_Phi Yến, nàng nói xem ba vị sư phụ của nàng có đuổi ta ra khỏi đảo này hay không.
Tử Tân ngồi trên ghế thấp thỏm lo lắng.
_Phu quân chàng a, chẳng phải chỉ là ra mắt ba vị sư phụ của ta thôi hay
sao? Chẳng phải lúc nói chuyện với cha ta chàng rất oai phong hay sao?
Nhìn bộ dáng lo lắng như bị bắt gian của Tử Tân, Hoàng Phi Yến phì cười. Tên phu quân sắc lang này lúc tới gặp cha mẹ nàng thì không có như vậy a,
hóa ra hắn còn có mặt này.
_Ây da, với cha mẹ nàng ta đã quen cách nói chuyện như vậy rồi, nhưng với ba vị nương nương, ta hơi lo lắng một chút a.
_Hừ. Ta mặc kệ chàng, ta sẽ khai tội chàng dám bắt nạt ta trước mặt sư phụ.
Hoàng Phi Yến giả bộ giận dỗi, tinh nghịch đáp.
_Nàng dám a, có tin tối nay ta sẽ…
Tử Tân đang đùa nghịch với Hoàng Phi Yến thì lập tức nuốt những từ còn lại vào bụng, bởi vì trước mặt hắn, Tam Tiêu nương nương với ba chiếc mặt
nạ trên mặt đang nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
_Tối nay thì sao? Ngươi định làm gì đồ đệ của ta à?
Bích Tiêu hắng giọng, lên tiếng châm chọc khiến cho Tử Tân cảm thấy bối rối. Thảm rồi, lần đầu tới gặp sư phụ nương tử mà để lại ấn tượng khó phai
như vậy thì thực sự là thảm rồi. Tử Tân đưa mắt sang nhìn Hoàng Phi Yến
cầu cứu, nhưng lúc này nàng cũng đang vô cùng xấu hổ, cả khuôn mặt ửng
hồng chạy biến vào bên trong.
_Con đi pha trà, mọi người từ từ nói chuyện.
Mất đi chỗ dựa vững chắc nhất là Hoàng Phi Yến, Tử Tân cảm thấy như sắp lâm trận đánh giặc, trong lòng lo lắng, tròng mắt liên tục di chuyển.
_Hừ. Khá khen cho Thiên Tử nhà ngươi, ngươi tưởng ở đây là đâu hả? Đây không phải là Triều Ca của ngươi, lại dám ở Tam Tiên đảo này lớn tiếng trêu
hoa ghẹo nguyệt, ngươi không coi ba người bọn ta ra gì nhỉ?
Thấy Hoàng Phi Yến đã đi vào bên trong được một lúc, Bích Tiêu mới lên tiếng chất vấn.
_Dạ không… thực sự con không có ý đó.
Tử Tân ấp úng đáp.
_Không có ý đó? Chẳng lẽ ngươi cho là ta nghe lầm hay sao? Ngươi tưởng ngươi
có thể qua mắt được bọn ta à? Ta thực không biết nha đầu Phi Yến kia bị
mù hay sao mà suốt ngày nói tốt về ngươi.
Bích Tiêu hừ lạnh nói, bên kia Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu không lên tiếng mà chỉ âm thầm quan sát Tử Tân.
_Các ngươi nói xấu quả nhân như thế nào cũng được, nhưng những lời ngươi vừa nói về Phi Yến, nhanh chóng rút lại cho ta.
Tử Tân vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói. Rồng nào cũng có vảy ngược, và của
hắn chính là những người thân của hắn, bất kể là ai, nếu dám động tới
người thân của hắn, hắn cũng đều không bỏ qua.
_Hừ! Cho các ngươi một chút mặt mũi vì là sư phụ của Phi Yến, nhưng các ngươi lại tưởng ai cũng dễ bắt nạt hay sao?
_Hay cho một tên Thiên Tử, ngươi tưởng ngươi đang ở đâu? Đây là Tam Tiên
đảo, không phải thành Triều Ca của ngươi, biết điều một chút đi.
Bích Tiêu tức giận quát.
_Tam Tiên đảo thì thế nào? Chẳng phải cũng là đất của Đại Thương ta sao? Ta
cho các ngươi ở đây đã là may mắn lắm rồi, ngươi tưởng là sư phụ của Phi Yến sẽ khiến ta kính nể ngươi hay sao?
Tử Tân nhếch mép khinh miệt cười.
_Được… được lắm, ngươi tưởng với cái tu vi Đại Thừa là có thể cho chúng ta để vào mắt hay sao?
Bích Tiêu khinh thường nói.
_Đúng, với các Huyền Tiên các ngươi thì một người chỉ với tu vi Đại Thừa như
ta chẳng qua chỉ là một nhánh cây, cọng cỏ, nhưng đừng cho rằng vì thế
mà có thể xúc phạm tới nương tử của ta. Hôm nay cho dù có là thánh nhân
ta cũng phải bắt hắn cuối đầu nhận tội.
Nhìn khuôn mặt Tử Tân bừng bừng lửa giận, cả ba người Tam Tiêu đều vô cùng ngạc nhiên, một lúc sau Bích Tiêu phá lên cười.
_Ha ha, hai vị sư tỉ, tiểu tử này quả thực như lời Phi Yến nói nha, lần này Vân tỉ thua rồi.
_Quả thực là Phi Yến chọn lựa không sai, từ nhân phẩm cho tới cốt cách, đều là người trong vạn người.
Quỳnh Tiêu cũng gật đầu biểu thị vẻ đồng ý.
_Hai muội nói rất đúng, lần này coi như ta thua không uổng.
Vân Tiêu che miệng cười, nhẹ nhàng nói.
Trong khi đó, Tử Tân cả người sững sờ, hắn không thể tiếp nhận nổi chuyện gì
đang xảy ra ở đây nữa. Mới vừa rồi không khí còn rất căng thẳng, sao
bỗng chốc lại hóa thành như vậy.
_A.
Là thế này a, hằng ngày đều nghe nha đầu Phi Yến kia ca tụng về người
rất nhiều, nào là trí dũng song toàn, nào là quan tâm chăm sóc nương tử, chúng ta chỉ định kiểm nghiệm lời của nói thôi. Nhưng quả thực phản ứng của ngươi rất hay đó.
Bích Tiêu đưa ngón cái về phía Tử Tân.
_Vừa rồi Bích Tiêu muội ấy có hơi quá lời, ngươi đừng để bụng, chuyện hôm
nay cũng đừng nói với Phi Yến, nếu không nó sẽ giận chúng ta mất thôi.
Vân Tiêu mỉm cười nói. Vì để đề phòng Phi Yến ở bên trong có thể nghe được
nên nàng đã dựng một kết giới cách âm nhỏ trong phòng, chỉ cần Tử Tân
không nói, chuyện hôm nay ngoài bốn người ở đây chắc chắn không còn ai
biết được.
_Sư phụ, trà tới rồi đây. Phu quân, của chàng đây. Nãy giờ mọi người nói chuyện gì vậy.
Tử Tân đang định nói gì đó nhưng Bích Tiêu đã nhanh chóng cướp lời hắn.
_Chỉ là khen phu quân của nha đầu ngươi thôi, với cả dặn dò hắn chăm lo cho ngươi thật tốt a.
_Sư phụ thật là.
Hoàng Phi Yến nũng nịu xà vào lòng Bích Tiêu. Tử Tân bây giờ có khổ cũng
không thể nói ra. Nương từ nàng a, phu quân của nàng vừa mới bị chơi xỏ
đấy, nàng còn vui mừng như vậy được hay sao?
Trở lại với Miếu Nữ Oa...
_Hôn quân, ngươi nói đủ chưa!
Nhận thấy cái tên trước mặt vẫn chưa có ý muốn dừng lại, Nữ Oa tức giận hét
lớn, Hoàng Minh ngay lập tức im miệng không nói được một lời nào.
Hoàng Minh cảm thấy miệng mình như bị gì đó dán chặt lấy, cho dù hắn rất muốn nói nhưng lại không thể hé môi ra được, hắn biết đây chính là tác phẩm
của Nữ Oa, khuôn mặt ngay lập tức lộ vẻ bất bình. Mẹ kiếp, lão bà bà nhà ngươi không nói lại ta nên dùng cách hạ lưu này hay sao? Có giỏi thì
giải phép cho ta, ta cùng ngươi khẩu chiến một trăm hiệp nữa.
Nhìn vẻ mặt của Hoàng Minh, cùng với những tiếng ú ớ phát ra từ miệng hắn,
Nữ Oa cảm thấy hả hê. Hừ, ngươi dám khinh thường ta hay sao? Đừng tưởng
ngươi là Nhân Hoàng thì ta không làm được gì ngươi, tuy không thể gia
hại tới ngươi nhưng chơi đùa với ngươi một chút thì cũng không sao.
_Hay cho một Thiên Tử Đại Thương, từ lúc ngươi lên làm Thiên Tử tới nay, chỉ gặt hái được một chút thành công mà dám tự phụ như vậy, ta thấy ngươi
thành tâm cầu khẩn, có ý tốt tới chỉ điểm ngươi, nhưng không ngờ ngươi
lại dám khinh mạt Thánh Nhân như vậy.
Hoàng Minh mặc dù rất muốn lên tiếng nhưng bất luận thế nào, trong miệng hắn cũng chỉ phát ra vài âm thanh vô nghĩa mà thôi.
_Ngươi nghĩ rằng một Thiên Tử nhỏ nhoi như ngươi có thể đảo ngược thiên số hay sao? Nếu không phải thấy ngươi có tâm ý muốn dân chúng thiên hạ hưởng
thái bình thì đừng mong có chuyện ta tới chỉ điểm cho ngươi.
Trầm ngâm một lát, Nữ Oa lại tiếp lời.
_Thiên số khó tránh, thuận theo ắt sẽ được hưởng phúc, nếu như ngươi khấu đầu
xin lỗi ta, ta sẽ niệm tình tha thứ mà chỉ dẫn cho ngươi một con đường.
Thấy Hoàng Minh không nói gì, Nữ Oa cho rằng hắn đã suy nghĩ thông suốt, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
_Nếu như ngươi không nói gì thì ta sẽ cho là ngươi đồng ý với lời ta nói.
Trong lòng Hoàng Minh đang chửi ầm lên. Lão bà bà chết tiệt nhà ngươi, có
phải là già rồi lú lẫn hay không? Ngươi làm phép bịt miệng ta như thế
này làm sao ta có thể nói được, lại còn dám tự nhận là ta đồng ý với lời của ngươi hay sao? Nằm mơ đi, có giỏi thì giải phép cho ta thử xem.
Nhìn Hoàng Minh miệng ú ớ, tay vung vung ra ám hiệu, xong lại chỉ chỉ vào
miệng hắn, Nữ Oa lúc này mới nhớ ra là mình vẫn còn đang thi phép, vậy
mà nãy giờ nàng cứ tưởng hắn đã hồi tâm chuyển ý. Vung nhẹ bàn tay, một
ánh sáng bay tới người Hoàng Minh.
Cảm giác trói buộc ở miệng biến mất, Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ
như vậy chắc hắn điên lên mất. Hung hăng nhìn về phía tượng Nữ Oa, Hoàng Minh trong lòng tràn ngập lửa giận, hắn lạnh lùng đáp.
_Nương nương tới đây là chỉ điểm cho ta hay là bảo ta vứt bỏ thiên hạ, lo lạc
thú cho bản thân, cho đến khi khắp nơi dân chúng oán than, bạo loạn nổi
lên, cuối cùng nước mất nhà tan?
_Ngươi...
Nữ Oa giận run người, nàng cứ tưởng cho hắn một chút bài học thì hắn sẽ
ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cái tên trước mặt này thực sự không sợ trời
không sợ đất hay sao?
Hoàng Minh hai
mắt tràn ngập lửa giận, nhìn thẳng bức tượng Nữ Oa mà nói, mặc dù không
nhìn thấy mặt của Nữ Oa nhưng hắn dám chắc rằng chắc chắn nàng đang vô
cùng tức giận.
Không hiểu tại sao,
càng nhìn kĩ Hoàng Minh cảm thấy bức tượng của Nữ Oa càng xinh đẹp. Lắc
lắc đầu, hắn cố xua tan ý nghĩ kì quái đó đi. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình không thể rời mắt được khỏi bức tượng đó, trong mắt hắn bây giờ
bức tượng đó chẳng khác nào một đại mỹ nhân cả.
Khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp
này, cho dù là mấy người Khương Văn Sắc, Hoàng Phi Yến hay Thanh Thanh
cũng cam bái hạ phong. Ở đó có một khí chất cao quý mà cho dù là Hoàng
Hậu như Khương Văn Sắc cũng không thể so bì. Thực sự nếu có một cô gái
có thể so sánh thì chắc chắn chỉ có vị cô nương Lam Tuyền đã từng cứu
mạng hắn lúc trước mới có thể so sánh mà thôi.
Tạp niệm nảy sinh, tâm tư muốn chinh phục mỹ nhân xuất hiện trong đầu Hoàng Minh, hắn từ từ bước tới bên cạnh bức tượng Nữ Oa, môi hắn khẽ áp lên
môi bức tượng, bàn tay không tự chủ đặt lên song nhũ bằng đồng kia (đoạn này con nít lướt qua đi nhé:v). Khắp phòng thoang thoảng một mùi hương kì lạ, Hoàng Minh như chìm đắm vào bên trong dục vọng.
Bất ngờ trước hành động của Hoàng Minh, Nữ Oa chết lặng trong vài giây, với Thánh Nhân, vài trăm năm giống như một cái chớp mắt, rất nhanh chóng
qua đi, nhưng giờ đây nàng thấy vài giây này trôi qua rất chậm, tựa như
cả quãng đời nàng sống trước kia cũng không thể so sánh được.
Vài giây trôi qua, Nữ Oa dần dần trở về hiện thực, nàng hét lớn, tung một
chưởng khiến cho Hoàng Minh bay ra xa, hắn nhanh chóng ngất đi.
Tiếng hét chói tai của Nữ Oa khiến cho hai Tiên Đồng của nàng hốt hoảng chạy vào.
_Nương nương, người có sao không?
_Ta không sao, các ngươi đi ra đi.
Nữ Oa hét lên. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nữ Oa, hai Tiên Đồng kia
không dám ở lại, nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài, trong lòng không biết là tên ngu ngốc nào dám chọc giận Nữ Oa nương nương nữa.
Ngồi tĩnh tu trên đài sen, nàng nhắm mắt lại tĩnh tâm. Nhưng lại nghĩ tới
chuyện lúc nãy, nàng lại thấy trong lòng nóng bừng, không biết là do
nóng giận hay do xấu hổ nữa. Nữ Oa mím môi, thân thể run lên, khóe môi
ươn ướt, dù sao đây cũng là lần đầu nàng bị chạm vào thân thể, hơn nữa
lại là một nam nhân, cho dù có là Thánh Nhân cũng không thể bình thản
được. Khốn kiếp, Thiên Tử Trụ, ta nhất quyết không quên chuyện này đâu,
mắt tràn đầy lửa giận, nắm chặt bàn tay, Nữ Oa khẽ gằn ra vài chữ.
Ở Tam Tiên đảo, đang dùng bữa cùng Tam Tiêu, bỗng dưng Tử Tân cảm thấy
lạnh gáy. Hắn đưa mắt nhìn Tam Tiêu nương nương, chẳng lẽ ba người này
lại tính bày trò gì hại hắn hay sao đây...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT