Người ở dưới đài thấy mĩ nhân đi mất, liền ồn ào hét lên: “Mỹ nhân sao có thể đi như vậy, ra ngoài hát cho chúng ta một bài đi.”
“Không tệ, thật là khó gặp mỹ nhân a, ra ngoài uống với đại gia ta một chén a.”
“Muốn bao nhiêu tiền, đại gia ta hiện muốn nàng.”
“Mỹ nhân sao có thể cho ngươi hưởng một mình, gọi nàng ra ngoài để mọi người cùng nhau vui sướng.”
“Vừa nghĩ đến đem vưu vất như vậy áp dưới thân, lão tử liền hưng phấn, chậc chậc, tư vị kia khẳng định rất thoải mái.” Thô tục ảo tưởng….
“…”
Sau khi Thanh Ca biến mất, các loại thanh âm thô tục liên tiếp.
Thanh Ca xuất hiện liền khiến Trậm Nguyệt Hàn chú ý, bất kể là vì nàng gảy ra tiếng đàn tuyệt đẹp, hay là nàng hát ca khúc khác với người khác, hoặc là dung mạo thần bí sau tấm màn sa cũng làm cho Trạm Nguyệt Hàn sinh ra tò mò. Trong nháy mắt gió cuốn màn sa lên, thấy được dung nhan không chút tỳ vết của nàng, trong mắt hắn cũng lộ ra tươi cười xinh đẹp.
Bắc Thần Tầm vẫn thất thần nhìn phương hướng Thanh Ca biến mất, phục hồi tinh thần vỗ vỗ vai bạn tốt, “Như thế nào? Có thấy hay không? Sợ rằng cả Bắc Thần cũng không tìm ra được một nữ nhân có thể so sánh với nàng.”
Trạm Nguyệt Hàn không lên tiếng, bởi vì hắn đúng là cảm thấy nữ nhân này rất xinh đẹp. Cho dù là hậu viện đã trải qua tinh tế tuyển chọn cũng không bằng một phần vạn của nàng. Huống chi nàng còn có tiếng đàn tuyệt diệu cùng ca khúc mới lạ kia. Nếu không, chỉ bằng nhan sắc thì hắn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với nàng. Phải biết rằng có lẽ không có ai có thể có cầm kĩ sánh được với nàng. Nữ nhân dù biết đánh đàn hát khúc, kia cũng không có gì bất đồng với các nữ nhân khác. Hắn cảm thấy hứng thú, chính là lúc màn sa vén lên, hắn ngoại trừ nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc, còn nhìn thấy Thanh Ca tựa như lạnh nhạt, tựa như khinh thường, tựa như cười nhạo, hơn nữa lại tựa như xem cuộc vui, dường như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của nàng. Một người đặc biệt như vậy mới có thể khiến hắn sinh ra nồng đậm hứng thú với nàng.
Trên võ đài, sau khi Thanh Ca biến mất sa màn liền tự động tách ra thu vào hai bên. Sau đó Ngữ Tình liền lên đài nói với đám đông hỗn loạn: “Các vị công tử đại gia, Nguyệt Nhi cô nương của chúng ta biểu diễn là có quy định, Nguyệt Nhi cô nương mỗi tháng chỉ lên đài biểu diễn một lần, cũng chính là ngày mười lăm hàng tháng, mỗi lần chỉ biểu diễn một khúc. Tân lão bản của chúng ta còn quy định, ngày Nguyệt Nhi cô nương biểu diễn, công tử đại gia muốn xem Nguyệt Nhi cô nương biểu diễn thì khi vào Phong Nguyệt lâu phải nộp mười lượng bạc.”
Lời vừa dứt, đám động lập tức ồn ào: “Không phải chỉ là nữ tử thanh lâu hay sao, quy củ nhiều như vậy.”
“Đúng vậy, vào kỹ viện còn muốn nộp bạc, lão tử đây là lần đầu nghe thấy.”
“Mười lượng nhiều như vậy, Phong Nguyệt lâu các ngươi không bằng đi cướp đi?”
“Có tin gia đập nát Phong Nguyệt lâu của các ngươi hay không?”
Ngữ Tình cười nói: “Nghe các vị đại gia nói, Phong Nguyệt lâu chúng ta chỉ là tiểu bổn, sao có thể phiền ngài động thủ a. Chẳng qua Nguyệt Nhi cô nương xinh đẹp tất cả mọi người đều rõ, một người như vậy sợ rằng toàn bộ thiên hạ cũng tìm không ra mấy người có thể sánh ngang với nàng, muốn gặp đương nhiên quy củ phải nhiều thêm một chút. Nhưng các vị đại gia nghĩ xem, nếu mọi người ngay cả quy củ nho nhỏ này của Nguyệt Nhi cô nương mà các vị cũng không tiếp nhận, đây không phải là để cho mỹ nhân cảm thấy ngài không phóng khoáng nhan. Phải biết rằng người vào Phong Nguyệt lâu đều là người gia sản kết sù, sao có thể để ý món tiền nhỏ như vậy. Hơn nữa Nguyệt nhi cô nương của chúng ta cũng không có bán thân cho tân lão bản, nói cách khác nàng không hoàn toàn là cô nương của Phong Nguyệt lâu, nếu ngài đập nát lâu, nàng có thể đi đến thanh lâu khác, cho nên bất kể như thế nào đều không ảnh hưởng đến nàng. Mà các vị đại gia nếu để Nguyệt Nhi cô nương nhìn thấy thành ý, nói không chừng Nguyệt Nhi cô nương sẽ muốn theo ngài về nhà, đến lúc đó không phải ngài muốn nhìn lúc nào thì nhìn lúc đó sao?”
Dưới đài lại có không ít người không nhịn được quát: “Ít nói nhảm, ngươi cứ nói thẳng một đêm của nàng bao nhiêu bạc?”
Ngữ Tình cười dài nói: “Về việc này Nguyệt Nhi cô nương cũng có quy định, muốn một mình gặp nàng thì phải xem các vị ai có thành ý hơn, người nào đưa bạc khiến Nguyệt Nhi cô nương hài lòng, dĩ nhiên là sẽ cùng ngài chung độ lương tiêu. Bất quá, giá khởi điểm là mười vạn lượng bạc.” Câu nói cuối cùng Ngữ Tình cố ý thả chậm ngữ điệu, tiểu tâm dực dực nhìn quanh mọi người đang biến sắc dưới đài.
Ngữ Tình không cho mọi người có cơ hội mở miệng nói tiếp: “Mọi người thấy dung mạo Nguyệt Nhi cô nương chúng ta tuyệt đối là tuyệt sắc, mặc dù nhiều bạc một tí, nhưng các vị đại gia thử nghĩ xem, có thể cùng Nguyệt Nhi cô nương chung độ lương tiêu, kia muốn nàng như thế nào thì còn phải xem ở các vị công tử đại gia. Nguyệt Nhi cô nương là mỹ nhân khó có được a, cả Thương Khung Đại Lục chỉ sợ cũng tìm không ra người đẹp hơn như vậy, bạc này tuyệt đối giá trị a.”
Mọi người nghe nói chỉ cần đưa ra bạc lớn hơn, nghĩ mỹ nhân thế nào cũng có, liền có người lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, phảng phất đã đem Nguyệt Nhi đặt dưới thân, tùy ý bọn họ đùa giỡn.
Dưới đài những con em quan lớn hoặc là người nhà buôn bán, lập tức phía sau tiếp phía trước hô giá, sợ kêu muộn một chút sẽ chắp tay đem mỹ nhân như vậy tặng cho người khác.
“Ta ra mười vạn lượng.”
“Hai mươi vạn.”
“Lão tử ra ba mươi vạn.”
“…”
“Ta ra 50 vạn lượng.” Một lão nhân gần 50 ra giá.
“Ngươi đã ở tuổi này, còn muốn tranh giành, ngươi được không?” Một người trẻ tuổi đánh giá lão nhân mấy lần, khinh thường nói.
“Ngươi quản ta có được hay không, chỉ cần ta ra giá cao hơn, Nguyệt Nhi cô nương còn không phải hầu hạ ta.” Lão nhân trả lời.
Ngữ Tình nhìn cuối cùng không có ai nguyện ý ra giá nữa, dù sao 50 lượng đã coi là thiên giới. Lúc trước Phong Nguyệt lâu chỉ sợ mấy năm liền cũng không kiếm ra được nhiều bạc như vậy, lập tức hỏi: “Còn có ai ra giá cao hơn 50 vạn lượng hay không. Nếu không, đêm nay của Nguyệt Nhi cô nương sẽ thuộc về đại gia này.” Trong lòng nàng tuyệt không vì Thanh Ca gặp phải lão đầu như vậy mà lo lắng. Chẳng qua là tò mò không biết Thanh Ca sẽ đối phó với lão đầu này như thế nào. Nàng hy vọng không nên quá mức, tránh cho ngày mai không có đại nhân, thì không tốt lắm.
“Một trăm vạn lượng.” Bắc Thần Tầm thương tiếc vận mệnh giai nhân sắp bị một lão đầu chà đạp, đang chuẩn bị ra giá, không nghĩ tới lại bị người khác nhanh chân cướp mất, mà người này không ai khác là Trạm Nguyệt Hàn xem nữ nhân như đồ chơi.
“Hàn, sao vậy? Ngươi cũng coi trọng nàng, ngươi không phải xem thường nữ nhân nhất sao? Thế nhưng vì Nguyệt Nhi cô nương này mà hao tổn một trăm lượng bạc, ngươi thật sự là Trạm Nguyệt Hàn ta biết sao?” Bắc Thần Tầm tò mò nhìn bạn tốt, giống như đang nghiên cứu một loài động vật kì lạ.
Trạm Nguyệt Hàn có chút chột dạ né tránh tầm mắt nghiên cứu của Bắc Thần Tầm, giả vờ uống rượu trong tay để che dấu đáy mắt không được tự nhiên.
“Ai, mặc dù ta cũng coi trọng Nguyệt Nhi cô nương kia, nhưng nếu hảo huynh đệ ngươi khó được coi trọng một nữ nhân, ta làm sao nhẫn tâm đoạt thứ người yêu thích chứ?” Bắc Thần Tầm rất bất đắc dĩ nhìn Trạm Nguyệt Hàn, một bộ vì huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống.
Trạm Nguyệt Hàn hoàn toàn không nhìn Bắc Thần Tầm giả vờ, đứng trước cửa sổ, nhìn về phía Ngữ Tình dưới lầu.
Dưới lầu, tất cả mọi người kinh hãi nhìn về phía căn phòng của Trạm Nguyệt Hàn ở lầu hai. Không ngờ có người thậm chí ra một trăm vạn lượng bạc để mua một đêm của một nữ tử thanh lâu. Này chỉ sợ trước không có tiền lệ, sau cũng không có mấy người vượt qua. Phải biết rằng, một trăm lượng có thể chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu, nhưng người này chỉ mua một đêm mà thôi. Bởi vậy, Nguyệt Nhi cô nương của Phong Nguyệt lâu liền vang danh. Nàng khuynh quốc khuynh thành chi tư, nàng ca nghệ tài tình, còn có những quy định kỳ quái của nàng ở Phong Nguyệt lâu, cùng với giá trị một trăm lượng lần đầu tiên lên đài……. Đã thành đề tài của các trà dư tửu quán. Thế nên, Thanh Ca đã vang danh ở Thương Khung Đại Lục.
Ngữ Tình cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn, sau khi ngây ngốc, lập tức nói: “Vị gia này ra giá một trăm lượng bạc, còn có ai ra giá cao hơn một trăm lượng hay không, nếu không, đêm nay của Nguyệt Nhi cô nương chính là của vị gia này.”
Ngữ Tình thấy không có ai lên tiếng nữa, tiếp tục nói: “Nếu không có ai ra giá, vậy Nguyệt Nhi cô nương chính là của vị gia này, bây giờ Nguyệt Nhi cô nương cũng có chủ, kính xin các vị đại gia tiếp tục thưởng thức các cô nương biểu diễn, mong rằng các vị gia vui vẻ.” Ngữ Tình nói xong, liền hướng đến nhã gian của Trạm Nguyệt Hàn mà đi.
Bắc Thần Tầm nhíu máy, mập mờ nói: “Hưởng thụ cho tốt, bất quá nhớ ôn nhu một chút với mỹ nhân a, ha ha ha……”
“Lăn đi.” Trạm Nguyệt Hàn trợn mắt nhìn bạn tốt một cái, sau đó dưới sự hướng dẫn của Ngữ Tình đi đến hậu viện.
Ngữ Tình dẫn Trạm Nguyệt Hàn đến tiểu lâu của Thanh Ca, nàng gõ cửa phòng “cốc, cốc”.
“Vào đi.” Trong phòng Thanh Ca đã sớm thay bộ bạch y như tiên nhân thanh nhã xuất trần dùng để biểu diễn ra, đổi lại quần áo lụa mỏng lộ vai màu đỏ nóng bỏng. Một đôi vai mê ngườ lộ ra bên ngoài, bên trong là một chiếc áo vừa người và la quần, đêm vóc người nóng bỏng phác thảo hoàn toàn. Đối với thời đại bảo thủ như bây giờ mà nói, trang phục của nàng như vậy ngay cả nữ tử phong trần cũng không dám mặc. Chỉ có thể dùng lớn mật để hình dung nàng.
Ngữ Tình đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thanh Ca đang ngồi trên bàn một mình, trong tay còn bưng một ly rượu, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng rất hưởng thụ, “Cô nương, vị này là đại gia ra giá một trăm vạn lượng bạc, là công tử ra giá cao nhất đêm nay, cho nên Ngữ Tình dẫn hắn tới đây.”
“Biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Thật ra thì Thanh Ca sau khi xuống đài vẫn ở trong một căn phòng trang nhã ở lầu hai. Hết thảy phát sinh bên ngoài, Thanh Ca đều biết nhất thanh nhị sở, đương nhiên cũng biết có người vì mua một đêm của nàng ra một trăm lượng bạc.
Ngữ Tình nghe vậy lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa thay bọn họ.
“Công tử không phải muốn cứ đứng như vậy nói chuyện phiếm với Nguyệt Nhi chứ?” Thanh Ca mở miệng nói.
Thanh Ca lúc này mới đánh giá Trạm Nguyệt Hàn vừa rồi vẫn đứng phía sau Ngữ Tình. Mày kiếm, sống mũi kiêu ngạo, lợi nhãn tràn ngập tàn khốc, còn có khuôn mặt không chút thay đổi. Hắn không biểu cảm giống như mọi việc không liên quan đến mình, cảm giác rất ngạo nghễ khí phách. Người như vậy hẳn nên khinh thường đi dạo kỹ viện mới đúng.
Trạm Nguyệt Hàn nghe vậy đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Lúc Thanh Ca đánh giá hắn, hắn cũng quan sát nàng. Nàng bây giờ toàn thân y phục lớn mật màu lửa đỏ, hợp với khuôn mặt vị rượu hun đỏ ửng, không giống lúc trên đài thuần khiết, mà quyến rủ mê người. Khiến hắn không giải thích được là vừa rồi nữ nhân gọi Ngữ Tình kia trước mặt nàng dường như rất cung kính. Làm hắn nghi ngờ, một nữ tử thanh lâu sao lại có đãi ngộ như thế. Hiển nhiên hắn cũng không tin lúc nãy là do Ngữ Tình diễn kịch.
“Không biết công tử xưng hô thế nào?” Thanh Ca thu hồi tầm mắt đánh giá, rót rượu cho Trạm Nguyệt Hàn.
“Trạm Nguyệt Hàn.” Trạm Nguyệt Hàn vẫn bộ dáng lạnh lùng, đơn giản đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT