Lão Tử vừa tới nơi, đưa mắt nhìn khung cảnh có chút hoang tàn ở đây, khi quét thấy Hoàng Minh vẫn an toàn thì trong lòng ông mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ hắn lại dám chỉ trích mình như vậy, nên biết ông chính là một trong Lục Thánh, những người muốn gặp được ông còn đã là rất khó, muốn được ông đích thân ra mặt lại càng là chuyện gần như không thể. Ngay cả Khổng Tuyên cũng khá bất ngờ trước Hoàng Minh, hắn thầm mỉm cười, vị nhị ca này quả thật là thú vị.
-Đạo hữu, việc này có lẽ ngươi không thể trách ta được.
Lão Tử lắc đầu cười khổ nói, ông nhìn biểu hiện có vẻ không tin của Hoàng Minh liền nói tiếp.
-Đạo hữu có phần không biết rồi. Đại Bằng kia vốn là hậu duệ của Phượng Hy, đương thời, khả năng phòng ngự của nàng được gắn liền với từ “tuyệt đối”, mặc dù kết giới của Đại Bằng không thể so bì nhưng để cản Thái Thanh Lệnh truyền tín hiệu tới ta thì quả thực quá dễ dàng. Nếu không tin đạo hữu có thể hỏi hắn.
Lão Tử nhìn thấy đôi chân mày Hoàng Minh vẫn đang nhíu lại tỏ vẻ không tin tưởng thì mới đẩy quả bóng sang cho Khổng Tuyên. Hoàng Minh bĩu môi vốn không tin lời Lão Tử nói, cho rằng lão đang cố gắng che dấu cho sự châm trễ của mình. Nhưng khi nhận được cái gật đầu của Khổng Tuyên, lúc này Hoàng Minh mới tạm bỏ qua chuyện này, nhưng dù sao lần này cũng suýt nguy hại tới tính mạng, Hoàng Minh hắn không phải là người dễ dàng chịu thua lỗ như vậy.
-Nếu đã như vậy thì chuyện này ta cũng không thể trách ngài được. Nhưng dù đạo hữu ngài thấy đấy, nếu không phải nhờ một chút may mắn, có lẽ lúc này ta không thể đứng đây mà nói chuyện với ngài được rồi.
Hoàng Minh làm điệu bộ khổ sở nói. Lão Tử chỉ cần nhìn thoáng qua là biết tên này đang giả bộ rồi, nhìn điệu bộ này của hắn chắc chắn là tiếp theo chẳng có gì tốt cả.
-Đạo hữu xem, Đại Bằng kia được thả đi nhất định lần sau sẽ trở lại, lúc đó hắn lại giăng kết giới, ta lại gọi ngài không được thì chẳng phải lại tiêu tốn Thái Thanh Lệnh một lần nữa hay chăng?
Hoàng Minh lại tiếp tục kể lể.
-Vậy theo ý đạo hữu việc này nên giải quyết như thế nào?
Lão Tử trầm ngâm nói.
-Việc này thì dễ dàng quá rồi. Một người là Thánh Nhân như ngài ắt hẳn pháp bảo phòng thủ không ít, ta lại thấy bản thân rất có duyên với Ly Địa Diễm Quang Kỳ hay Hà Đồ kia, chi bằng đạo hữu cho ta… à không, cho ta mượn làm pháp bảo hộ thân có được hay không?
Hoàng Minh mặt dày nói. Quả thật lời hắn nói ra cũng khiến cho Khổng Tuyên kinh ngạc về da mặt của hắn, hắn đã từng nghe về Hà Đồ và Ly Địa Diễm Quang Kỳ kia, đây đều là hai pháp bảo phòng ngự bậc nhất, không ngờ vị nhị ca này một lần lại có thể đòi hỏi cao tới như vậy. Lão Tử thì càng ngạc nhiên hơn, số người biết được ông giữ hai thứ này rất ít, nhưng người này lại có thể dễ dàng nói ra như vậy.
-Có thể nhận biết được Hà Đồ đang ở trong tay của ta, đạo hữu ngài quả thực không đơn giản. Hà Đồ kia là vật đại cơ duyên, chuyện này quả thực là ngươi làm khó cho ta. Nhưng Ly Địa Diễm Quang Kỳ kia ta có thể cho ngươi mượn một thời gian.
Lão Tử biết Hoàng Minh nếu không đạt được mục đích thì ắt hẳn sẽ không buông tha cho mình nên ông quyết định nhường hắn một bước.
-Việc này như vậy cũng được, coi như ta chịu thiệt một chút vậy.
Hoàng Minh làm bộ dạng chán nản nói, nhưng trong lòng hắn thì đang hò hét sung sướng. Vốn tưởng lần này sẽ chỉ nhận được một pháp bảo tầm trung gì đó thôi, hai thứ kia hắn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Lão Tử lại hào phóng như vậy.
Lão Tử vung tay lên, một cây cờ xuất hiện trước mặt Hoàng Minh. Hắn có thể cảm nhận được hỏa diễm tỏa ra từ trong cây cờ này, không quá mãnh liệt nhưng dường như có thể nuốt chửng tất cả.
-Điều ta nói chính là sự thật. Ngài nhìn khắp nơi xem, đều là những hào gia công tử đến từ khắp nơi tới đây để mong có thể lấy được giai nhân đó. Ở đây ta có một quyển sổ hướng dẫn, là một người quen trong Tô phủ làm ra, số lượng vô cùng hạn chế, ta để rẻ cho công tử 10 lượng. Thế nào? Không hề đắt chứ?
Tên tiểu nhị kia lén lút lấy từ trong áo ra một quyển sổ nhỏ nhét vào trong tay Tử Tân.
-Chuyện này ta không cần, hơn nữa ta và lão bà của ta chỉ tới đây du ngoạn mà thôi.
Tử Tân đưa quyển sổ lại cho tên tiểu nhị nói.
-Công tử đừng lo. Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường, tại sao không thử một lần chứ, nếu được ở rể Tô gia là phúc đức ba đời đó.
Tên tiểu nhị vẫn nhất quyết không buông tha hắn.
-Ta đã nói là không cần, ngươi mau đi đi cho ta.
Tử Tân nhíu mày nói, hắn ném cho tên kia một ít bạc để hắn rời đi.
-Phu quân, cơ hội như vậy không thể bỏ qua đâu a, có thể ở rể của một chư hầu đó.
Khương Văn Sắc lên tiếng trêu chọc hắn.
-Nàng còn cười nữa a. Cái gì mà ở rể Tô gia, nếu để truyền ra chắc ta bị cười thối mặt mất.
Tử Tân cười khổ nói. Một hoàng đế đi ở rể một chư hầu của mình, chuyện li kì như vậy là lần đầu tiên có trên đời này rồi.
-Không có, không có, vừa rồi ta chỉ thuận miệng mà thôi, nàng đừng hiểu lầm.
Tử Tân lập tức giải thích.
-Chuyện chàng thu thêm phi tử ta sẽ không quản, nhưng nếu nàng là ta dám tranh đấu hay phá hoại trong hậu cung thì ta sẽ là người đầu tiên trục xuất nàng.