- Nha đầu này mặc dù tính tình ham chơi nhưng tuyệt đối là bật kì tài.
Mạch Lân thầm than trong lòng. Lão đã tu luyện hơn trăm năm rồi nhưng vẫn không thể so với tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi đầu kia. Đôi lúc, thiên phú là một thứ mà dù có nỗ lực cũng không thể vượt qua được.
- Các huynh đệ cẩn thận, tập trung kết trận.
Tiểu nha đầu vừa tới kia sợ rằng hơn xa cả ba lão già kia, nếu như có sai sót gì bọn hắn ắt bại trận.
Nhìn Ma Gia Tứ Tướng tụ hợp lại với nhau tiểu nha đầu kia thở dài chế giễu. Ma Gia Tứ Tướng cũng không quan tâm tới lời của tiểu nha đầu, dù sao bọn hắn chinh chiến bao năm qua, kinh nghiệm chiến đấu không ít, làm sao có thể bị một tiểu nha đầu khích tướng được.
- Các huynh đệ, lập trận.
Ma Lễ Thanh hét lên, lập tức bốn phân ra bốn hướng vây lấy tiểu nha đầu vào giữa, tay cả bốn người lập tức kết ấn, kim quang lại một lần nữa xuất hiện.
Kim quang xuất hiện khiến quân sĩ Đại Thương hò hét vang trời. Bọn họ vừa chứng kiến kim quang kia đánh lui được khô lâu hung ác kia, tiểu nha đầu kia làm sao có thể so sánh được kia chứ.
- Dư Nguyên, ngươi lập tức cho binh sĩ lui lại, đồng thời bảo vệ cho tốt cho huynh ấy.
Hoàng Minh quay sang Dư Nguyên bên cạnh nói.
- Rõ!
Dư Nguyên mặc dù không biết tại sai Hoàng Minh lại ra lệnh như vậy nhưng hắn cũng không thắc mắc nhiều, dù thế nào hắn cũng hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của Hoàng Minh.
Nhìn Dư Nguyên thu xếp ổn thỏa tất cả lúc này Hoàng Minh mới yên tâm được phần nào. Bởi hắn nhận thấy kim quang Ma Gia Đại Trận kia đã yếu đi rất nhiều so với lúc nãy, hơn nữa hắn còn cảm thấy luồng tiên lực rất mạnh từ người tiểu nha đầu phát ra, e rằng Ma Gia Tứ Tướng lần này bại rồi.
Tiểu nha đầu nhìn kim quang ép xuống không hề có bất cứ lo lắng nào, ngược lại có tinh nghịch cười. Tiên khí trong người dần tản ra rồi tụ lại vào trong khẩu pháo trên tay cô.
- Để ta giúp nó càng thêm rực rỡ a.
Bùm… bùm… bùm…
Hàng loạt tiếng pháo vang lên, tiên khí dồn nén lại bên trong khẩu pháo trở thành một luồng năng lượng to lớn bắn thẳng về phía kim quang.
Ầm… uỳnh…
Một chuỗi âm thanh động trời vang lên, khắp nơi mặt đất rung chuyển dữ dội. Lúc này Dư Nguyên mới biết tại sao Tân Quốc Sư lại lệnh cho hắn lui binh lại, quả thực là liệu việc như thần.
- Chết tiệt, tiểu nha đầu này ra tay không để ý người nhà hay sao?
Mạch Lân cười khổ nói. Ba người bọn hắn đang bị thương lại phải ra sức chống đỡ bảo vệ tộc nhân trước sức ép của vụ nổ kia, gương mặt cả ba dần tái nhợt đi.
Phụt…
Ma Lễ Thanh là người đầu tiên gục xuống, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, vết nứt trên Thanh Vân Kiếm ngày một lớn hơn, gần như sắp gãy đến nơi rồi.
- Tất cả đừng phân tâm, tập trung giữ vững trận pháp.
Ma Lễ Thanh cố gắng gượng nói. Cả ba người kia tập trung vận toàn bộ tiên lực để chống đỡ, bởi họ biết, nếu lơ là dù chỉ một chút thì bọn hắn chắc khó toàn mạng trước công kích như vũ bão của tiểu nha đầu kia.
- Ha ha, vui quá, để xem các ngươi chui rúc trong đó được bao lâu.
Tiểu nha đầu thích thú cười, lại một loạt đạn liên tục bắn về phía kim quang.
Sức ép ngày càng tăng thêm khiến Ma Lễ Hải và Ma Lễ Thọ cũng sắp không chống đỡ được nữa.
- Chẳng lẽ Ma Gia huynh đệ chúng ta phải tán mạng tại đây hay sao?
Khi tiên lực trong người gần như cạn kiệt, Ma Lễ Thọ ngửa mặt lên trời than. Sau khi tiên lực của cả hai cạn kiệt, lúc này kim quang bảo hộ bọn hắn cũng tan biến. Nhìn trận pháo kích trước mắt liền khiến bốn người lâm vào tuyệt vọng.
Ầm… ầm…
Khi đã nhắm mắt buông xuôi phó mặc cho số phận thì hàng loạt tiếng nổ vang lên kéo cả bốn người về thực tại. Pháo kích như vũ bão kia khi tới gần bọn hắn liền bị một loạt pháo kích khác bắn chặn lại. Bọn hắn nhìn về hướng pháo kích bắn ra thì ở đó, một thân ảnh hắc bào, bên trên đeo một chiếc mặt nạ kì lạ đang không ngừng bắn chặn loạt pháo từ tiểu nha đầu kia.
- Đại ca ca, ngươi cuối cùng cũng ra mặt rồi a.
Hoàng Minh đưa ngón cái khen ngợi tiểu nha đầu. Nếu không nhờ có Ly Địa Diễm Quang Kỳ của Lão Tử, hắn cũng không thể cứu được mạng của Ma Gia Tứ Tướng được.
Nha đầu kia mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã là Luyện Hư Hậu Kỳ rồi, thiên phú như vậy ngoài mấy tên vận khí biến thái như sư huynh hoàng đế của hắn ra thì e rằng không trong Phong Thần Giới này không có mấy người. Điều này quả thực khiến một kẻ vô duyên với tiên đạo như hắn cũng thấy ganh tị không thôi.
- Đại ca ca, ngươi là người tốt, ta không muốn đánh nhau với ngươi, ngươi dẫn người của các ngươi về đi, ta sẽ không gây khó dễ nữa.
- Thánh nữ, ngàn vạn lần không nên, nếu…
Khi nghe thấy tiểu nha đầu kia muốn thả quân Đại Thương đi thì Mạch Lân lập tức phản đối, nhưng chưa đợi hắn dứt câu thì đã bị tiểu nha đầu trừng mắt liền nuốt ngược lời nói ra vào bụng. Tiểu nha đầu này tốt xấu gì cũng đều làm theo ý mình cả, thân phận của hắn không bằng nàng, hắn lại càng không thể đấu lại nàng nên cũng đành im miệng.
- Tiểu nha đầu, muội tên gì?
Hoàng Minh cũng không ngờ tiểu nha đầu kia lại đưa ra điều kiện như vậy.
- Ta gọi là Thập Cửu, đại ca ca, còn ngươi?
- Ta họ Tần, tên Hoàng Minh, quả thực ta cũng không muốn đánh nhau với muội.
Hoàng Minh mỉm cười, dù sao ra tay với một tiểu cô nương khả ái như vậy không phải là cách làm người của hắn.
- Hoàng Minh ca ca, như vậy chúng ta không đánh nữa, ngươi dẫn người của mình về đi.
Thấy Hoàng Minh chủ động lùi một bước, Thập Cửu hài lòng gật đầu.
- Ta còn chưa đồng ý với muội kia mà?
Hoàng Minh nhún vai đáp.
- Ngươi đang đùa với ta hay sao?
Thập Cửu nhíu mày nói.
- Quả thực ta không muốn đánh nhau với muội, nhưng ta lại càng không muốn rút quân về, chi bằng hôm nay muội trực tiếp đầu hàng, ta cam đoan sẽ không gây hại gì tới tộc nhân của muội.
Hoàng Minh vô sỉ nói.
- Nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời, trực tiếp ra tay đi.
Thập Cửu nâng khẩu pháo trên tay hướng về phía Hoàng Minh quát. Trong lòng nàng giờ đang vô cùng tức giận, đại ca ca tốt bụng cho nàng đồ ăn ngon lại có thể đùa giỡn với nàng như vậy, nàng đúng là nhìn lầm người rồi.
Sau tiếng quát của Thập Cửu là hàng loạt tiếng pháo vang lên. Tiên lực ba động từ loạt pháo rít gào khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy khiếp sợ.
- Chết tiệt, tiểu nha đầu này vừa dứt lời đã ra tay rồi hay sao? Đây cũng quá vô sỉ đi chứ!
Nhìn loạt đạn pháo bắn tới Hoàng Minh thầm mắng trong lòng, nhưng hắn lại quên rằng bản thân lại chính là đi dạy cho Ân Giao và Ân Hồng cách đánh vô sỉ như vậy.
Nhanh chóng thôi động Phi Hành Phù cùng Long Khải, Hoàng Minh dễ dàng né tránh loạt đạn pháo đó, hơn nữa hắn vô cùng khéo léo vận dụng Long Khải để tạo một lực đẩy giúp hắn nhanh chóng tiếp cận Thập Cửu.
- Thập Cửu muội, tới phiên ta.
Trong nháy mắt Hoàng Minh đã tiếp cận Thập Cửu, Sơn Hải Thủy Linh Thương hiện lên trong tay hắn, một thương đâm về phía Thập Cửu.
Choang… Một âm thanh của kim loại va chạm vang lên. Mũi thương của Hoàng Minh hiện giờ đang bị chặn lại bởi khẩu đại pháo trong tay Thập Cửu.
- Nha đầu này như vậy mà khí lực thật lớn.
Mặc dù một kích của Hoàng Minh giống như tùy tiện nhưng đó cũng là gần bảy thành lực đạo của hắn, không ngờ rằng nha đầu kia lại có thể dễ dàng đỡ được.
- Đại ca ca, không tệ, có thể né được liên pháo của ta, hơn nữa lại có thể phản kích, quả thực chơi với ngươi vui hơn mấy tên kia nhiều.
Thập Cửu cười nói. Câu nói của nàng lập tức khiến cho Ma Gia Tứ Tướng đang dưỡng thương cảm thấy hổ thẹn.
- Nhưng rất tiếc ngươi không phải ngươi tu chân, chỉ dựa vào pháp bảo xem ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Thập Cửu quét ngang thân pháo đánh về phía Hoàng Minh, nhưng hắn lại rất nhanh chóng né đi.
- Để ta xem ngươi tránh được bao lâu.
Thân thể nhỏ bé của Thập Cửu liên tục huy động khẩu đại pháo đánh về phía Hoàng Minh. Ba động từ những đòn đánh của Thập Cửu khiến Hoàng Minh cảm thấy khiếp sợ. Một kích vừa rồi cũng đủ để hắn cảm nhận trọng lượng của khẩu đại pháo kia, vậy mà nha đầu này có thể tùy tiện vung như vậy, nếu không phải hắn chủ đạo tu luyện võ kĩ và thân pháp thì có lẽ giờ đây đã lĩnh đủ rồi.
- Tiểu nha đầu, xem đây!
Hoàng Minh hét lên, bàn tay hắn khẽ lật đem mũi thương điểm vào thân pháo, chỉ một thương như vậy nhưng lại khiến cho Thập Cửu lúng túng, nhân cơ hội đó hắn liền dùng cán thương đâm vào vai Thập Cửu.
- Quốc Sư anh dũng… Quốc Sư tất thắng… Đại Thương tất thắng!