không có chỗ để trốn, dứt khoát liền sống như vậy, cùng lắm thì thí mạng.

Giống như bị chó điên rượt cắn, đau thì kiên nhẫn một chút, một thời gian sẽ qua đi.

Đồ cắt móng tay màu cam bị lấy đi, ném trên ghế sofa, Đường Y Y cũng bị ném qua, thiếu chút nữa là ngã ngửa trên mặt đất.

Một giọt nước tụ trên mũi Tần Chính, run run rẩy rẩy, nện pằng vào mặt Đường Y Y.

Từ góc độ của Đường Y Y, có thể nhìn thấy cảm xúc sôi trào trong mắt người đàn ông đối diện.

Cô cứng người không động đậy – “Tần Chính, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Ánh mắt Tần Chính chạy khắp thân thể cô – “Nói.”

Ngữ điệu của Đường Y Y có chút ít thương lượng – “Trước tiên anh tránh ra một chút, như thế này làm sao nói chuyện được.”

Lời cô nói xong, người đàn ông phía trên dù bận vẫn ung dung nhìn cô, thái độ không hợp tác.

Ngay trong lúc Đường Y Y không ôm hy vọng gì nữa, thì lực giam cầm trên người cô bỗng nhẹ đi.

Tần Chính dựa người vào ghế sôfa, chân bắt chéo, duỗi tay lấy bao thuốc lá.

Đường Y Y suy nghĩ cẩn thận lại một lần những điều muốn nói, cô tỉnh táo cất giọng – “Tôi biết rõ tôi với thư ký tiền nhiệm của anh rất giống nhau, nhưng tôi thật sự không phải cô ấy, nếu như anh coi tôi thành cô ấy…”

Ầm! Tiếng bật lửa bị ném lên bàn vang lên rất lớn.

Đường Y Y nhíu mày, cô không hiểu vì sao câu nói của mình chọc giận người đàn ông này.

Rít sâu một hơi thuốc, hơi thở Tần Chính gấp gáp nặng nè – “Em có phải muốn nói cho tôi biết, cả ngày hôm nay em đã làm gì?”

Đường Y Y cứng cả người.

Cả ngày hôm nay đầu óc cô lộn xộn, giống như là chốt cửa bị phá, giống như một xe lửa chạy mãi không tới bến, không yên tĩnh dù là một phút.

Tần Chính khống chế cằm Đường Y Y – “Nói chuyện!”

Đường Y Y bị ép buộc ngẩng đầu, tâm tình trên mặt không nơi che giấu – “Không phải anh cho người đi theo tôi sao? Xảy ra chuyện gì không phải anh rõ ràng sao?”

Anh hiện tại không muốn thốt ra dù chỉ một chữ, sợ bản thân mình không kiềm chế được mà đem cô gái này bóp chết. Tần Chính nhíu mắt lại, đầu gối chống giữa hai chân Đường Y Y…

Dưới lầu, Quản gia dẫn người giúp việc đứng một bên, âm thanh trên lầu truyền vào lỗ tai, tiếng chửi rủa, trộn lẫn tiếng ngã đập của vật dụng, vẻ mặt bọn họ đầy kinh ngạc.

Sau đó, đều im lặng.

Bầu không khí quỷ dị lan tràn trong đại sảnh.

Bọn họ đều không tưởng tượng được bộ dạng đau khổ của Tiên sinh ra sao.

Thật lâu sau, tiếng động trên lầu biến mất.

Quản gia phất tay – “Mọi người nghỉ ngơi đi.”

Người giúp việc lên tiếng, trở về phòng.

Quản gia nhìn qua hướng bậc thang một chút, thở dài một hơi, hai đứa nhỏ đến được với nhau phải trải qua một đoạn đường dài quanh co.

Hi vọng Tiên sinh tỉnh ngộ sớm một chút.

Tiếng huyên náo vang lên trong phòng ngủ, bức tường đối diện giường ngủ là tivi, xưa nay chưa từng có, giảm bớt không khí cứng ngắt trong phòng.

Thân thể Đường Y Y quấn chặt trong mền, chỉ lộ ra một cái đầu, trên môi còn động lại một vệt máu, khóe mắt ửng hồng, sợi tóc hỗn độn, trừ chuyển động tròng mắt, một đầu ngón tay cô cũng không muốn động đậy, lười biếng thu dọn.

Tần Chính nằm bên cạnh, trên lồng ngực, hàm dưới, sau tai, hõm vai đều có vết cào, vô cùng thê thảm.

Anh gỡ mắt kính xuống, dùng hai ngón tay nhéo nhéo sống mũi, giống như đang ẩn nhẫn điều gì.

“Nằm bên cạnh tôi.”

Đường Y Y càng quấn chặt mền – “Không cần, bên này còn chỗ.”

Giọng nói Tần Chính càng thêm cứng rắn – “Tôi bôi thuốc cho em.”

Hô hấp dừng lại, khóe mắt Đường Y Y liếc qua, đầy cảnh giác lãnh đạm nói – “Anh tự lo cho bản thân mình đi.”

Tần Chính không nói thêm một lời.

Vừa rồi là lần đầu tiên anh cúi đầu, tuyệt đối không có lần thứ hai!

Tivi to lớn trên tường đang phát lại tiết mục trong ngày, không có gì đặc sắc.

Đường Y Y nhắm mắt lại, cố gắng tìm giấc ngủ.

Tối hôm qua dưới tác dụng của thuốc làm cô ngủ mê man, ngủ đến hừng đông.

Hôm nay không giống vậy, cô tỉnh táo, bên cạnh lại một tên đàn ông, còn không biết khi nào phát bệnh biến thái, mỗi một giây trôi qua đều gian nan.

Mền vén lên, Tần Chính đứng dậy, cất bước ra khỏi phòng.

Đường Y Y thở phào một hơi.

Ngay khi cô đang chuẩn bị bước xuống giường khóa cửa, cửa lại được mở ra từ bên ngoài, người ra ngoài giờ trở về.

Tần Chính liếc qua Đường Y Y, không bỏ qua ánh mắt thất vọng khi cô nhìn bản thân mình bước vào, ngực anh tràn ngập phẫn nộ, cười nhạo nói – “Yên tâm, buổi tối tôi ngủ ở đây, chỗ nào cũng không đi.”

Xụ môi xuống, Đường Y Y quay người trở lại giường.

Trở tay đóng cửa, Tần Chính kéo cái ghế, mở máy tính bắt đầu xử lý công việc.

Cầm điều khiển từ xa đổi tất cả các đài, làm lại lần hai, Đường Y Y lại mở di động ra, cô nhận được một ảnh chụp của Lưu Đình Vân gởi qua, cô ấy mặc một bộ trang phục cổ trang nha hoàn màu xanh nhạt, tay còn giơ lên ký hiệu Victoria.

Thời điểm này, Lưu Đình Vân còn ở phim trường, mệt còn hơn chó.

Cô ngồi trên ghế gởi tin nhắn cho Đường Y Y, hôm nay cô ở phim trường thì xác định ngày mai thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Đạo diễn muốn đạt được hiệu quả cao nên một cảnh chụp nhiều lần, cô còn có thể tiếp thụ được, dù sao cũng là làm điều mình yêu thích, cũng hưởng thụ quá trình đắp nặn nhân vật, như trong tổ có tiểu yêu tinh làm cho người khác sống không bằng chết.

Liễu Liên dựa vào mối quan hệ là bạn gái của Tiết Ngũ, lỗ mũi hướng lên trời không coi ai ra gì, hết lần này đến lần khác diễn không ra gì, mỗi lần tới cảnh của cô ta, cả tổ kịch đều lên bờ xuống ruộng.

Bi kịch nhất là, Lưu Đình Vân năm nay có khả năng va chạm tiểu nhân, trong phim cô cùng Liễu Liên là đối thủ, không phải là cô bị Liễu Liên đánh thì bị chửi, hơn nữa đối phương ra tay rất mạnh, một tát vào mặt là sưng lên không ít.

Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, có lẽ chờ đạo diễn cũng không chịu nổi, hoặc là Tiết Ngũ chơi chán cô ta, thì không thể gây ra sóng gió gì nữa. Lưu Đình Vân chỉ muốn quay tốt bộ phim này, về sau có thể càng có nhiều cơ hội tới với cô.

Nhìn thấy tin nhắn của Đường Y Y gởi tới, cô nói đang ở chung Tần Chính, Lưu Định Vân khiếp sợ thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống.

Ở chung?!

Lưu Đình Vân lập tức gọi lại, mạng đầu bên kia bị nghẽn, trong chốc lát tín hiệu mới đi.

“Y Y, tình huống của cậu lúc này ra sao? Có phải anh ta bắt Phú Quý đi không?”

Đường Y Y ngồi trên sân thượng, gió thổi mát, hai mắt cách thủy tinh nhìn chằm chằm vào trong phòng, nhỏ giọng nói – “Đúng vậy, Phú Quý ở chỗ này, tớ vẫn tốt.”

“Vẫn tốt?” Lưu Đình Vân không tin, người đàn ông kia phí hết tâm tư đem người khống chế, không thể nào không làm gì mà chỉ ngồi nhìn.

Đường Y Y nói – “Không phải đến trình độ sống không nổi.”

Lưu Đình vân – “…”

So với cô thì còn biết tìm niềm vui trong chốn đau khổ.

“Trải qua khổ đau, con người ta càng mạnh mẽ, tớ nói lời này với cậu, cậu thấy phù hợp với mình không?”

Đường Y Y không còn gì để nói – “Cậu giữ cho mình đi.”

Lưu Đình Vân cười ha ha, lại lo lắng nói - “Y Y, cậu đừng cương với Tần Chính, an toàn bản thân là trên hết, lúc cần thiết thì yếu đuối với anh ta một chút cũng không sao.”

“Căn cứ kinh nghiệm của tớ, nước mắt của con gái cùng tình thương của mẹ có cùng một công thức, ví dụ như sờ sờ đầu, ôm một cái, đối với đàn ông có sức ảnh hưởng không nhỏ, cậu thử xem sao.”

Gương mặt Đường Y Y run rẩy, cô không làm được.

Ở trước mặt người khác, cô còn có thể nói nói cười cười, tỉnh táo thong dong, nhưng vừa đụng tới người đàn ông kia, đầu dây thần kinh của cô ngay lập tức liền căng thẳng, không khống chế được tâm tình của bản thân, như thay đổi thành một người khác.

Đúng là ứng với câu nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cùng ở chung một chỗ với anh ta, cô cũng không bình thường.

“Đình vân, cậu để ý một chút, tớ nghe lén điện thoại của Tần Chính, Tiết Ngũ hình như để ý tới cậu.”

“Không thể nào, phong cách của tớ và Liễu Liên hoàn toán trái ngược.” Lưu Đình Vân nói đùa – “Cô ta xinh đẹp bên ngoài, tớ xinh đẹp bên trong, không cùng một loại.”

Đường Y Y nói – “Tiết Ngũ rất biết hưởng lạc, anh ta thay phụ nữ liên tục, nghe nói không cô gái nào ở bên cạnh anh ta cũng không quá hai tháng, đó chính là cảm giác mới mẻ.”

Lưu Đình Vân trầm mặt mấy giây – “Thật sự là tra nam.”

Nếu nói như vậy, Liễu Liên nhanh chóng sẽ mất kim chủ.

Đang nghĩ ngợi, bả vai cô bị người khác đẩy một cái, Lưu Đình Vân ngẩng đầu lên, thấy trợ lý của Liễu Liên, cô cầm di động, ánh mắt như hỏi cần gì.

Trợ lý nói – “Cô đứng lên một chút, Liễu Liên muốn sử dụng bộ ghế này.”

Lưu Đình Vân liếc mắt nhìn qua Liễu Liên đang được hầu hạ không xa – “Cô ta không phải đang ngồi trên ghế đó sao?”

Trợ lý nhìn cũng không thèm nhìn, cầm ghế bước đi.

Lưu Đình Vân nhìn theo cho đến khi thấy ghế đặt trên mặt đất, Liễu Liên gác chân lên, cô điên tiết mắng, giỏi lắm!

Đường Y Y cũng nghe thấy lời nói của trợ lý – “Đình Vân, cậu có sao không?”

Lưu Đình Vân cười cười – “Chuyện này thì có đáng gì.”

Cô không phải ngày đầu tiên bước vào giới này, chỗ đứng so với người khác thấp thì sẽ bị giẫm đạp, là hiện tượng phổ biến.

Có thể làm chính là từng bước một bước lên phía trên, cho đến khi đứng trên chỗ cao nhìn xuống người phía dưới, thì người khác không thể giẫm đạp cô.

Loa phát thanh vang lên, thúc giục mọi người chuẩn bị chụp cảnh mới.

Lưu Đình Vân nói – “Y Y, tớ phải làm việc rồi, cậu đi ngủ sớm đi.”

“Không cần suy nghĩ vào đường cùng, tình huống có lẽ không xấu như cậu nghĩ đâu.”

Kéo cửa kính bước vào, Đường Y Y vứt di động qua một bên, chui về ổ của mình, chống mí mắt xem ti vi, chóp mũi vấn vít mùi hương, mùi hương thật dễ chịu.

Đường Y Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên tường là một lư hương nhỏ đen nhánh, mùi hương tản mát ra từ nơi đó

Hình như lúc trước không có, Đường Y Y nhìn thêm mấy lần thôi không nhìn nữa, đem ánh mắt chuyển về phía tivi, một lát sau, cơn buồn ngủ kéo đến, càng ngày càng đậm, bao trùm ý chí, cô từ từ thiếp đi.

Tần Chính đóng máy tính lại, nhéo nhéo ấn đường, anh nằm dài trên giường, ôm cô gái đang đưa lưng về phía anh vào lòng.

Ngửi mùi sữa tắm chuyên dụng dành cho mình trên cơ thể cô, Tần Chính chạm vào điểm mẩn cảm trên người Đường Y Y, nhìn thấy hơi thở cô rối loạn dưới tay anh.

“Đường Y Y, thân thể của em không quên được tôi…”

Ngày hôm sau, Đường Y Y phơi nắng trong vườn hoa cùng với Phú Quý, Tần Chính không lắc lư trước mặt cô, ánh mặt trời đều rực rỡ hơn bình thường.

Khi Thạch Tiến bước tới, liền nhìn thấy một màn này, cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế gỗ dài đọc sách, một con mèo trắng nằm sấp bên cạnh, lẳng lặng bảo vệ cô, hình ảnh thật tốt đẹp.

Tiếng bước chân kinh động Đường Y Y, cô giương mắt lên – “Trợ lý Thạch.”

Thạch Tiến hai tay mang hai túi xách to, anh theo phân phó của Tổng tài chạy đến Tứ Vị Lâu mua thức ăn mang đến đây.

Phòng khách tràn ngập mùi đồ ăn, Đường Y Y ngồi trước bàn, cô thích ăn đồ ăn của Tứ Vị Lâu, cho nên nhìn thức ăn bày trên bàn khẩu vị đột nhiên tốt hẳn.

Là ý tứ của Tần Chính, Đường Y Y biết rõ điều này.

Quản gia bưng lên một ly nước chanh mới pha, còn mang cho Phú Quý thức ăn dành cho mèo.

“Đường tiểu thư, có chuyện gì nói với tôi một tiếng.”

Đường Y Y cười nói – “Cảm ơn.”

Đối với ông lão này cô không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết.

Thạch Tiến ngồi bên cạnh uống nước sôi, âm thầm quan sát, có một ngày Đường Y Y biết rõ người kia chính là bản thân cô không biết bị kích thích như thế nào.

Đường Y Y vừa ăn vừa hỏi - “Trợ lý Thạch, anh làm việc ở SLM từ khi nào?”

Trong lòng giật thót một cái, mặt trợ lý Thạch không biến sắc – “Hai năm trước bắt đầu làm ở SLM.”

Đường Y Y ồ một tiếng, hai năm trước, đó là thời điểm sau khi người đó rời đi.

“Cậu gặp qua cô ấy chưa?”

Biết rõ “cô ấy” trong miệng Đường Y Y là ai, vẻ mặt Thạch Tiến quái dị – “Chưa gặp.”

Đường Y Y ăn hai miếng cá hồi, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng với Thạch Tiến, khóe mắt nhìn qua người quản gia.

Quản gia khoanh tay lắng nghe, gương mặt thủy chung không biến hóa.

Rời khỏi biệt thự, Thạch Tiến cầm di động báo cáo tình huống cặn kẽ cho Tần Chính, chính xác đến từng câu từng chữ đối thoại.

“Tổng tài, tôi không có nói gì cả.”

Câu trả lời của Tần Chính làm người ta giật mình – “Về sau cô ấy hỏi gì, thì cậu cứ căn cứ tình hình thực tế mà nói.”

Thạch Tiến ngẩn người - “Dạ.”

Cúp điện thoại, Tần Chính khép nửa đôi mắt, hút một hơi xì gà, nếu như anh không tiếc thủ đoạn đem Đường Y Y bức đến đường cùng làm cho cô đối mặt với thực tế, làm cho bản thân cô không thể trốn tránh. Cô ấy sẽ trốn không thoát.

“Lão Chung mới gọi cho tớ, có hai em mới tới.” Tiết Ngũ nghiêng chân – “Tớ không cần, đều dành cho cậu.”

Tần Chính phun ra làn khói lượn lờ – “Không có hứng thú.”

Nhỏ hơn hai mươi tuổi trong mắt anh chính là con nít, anh không có sở thích luyến đồng, đối với con gái vừa trổ mã không có cảm giác, dù là Đường Y Y, anh cũng đợi cô lớn lên, lột xác, anh mới muốn cô.

Tiết Ngũ giật giật khóe miệng – “Thật sự không nhìn thử một chút?”

Tần Chính kẹp điếu xì gà, mặt lạnh liếc qua, Tiết Ngũ buông tay – “Vậy thôi đi.”

“Không phải là tớ có thành kiến với Đường Y Y, nhưng cô ấy để móng tay có phải chỉ để cào cậu không?”

Khóe mắt Tần Chính nhíu lại rất nhẹ, vết cào trên người ẩn ẩn đau.

Trên mặt anh vẫn ra vẻ không sao cả – “Cào hai cái thì cào đi.”

Hai cái? Tiết Ngũ chậc lưỡi – “Cậu ra khỏi nhà không soi gương hả? Khắp người cậu như mèo cào.”

Mặt Tần Chính không thay đổi.

Nghe thấy hai chữ mèo cào, anh liền sinh ra cảm giác hậm hực, con mèo ú ở nhà đúng là được voi đòi tiên, còn khiêu khích với anh, bám sát vào người Đường Y Y.

Đối với Đường Y Y lúc này, anh so ra thua một cọng lông mèo.

Ngửa đầu uống một ngụm lớn Vodka, Tần Chính vuốt vuốt tóc, trong ngực không khỏi đau buồn.

Hôm nay anh ra ngoài lâu như vậy, cô gái kia ở nhà chắc là vui quên trời đất.

“Hai ngày trước tớ có nói với cậu cái kia…”

Tiết Ngũ sờ sờ môi, tia hứng thú hiện lên trong mắt – “Bạn cùng phòng của Đường Y Y, Lưu Đình Vân, tớ điều tra được chuyện vui.”

“Lưu Đình Vân có một người bạn trai, làm việc tại thành phố Y, hai người yêu xa sáu bảy năm, cô ấy còn không biết rõ giữa hai người còn một người con gái khác, đã lên giường với tên kia từ rất lâu rồi.”

“Chậc chậc, cậu nói xem, nếu tớ đem chuyện tên kia ngoại tình nói cho cô ấy, cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?”

Nghĩ thôi đã thấy cao hứng, vẻ mặt Tiết Ngủ tính toán lên kế hoạch.

Tần Chính nhẹ nhàng cảnh cáo – “Cậu đùa cũng được, nhưng đừng liên lụy tới Đường Y Y.”

Vẻ mặt Tiết Ngủ đầy khoa trương – “Tớ làm sao dám.”

Đường Y Y là người con gái anh không dám đụng vào, bề ngoài mê hoặc, bên trong lại nhìn không thấu, không biết khi nào thì cắn anh một cái.

“Đường Y Y sắp nhớ lại mọi thứ?”

Tần Chính mở miệng – “Sẽ không quá lâu.”

Tiết Ngũ thầm nghĩ, nhớ ra chưa chắc là chuyện tốt, trong công việc Đường Y Y không chỗ nào chê được, nhưng trong cuộc sống thường ngày quá tĩnh mịch.

Cô gái này đối với đàn ông có tâm hay không có tâm, không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn ra được.

Đường Y Y dĩ nhiên là không có.

“Danh tiếng của Spud lớn như vậy cũng không thể làm Đường Y Y khôi phục trong một lần” - Trên mặt Tiết Ngũ lộ ra vài phần ác độc – “Có muốn mang Lục Khải Chi lại đây không? Để anh ta chữa trị cho Đường Y Y.”

Tần Chính lắc đầu – “Tạm thời không động tới.”

Lĩnh vực kia anh chưa nghiên cứu qua, nếu Lục Khải Chi có tâm địa mờ ám, thì tình huống càng thêm phiền toái.

Sau khi tách ra với Tiết Ngũ, Tần Chính dạo một vòng trong thành phố mới trở về.

Vào phòng không thấy người, vườn hoa cũng không thấy, lệ khí giữa lông mày anh trong nháy mắt bừng lên – “Người đâu?”

Quản gia báo lại – “Tiên sinh, Đường tiểu thư đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” sắc mặt Tần Chính đóng băng - “Ai cho phép?”

Sau lưng chợt lạnh, quản gia như muốn nói lại thôi - “Tiên Sinh, nếu như quản thúc quá nghiêm, Đường tiểu thư sẽ...”

Tần Chính lạnh lùng nói - “Ông lo hơi nhiều.”

Quản gia im lặng không lên tiếng.

Tần Chính nhắm mắt lại, thái dương nổi gân xanh, anh khắc chế tâm tình của chính mình, có Lục Sơn đi theo, cô gái kia chạy không thoát.

Hơn tám giờ tối, Đường Y Y đi dạo mệt mỏi trở về, cả biệt thự đen như mực, một điểm sáng cũng không có, suy nghĩ đầu tiên của cô là mất điện, nhưng nghĩ ngược lại, thì cảm thấy không thể nào.

“Lục Sơn, tất cả mọi người đều đi ngủ?”

Lục Sơn theo sau một bước cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng, đầu lưỡi anh quét qua vách miệng, giống như còn vương lại mùi đậu phụ ăn lúc chiều.

Anh nhấm nháp mùi vị đó lần đầu, xua không tan, quấy nhiễu tâm tư anh, thúc đẩy anh làm trái mệnh lệnh, nói nhiều một câu – “Tiên sinh đang đợi cô.”

Lúc này, tay Đường Y Y đã đẩy cửa chính phòng khách ra, sặc sụa mùi thuốc lá bên trong, nhìn thấy người đàn ông trên ghế sofa.

“Về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play