Anh vẫn còn nhớ năm ấy, sau buổi trưa một ngày hè, Đường Y Y còn chưa hết dáng vẻ ngây thơ nói thích anh, khi đó tay cô siết lại, hết sức căng thẳng, cõi lòng đầy mong đợi, thấp thỏm. Anh thì không một tia gợn sóng, còn cảm thấy buồn cười.
Những cô gái nhỏ luôn có ảo tưởng về tình yêu, đặc biệt là tình yêu đầu tiên, cô dường như quên mất lý do bản thân bước chân vào Tần gia, cũng quên mất quan hệ chủ tớ giữa hai người họ.
Cô chỉ cần phục tùng anh vô điều kiện.
Còn những điều khác, ngay cả quyền lợi nằm mơ cô cũng không có.
Cho nên anh nhắc cho Đường Y Y nhớ thân phận của mình.
Tần Chính híp híp mắt, ánh mắt chớp nhoáng không rõ anh đang nghĩ gì.
Từ đó về sau, tính tình Đường Y Y thay đổi rõ rệt, hỉ nộ ái ố đều giấu vào bên trong, luôn làm anh hài lòng dù là bất cứ điều gì, cũng không hề phạm sai lầm.
Và anh cũng không nghe được Đường Y Y lập lại những từ kia – Em thích anh.
“Cũng đúng.” Tiết Ngũ cầm bình rượu lên rót – “Qua nhiều năm như vậy, tớ cũng chưa thấy cậu động tình với bất cứ cô gái nào.”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười đầy hứng thú, vừa nói vừa quan sát bạn thân – “Vậy cậu không trở về Manhattan mà vẫn ở trong nước thu mua công ty quảng cáo làm gì?”
Còn hết lần này tới lần khác là chổ làm việc của Đường Y Y.
Tần Chính bắt chéo hai chân lại, giống như không nghe thấy Tiết Ngũ nói gì, vẻ mặt chìm vào suy nghĩ.
Để làm gì?
Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng thì phải bị phạt.
“Người đã tìm được rồi, cậu lại không thả đi, nếu như hận cô ấy năm xưa phản bội cậu thì chặt một cánh tay, cắt một chân, bỏ rơi trên đảo hoang, tự sinh tự diệt không phải là được rồi sao?” Giọng Tiết Ngũ lười biếng – “Hoặc là có thể gài bẫy cho cô ấy chui vào, mang một món nợ không lồ, không chốn dung thân, đảm bảo nửa đời sau đều không thể trở mình…”
Nói liên tiếp mấy biện pháp, cái sau độc ác hơn cái trước lại bằng một giọng điệu lười biếng – “Hành hạ một người như thế nào, cậu so với tớ càng lành nghề, tớ múa miệng trước mặt cậu cứ như là trẻ con khoe mẻ thôi, có một câu nói để hình dung tình huống này …”
“Múa đao trước cửa nhà Quan Công”
Tần Chính lấy một điếu xì gà, tia hắc ám trong mắt lóe lên, khóe môi anh khẽ nhếch – “Mấy việc đó không có ý nghĩa.”
Nếu anh muốn làm vậy thì đã làm từ hai ngày trước, thậm chí sớm hơn, khi cô gái kia giở mánh khóe dưới mí mắt anh, anh liền ra tay.
Người đàn ông này tay ôm một con mèo đen, một tay khác nhắc theo cây dù, nước từng giọt từng giọt nện vào sàn gạch, anh mặt áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, nhưng khí chất không hề giản đơn.
Con mèo đen nhánh, người đàn ông anh tuấn, bỗng chốc bước vào làm cho không khí ướt át ngượng ngập thay đổi, xung quanh lặng yên không một tiếng động.
Lưu Đình Vân quay về phía Đường Y Y chớp mắt, nữa đêm, thời tiết quái quỷ, vậy mà còn có thể gặp được soái ca.
Đường Y Y cuối đầu mở di động, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Chính là người lúc trưa Lý Mi gởi ảnh cho cô.
Anh họ của lão Điền, Lục Khải Chi.
Đường Y Y cầm di động nhét vào túi chiếc áo xám có mũ dính liền, giả vờ cái gì cũng không biết.
Cô còn chưa đồng ý cho Lý Mi gởi cách thức liên lạc, đối phương sẽ không biết cô.
Lục Khải Chi giao chú mèo đen cho y tá, chú mèo đen níu ống tay áo anh, trảo không chịu buông ra.
Mười mấy giây sau, mèo đen buông móng vuốt ra, cao ngạo nhìn qua y tá, dường như mới tiến hành đàm phán xong với chủ nhân và đạt được thỏa thuận tốt.
Lục Khải Chi cất kỹ cây dù, gập đôi chân dài, ngồi chờ trên ghế.
Lưu Đình Vân bước tới phía anh – “Tiên Sinh, xin hỏi anh có mang khăn giấy không?”
“Có.” - Giọng nói ôn hòa.
Lục Khải Chi lấy ra một bao khăn giấy từ túi quần đưa tới.
Lưu Đình Vân tươi cười – “Cảm ơn.”
Cô quay lại bên cạnh Đường Y Y, nháy mắt ra hiệu.
Người đàn ông kia lúc nãy tuy không có nhìn chằm chằm Đường Y Y, nhưng cô dám khẳng định anh có chú ý tới Đường Y Y, hơn nữa đến giờ vẫn còn chú ý.
Trên đời đa phần xem như là vô tình gặp gỡ, nhưng lại do sự sắp xếp cố ý của một người nào đó.
Lục Khải Chi chạm nhẹ màn hình di động, nhìn ảnh bên trong, gò má thoáng qua một nụ cười nhẹ.
Đêm mưa đi hơn một nữa thành phố C đến nơi này, nhìn thấy người muốn gặp, so với kế hoạch càng làm cho anh thoải mái, thu hoạch càng nhiều.
Đường Y Y hắt hơi một cái, đem khăn giấy đắp lên mũi, xoa xoa, ngày mai có lẽ bị cảm.
Y tá ôm con mèo đen đi ra – “Tiên Sinh, mèo của anh khỏe mạnh vô cùng.”
Lục Khải Chi thong dong lạnh nhạt – “Hôm nay khẩu vị của nó không tốt.”
Mặt y tá đỏ ửng – “Có thể do thời tiết, về cho nó uống nhiều nước.”
Lục Khải Chi ôm mèo đến cửa, không có rời khỏi, mà bước đến trước mặt Đường Y Y.
Một đôi giày màu nâu xuất hiện dưới mí mắt Đường Y Y, cô ngẩn người, sau đó nghe âm thanh từ trên đỉnh đầu phát ra.
“Ngại quá, cho hỏi cô có phải là Đường tiểu thư hay không?”
Sắc mặt Đường Y Y khẽ biến, Lý Mi có thể đem ảnh của Lục Khải Chi cho cô, thì nhất định sẽ đem ảnh của cô cho Lục Khải Chi.
Cô ngẩng đầu lên, khóe môi dao động – “Đúng vậy.”
Sau một lúc, Đường Y Y bắt gặp có cái gì đó vụt ra từ đôi mắt hoa đào của người đàn ông kia.
“Xin chào, tôi là Lục Khải Chi, có nghe Lý Mi nói sơ qua về cô.” Lục Khải Chi mỉm cười nói – “Cũng thấy qua hình của cô, vừa rồi bước vào không có chú ý…”