Hoài Na nhìn dĩa bánh dẻo hình con thỏ trắng ở trên bàn mà hai mắt sáng long lanh mơ màng, nước miếng nhỏ giọt, của mình, tất cả chỗ này là của mình, là của mẫu hậu cho mình, cô hí hửng cười tươi như nhựa sống, nắm lấy tà áo chụm lại trút hết dĩa bánh vào bên trong rồi chạy ra sân cỏ ngồi xuống ghế, buôn nhẹ tay, bánh đổ hết lên bàn đá ngọc, cô thích thú cầm lấy chúng xếp thành một vòng tròn.
Nhan Y Dung cười ngượng ngạo nhìn Hoài Na mà chẳng biết nói gì, bà rầu rỉ thở dài, đôi mắt xinh đẹp chớp nhẹ quay sang nhìn về phía hai người đang đi tới, Thiên Diệu Cung cùng Liễu Lam Thu đi đến hành lễ:
Nhan Y Dung nhướng mày nhìn đến nét mặt của hai người, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, chắc vì chuyện của Hoài Na mà hai đứa nó không được tự nhiên, bà quay sang nhìn Hoài Na cất cao giọng gọi:
- Hoài Na, con lại đây? Mau tới hành lễ với đại huynh và đại tẩu của con đi.
Hoài Na cầm lấy hai con thỏ, cô ngẩng đầu chuyển tầm mắt tới chỗ Nhan Y Dung, liếc qua bên cạnh, hai mắt trợn lên nhìn thẳng không chớp, ông chú và bà chị xinh đẹp tại sao lại ở đây?
Hoài Na ngây người đến nửa ngày mới phun ra một câu lạnh lùng:
- Con bận rồi, để hôm khác có được không?
Nói xong Hoài Na xoay lưng, tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy con thỏ, để mặc cho ba người kia đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt trở nên tối sầm, Nhan Y Dung trầm mặc không nói, bà lộ ra gương mặt tràn đầy ảo não, con bé này thật là hết thuốc chữa mà, bao nhiêu quy cũ nó đều quên hết, phải nhanh chóng gởi nó đến Đông các điện Đại học sĩ mới được.
Thiên Diệu Cung thu hồi vẻ mặt uể oải, chàng cố làm ra vẻ mặt tươi cười, thâm trầm nói:
- Mẫu hậu, Hoài Na muội ấy mất ký ức, có lẽ không nhớ được gì, con nghĩ cứ từ từ cho muội ấy học lại quy cũ.
Nhan Y Dung thở dài sau đó chống tay đứng dậy, bước hai bước bà nhẹ nhàng nói:
- Con nói phải, Hoài Na con bé...
Nhan Y Dung nhìn Hoài Na mà nghẹn đi cả lời nói, Hoài Na ngồi xuống sân cỏ, cô ngã người ra sau, hai tay nắm lấy con thỏ giơ lên cao cười tít cả mắt, Thiên Diệu Cung mỉm cười đi tới chỗ Hoài Na, chàng ngồi xổm xuống giựt lấy con thỏ trong tay Hoài Na đưa lên miệng cắn một miếng đứt đầu.
Nhìn bàn tay trống trơn, Hoài Na ngồi bật dậy quay ra sau, hai mắt mở to trơ ra như cá chết, bé thỏ xinh đẹp như vậy mà bị ông chú ăn thịt, cô tức giận đến xanh tím mặt mày quát thẳng vào mặt Thiên Diệu Cung, những tia nước miếng văng ra tùm lum:
- Nè cái ông chú biến chất kia, sao lại ăn con thỏ của người ta hả?
Thiên Diệu Cung nuốt xuống miếng bánh, lập tức bị nghẹn một nửa, chàng khó thở đưa tay dùng sức vỗ ngực vài cái, khóe miệng run run mấp máy mãi mới nói nên lời:
- Khụ... khụ... cái... cái gì? Biến... biến chất... Hoài Na, muội dám nói ta như vậy sao?
Hoài Na vội giựt lấy nửa con thỏ trên tay Thiên Diệu Cung, cô xô Thiên Diệu Cung ngã ra phía sau, Nhan Y Dung giật mình đi nhanh tới quát lớn:
- Hoài Na, con thật vô lễ, sao con có thể đẩy ngã đại huynh của mình.
Liễu Lam Thu chạy nhanh tới dìu Thiên Diệu Cung đứng lên, lo lắng nói:
- Thái tử, chàng có sao không?
Thiên Diệu Cung nhếch môi mỉm cười, chàng im lặng không nói gì, trong lòng đã sớm có một tia hứng thú, từ đây về sau chắc sẽ dui lắm a.
Hoài Na nắm chặt lấy nửa con thỏ, cô sợ hãi nhìn Nhan Y Dung với hai mắt long lanh vô tội, nước mắt rưng rưng chờ chực chảy xuống, cùng lúc đó thái dám đứng ở cửa khuôn viên cất lên giọng dõng dạc, dứt khoát:
- Hoàng thượng giá lâm, các vị quý phi giá lâm, các vị hoàng tử, hoàng tử phi giá lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT