Tử Tân vừa đáp xuống đã nhanh chóng được mấy người Khương Văn Sắc hỏi thăm khiến Hoàng Minh cảm thấy cực kì bất công. Nhìn Tử Tân mà xem, đừng nói là một vết xước, ngay cả một chút bụi dính trên quần áo còn không có nữa là. So sánh với hắn mà xem, người đầy bụi bặm, một số chỗ cháy khét, áo thì sau lưng bị thủng một lỗ trông thực đáng thương, mặc dù đó là tự hắn gây ra. Nhưng dù sao thì hắn cũng đáng được quan tâm hơn chứ. Haiz, thôi mặc kệ đi, dù sau người ta cũng là phu thê, hắn làm sao có thể so sánh được chứ.
_Tần đệ, ngươi bị thương sao?
Nhận thấy phần áo sau lưng của Hoàng Minh bị rách một mảng lớn, Dương Cửu thất kinh kêu lên.
_Khụ khụ, đệ không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Thấy có người quan tâm đến mình, Hoàng Minh giả bộ ho khan, ra vẻ đáng thương nói. Nhưng ngay lập tức Tử Tân liền dội cho hắn một gáo nước lạnh.
_Các nàng đừng lo lắng, tên này mạng lớn lắm, hắn không chết được đâu.
Nghe Tử Tân nói, Hoàng Minh rất muốn cho hắn một đạp. Mẹ kiếp cái tên sư huynh này, vợ ngươi chỉ quan tâm hỏi thăm ta một chút thôi chứ có phải ta ăn thịt vợ ngươi đâu. Mặc dù biết Tử Tân chỉ là đùa cho vui thôi nhưng Hoàng Minh vẫn không quên dựng ngón giữa đúng tiêu chuẩn quốc tế với Tử Tân.
_Chàng nói như vậy mà nghe được à? Tần đệ là phàm nhân, hắn phải khó khăn lắm mới đánh thắng được, mặc dù thương thế không lớn nhưng chàng không được nói như vậy.
Hoàng Phi Yến lên giọng trách mắng, rồi quay lưng bỏ đi sang phía Hoàng Minh. Ngay cả Khương Văn Sắc cũng gật đầu đồng tình rồi đi sang phía bên kia. Nỗi đau của Tử Tân là hạnh phúc của Hoàng Minh, thấy Tử Tân bị Hoàng Phi Yến la rầy hắn vô cùng khoái chí. Điều này làm cho Tử Tân vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được.
_Được lắm Phi Yến, cả phu quân mà nàng cũng dám la rầy, để xem tối nay ta trừng phạt nàng như thế nào. Cả Khương Văn Sắc và Dương Cửu nữa, tối nay các nàng đừng hòng chạy thoát.
Tử Tân nghĩ thầm trong đầu. Mặc dù trời đang là mùa hè nhưng ba người Khương Văn Sắc bỗng dưng lại thấy lạnh cả sống lưng.
_Kiếm Tu đạo hữu, không biết những người này nên xử lí thế nào đây.
Năm người Thiên Quân đáp xuống, mang theo mấy người Xiển Giáo đang bị trói, Triệu Thiên Quân lên tiếng.
_Xiển Giáo và Triệt Giáo dù sao cũng là huynh đệ với nhau, chúng ta không nên làm khó họ.
Kiếm Tu nhìn mấy người bị trói ở đây khiến Kiếm Tu cảm thấy không đành lòng. Mặc dù họ giúp cho Vi Tử Khải tạo phản nhưng Xiển, Triệt hai giáo là do Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ lập nên, hai người là huynh đệ đồng môn, nghĩa là bọn họ cũng được tính như vậy. Hơn nữa mấy người Xiển Giáo đều bị thương, như vậy cũng coi như một bài học dành cho bọn họ.
_Vậy ý sư phụ là thả bọn họ hay sao?
Hoàng Minh cực kì phản đối việc này. Những kẻ này cố ý đến gây rối, nếu như hôm nay bọn hắn không chiến thắng mà là bọn họ, thì có lẽ mạng cả bọn hắn cũng không còn nữa rồi. Hơn nữa cái ả đàn bà điên tên Nhất Hoa kia là một người vô cùng thù dai, nếu như tha cho ả rồi sau này chắc chắn ả sẽ quay lại cắn trả lại mình. Mặc dù khuyên ngăn hết lời nhưng Hoàng Minh vẫn không làm Kiếm Tu đổi ý.
_Được rồi, ta biết con lo lắng điều gì, nhưng chuyện không giải quyết dễ dàng như con tưởng đâu. Những người này cứ tạm giam lại đã, sau này ta sẽ đưa bọn họ tới Ngọc Hư Cung để chịu tội.
Nghe Kiếm Tu nói Hoàng Minh vẫn chưa cảm thấy thỏa đáng một chút nào cả. Đem về Ngọc Hư Cung để chịu tội? Bọn hắn về đấy chắc chắn sẽ được ân cần chăm sóc chứ chịu tội cái gì. Theo Hoàng Minh biết, Nguyên Thủy Thiên Tôn là một kẻ mặt rất dày, có thể vì đệ tử mà ra tay với cả những tiểu bối. Bằng chứng là trong nguyên tác, trong trận chiến với Tam Tiêu Nương Nương, nếu không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn mặt dày tới cứu thì Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo chắc chắn sẽ không toàn thây. Nhưng hắn không thể nào làm gì khác được, Kiếm Tu đã nhất quyết làm như vậy thì không thể nào lay chuyển được.
_Bẩm báo bệ hạ, mạc tướng đã bắt được Vi Tử Khải cùng đồng đảng của hắn là Ngạc Sùng Vũ và Sùng Hầu Hổ, xin đợi lệnh.
Hoàng Phi Hổ cùng Khương Văn Hoán dẫn ba người Vi Tử Khải đã bị trói tới trước mặt Tử Tân.
_Đem bọn hắn đi đi, chờ ngày xét xử.
Tử Tân không muốn nhìn mặt Vi Tử Khải thêm một lần nào nữa. Vì niệm tình huynh đệ mà hắn đã cho một tên công tử chỉ biết ăn chơi và tính kế người khác như Vi Tử Khải một chức Trung Đại Phu cùng một ít đất đai, nhưng vì lòng tham không đáy mà hắn lại rắp tâm tạo phản, muốn giết chính anh em ruột thịt của mình. Mặc dù vậy Tử Tân cũng không biết phải xử trí như thế nào cả, nhớ lại những lời của Đế Ất trước khi chết, hắn không thể nhẫn tâm mà xuống tay được.
_Bệ hạ tha tội, ta cũng chỉ bị Vi Tử Khải dụ dỗ mà thôi, xin bệ hạ thứ tội.
Bị lôi đi, Sùng Hầu Hổ gào lên. Hắn là một kẻ tham lam, bạo ngược nhưng lại không có tài cán gì, cũng bởi vì quá tham lam mà hắn chọn đi theo Vi Tử Khải.
_Bệ hạ thứ tội.
Sau khi Hoàng Phi Hổ dẫn ba người Vi Tử Khải đi, Khương Hoàn Sở mới quỳ xuống, dập đầu xuống đất tạ tội.
_Đông Bá Hầu tại sao lại làm như vậy, người có công cứu giá, việc như vậy tại sao lại là có tội được, mau mau đứng lên.
Tử Tân nhanh chóng đỡ Khương Văn Hoán đứng dậy. Nhưng hắn vẫn tiếp tục quỳ và nói.
_Hạ thần mặc dù biết được âm mưu của Vi Tử Khải nhưng lại không thể sớm báo cho bệ hạ, hạ thần tội đáng muôn chết.
Khương Hoàn Sở tiếp tục dập đầu, lão chỉ biết rằng, chỉ có như vậy mình mới có thể bù đắp được những gì mình đã đối xử với Tử Tân nhiều năm qua.
_Được rồi Đông Bá Hầu, ta biết người cũng vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, mau đứng dậy đi.
Từ trước tới nay Khương Hoàn Sở luôn luôn lạnh nhạt với hắn, mặc dù hắn là con rể của lão, nhưng mỗi khi tới thăm Khương Văn Sắc, lão cũng chỉ hỏi thăm hắn cho qua mà thôi. Nhưng dù vậy lão vẫn là nhạc phụ của hắn, là người mà Khương Văn Sắc rất kính trọng, hắn không thể để trong lòng những việc nhỏ nhặt như vậy.
_Tạ ơn bệ hạ, thần xin thề rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn mãi trung thành với Đại Thương.
Khương Văn Hoán thực không ngờ rằng, người mà mấy năm nay hắn luôn lạnh nhạt lại mới chính là một quân vương chân chính. Vậy mà trước nay hắn vẫn luôn mù quáng mà ủng hộ cho Vi Tử Khải, hắn quả thật sai rất nhiều rồi.
_Được rồi, dù sao ngài cũng là nhạc phụ của ta, nếu cứ như vậy không nên đâu.
Tử Tân mặt mếu xệch, thúc dục cho Khương Hoàn Sở nhanh chóng đứng dậy. Bởi vì sau lưng hắn, bàn tay thon dài của Khương Văn Sắc đang ra sức nhéo hắn.
Sau khi trò chuyện cùng căn dặn Khương Văn Sắc cùng Khương Văn Hoán xong, Khương Hoàn Sở mới rời đi. Cơ Xương cũng tới chào hỏi vài ba câu rồi cũng cáo biệt.
Nhìn quang cảnh hoang tàn nơi đây khiến Hoàng Minh cảm thán. Mới vài tiếng trước đây còn là một lễ đài nguy nga tráng lệ, người người tụ tập nói chuyện vui vẻ, nhưng giờ đây, tất cả đều vỡ nát, xác người nằm ngổn ngang. Hoàng Minh thở dài, ở đâu cũng vậy, chiến tranh đều chỉ mang lại nỗi đau mà thôi.
_Việc hôm nay quả thật rất cảm ơn các vị đã trợ giúp, hôm nay mời các vị đến phủ của ta chơi, ta sẽ chiêu đãi thật tử tế.
Văn Trọng vuốt chòm râu, cười nói ha hả với mấy người Thiên Quân.
_Ha ha, nếu như Văn đạo hữu có lời mời chúng ta cũng không thể từ chối, vừa hay ta lại đang rất nhớ hương vị Nữ Nhi Hồng của các ngươi.
Đống Thiên Quân cười lớn nói. Nhưng hắn vừa dứt lời, một thanh cự kiếm từ trên trời cắm thẳng xuống người hắn, mặc dù hắn né kịp nhưng cánh tay phải của hắn cũng bị chặt đứt. Nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất, Tôn Thiên Quân hét lên.
_Mạc Gia Bảo Kiếm, Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, bọn ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại ám hại huynh đệ của ta?
_Hừ, đả thương người của Xiển Giáo, còn dám nói lí với ta?
Tiếng nói vang lên, trên trời liền xuất hiện ba vị đạo nhân.
_Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, Đạo Hạnh Thiên Tôn, Hoàng Long Chân Nhân, các người như vậy là ý gì đây.
Triệu Thiên Tôn nhìn thấy ba người kia xuất hiện, sắc mặt lập tức xấu đi. Phải biết rằng ba người bọn họ không phải mấy kẻ như Đặng Hoa có thể so sánh được. Hoàng Minh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy ba người này, đây chính là ba trong số Thập Nhị Kim Tiên đứng đầu Xiển Giáo hay sao? Chẳng lẽ bọn hắn tới là vì mấy người Đặng Hoa? Như vậy chuyện này thực sự nguy to rồi.
_Hừ các ngươi đả thương người của Xiển Giáo, lại còn bắt trói bọn họ, Triệt Giáo các ngươi coi thường chúng ta quá đấy.
Người lên tiếng chính là Hoàng Long Chân Nhân.
_Hừ, nếu không phải là bọn hắn tới đây nhằm âm mưu cướp ngôi vua Nhân Hoàng thì có bị như vậy hay không?
Tôn Thiên Quân vô cùng tức giận.
_Nếu các ngươi không mau chóng thả người, cuối đầu xin lỗi thì sẵn sàng mà nhận hình phạt của bọn ta đi.
Đạo Hạnh Thiên Tôn vuốt râu, ra lệnh.
Mẹ kiếp, không ngờ bọn người này lại vô sỉ đến như vậy, Hoàng Minh chửi thầm trong lòng. Những tưởng chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn mới mặt dày thôi, nhưng không ngờ hắn lại truyền dạy cho cả những môn nhân của mình.
_Xin ba vị sư thúc hãy bình tĩnh nghe ta giải thích. Các vị đạo hữu của Xiển Giáo đây vì giúp cho phản tặc Vi Tử Khải nên mới ra cớ sự như vậy, ta xin cam đoan sau khi xét xử sẽ thả bọn họ nguyên vẹn trở về.
Kiếm Tu lúc này buộc lòng phải lên tiếng. Lão không muốn thấy mấy người Thiên Quân xung đột với ba người này, mặc dù bên này có vẻ đông hơn, nhưng có thêm nữa cũng chưa chắc là đối thủ của ba người kia.
_Chờ các người xét xử? Nực cười, môn nhân Xiển Giáo bọn ta mà cần đến phiên các ngươi xét xử ư? Đừng nhiều lời, giao nộp người, dập đầu nhận tội hoặc chịu trận, các ngươi chọn cái nào?
Mẹ kiếp, như thế này thực sự quá vô sỉ rồi, Hoàng Minh thực sự rất nghiên cứu xem da mặt của mấy tên Xiển Giáo này làm bằng gì, thực sự quá dày đi. Những người khác cũng cảm thấy vô cùng tức giận, nếu là thả người đi, bọn hắn cũng không ý kiến nhiều, nhưng bắt bọn hắn dập đầu nhận lỗi ư? Ai là người sai, tất cả cũng rõ ràng rồi, thực sự là ép người mà.
_Các vị sư thúc, việc này hình như…
Kiếm Tu chưa kịp nói hết câu, đã bị Đặng Hoa cướp lời.
_Ba vị sư huynh, mau mau giải cứu bọn đệ, Nhất Hoa muội và Long Cô muội bị thương rất nặng, hơn nữa Tiết Ác Hổ sư điệt còn bị chặt mất một cánh tay.
Ba người kia nghe Đặng Hoa hét lên mới để ý. Giữa những người bị trói, có hai cô gái đang bất tỉnh, đó chính là Nhất Hoa và Long Cô. Nhất Hoa chính là người mà Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân lâu nay vẫn luôn đeo đuổi, mấy tháng trước đã đồng ý cùng hắn kết thành đạo lữ, nhưng nhìn nàng xem, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ mặt mũi dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, trên vai còn có một vết máu lớn. Còn về Long Cô, chính là họ hàng xa với Hoàng Long Chân Nhân, mặc dù Yêu Tộc Giao Long sau khi chân chính biến thành rồng sẽ thành Long Tộc, tách biệt với yêu tộc nhưng hắn vẫn luôn rất chiếu cố đến nàng từ trước tới nay. Ngoài ra còn có một nam nhân chỉ còn một tay, mặc dù máu đã ngừng chảy nhưng có thể thấy được rằng hắn đang bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt vì mất quá nhiều máu chính là Tiết Ác Hổ, hắn với Hàn Độc Long chính là đệ tử của Đạo Hạnh Chân Nhân. Nhìn cảnh này khiến cho cả ba vô cùng tức giận.
_Khốn kiếp, là kẻ nào đả thương Nhất Hoa sư muội.
Thanh Hư Đạo Đức Chân Nhân gào lên.
_Sư huynh, chính là tên đeo mặt nạ kia.
Đặng Hoa vừa dứt lời, Hoàng Minh đã bị dính một chưởng, thân thể hắn bay ngược về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
_Để lại hai tay, hai chân, sau đó xin lỗi Nhất Hoa sư muội ta sẽ tha cho ngươi.
Hoàng Minh cảm thấy ngực đau buốt, hắn không ngờ khoảng cách của hắn với Thập Nhị Kim Tiên lớn như vậy, chỉ một chưởng của Thanh Hư mà hắn đã khổ sở như thế này rồi. Nhưng với bản tính quật cường, hắn quyết không bao giờ xin lỗi mụ điên ấy, hơn nữa để lại hai tay, hai chân thì có khác nào người chết đâu, đưa ngón giữa lên, Hoàng Minh khinh bỉ nói.
_Hắc hắc, đừng tưởng như thế này đã hù dọa được ta. Xin lỗi mụ điên kia ư, nằm mơ đi.
_Thằng nhóc, tốt lắm, chết đi cho ta.
Vung tay, Mạc Gia Bảo Kiếm cắm trên mặt đất bay về phía Hoàng Minh. Nhìn thanh kiếm bay tới, Hoàng Minh khổ sở cười, hắn bây giờ ngồi dậy còn khó khăn chứ nói gì là tránh được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT