Đồ biến thái, đồ biến thái, đồ biến thái ... ba chữ này phóng to lên ở trong đầu Thượng Quan Kỳ, từng chữ, từng chữ như một tảng đá lớn đè lên người chàng.

Thượng Quan Kỳ đạp mạnh cửa nhà xí đi ra, thấy hai bên hành lang trống trơn, không có một bóng người, chàng tức giận nắm chặt tay, gân xanh gân đỏ nỗi lên khắp người, máu tức dồn hết lên não, cái gì mà đồ biến thái cơ chứ, rốt cuộc là ta biến thái hay là nàng biến thái, chàng hừ lạnh nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, bất giác chàng cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân mình, khóe miệng giật giật run run, sắc mặt có chút cứng ngắc, nàng ta rốt cuộc là đã thấy qua cái gì chưa, nghĩ đến đây, chàng rùng mình không muốn nghĩ thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.

Đi qua dãy hành lang của ngự hoa viên, chàng nhìn thấy tên thuộc hạ thân tín nhất của mình đang ngồi tâm sự, cười nói vui vẻ với một cung nữ, mặt chàng lập tức đen như lọ nồi, chàng mím chặt môi, sát khí đại thịnh đi đến giơ chân lên đạp cho tên thuộc hạ một đạp vào lưng "bốp" khiến cho hắn bất ngờ ngã úp ra đất , cô cung nữ nhất thời hoảng hốt đưa hai tay ôm lấy miệng la lên một tiếng:

- Ahh ...

Thượng Quan Kỳ tức giận hằn học hét lên:

- KHA TRIỂN QUÂN, ta bảo ngươi canh chừng trong lúc ta đi nhà xí mà ngươi dám trốn đến đây sao?

Kha Triển Quân sợ tới xanh mét mặt mày, anh bò dậy xoay người cúi đầu lắp bắp:

- Vương ... vương gia ...

Thượng Quan Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Kha Triển Quân, sát khí dâng trào, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, lạnh lẽo nói:

- Ngươi, tới đây.

Kha Triển Quân toát mồ hôi lạnh, không ngừng nói với giọng lắp bắp:

- Vương ... vương gia ... xin tha mạng ... thần hứa ... lần sau sẽ không dám nữa ...

Thượng Quan Kỳ bẻ khớp ngón tay, đáy mắt nổi lên một tia cười lạnh, cung nữ đứng bên cạnh sợ đến mức lập tức nhún người hành lễ cáo lui, thoáng chốc chỉ còn lại hai thân ảnh đứng ở trước sân ngự hoa viên.

Thượng Quan Kỳ tiến tới, Kha Triển Quân lắc đầu lia lịa, sợ hãi rụng rời, miệng lắp bắp:

- Đừng ... đừng mà vương gia ...

"bốp ... bốp ... binh ... binh ... bụp ... bụp".

Thượng Quan Kỳ hừ lạnh phủi tay bỏ đi, Kha Triển Quân nằm xụi lơ dưới đất, toàn thân không ngừng co quắp, mắt nảy sao, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, mắng thầm:

- Là kẻ nào chọc giận vương gia để ta lãnh hậu quả thế này, ta rủa ... ta rủa ...

Hoài Na ngồi ở trên cây "hắc xì" một tiếng, cô lấy tay quẹt quẹt mũi rồi há miệng ngáp lớn, hai mắt lim dim buồn ngủ từ từ mở ra, chép chép miệng lẩm bẩm:

- Tại sao lâu như vậy rồi mà mấy chị cung nữ không tìm thấy mình?

Cô đợi ... đợi mãi ... đợi cho đến khi hai mắt nhắm lại ngủ gật ở trên cây.

Ngọn gió chiều đủng đỉnh thổi về, ánh hoàng hôn lặng lẽ tắt dần, ánh sáng bắt đầu chuyển sang những gam màu tối tăm, hoàng cung bắt đầu thắp lên những ánh đèn, Lãnh Hạo Nam mặc bạch y trường bào bước ra khỏi phòng, chàng đi tản bộ dưới hàng liễu rũ, từ chàng tỏa ra sức lôi cuốn kỳ lạ, một mỹ nam phong thái âm tàng bất lộ xinh đẹp hơn hoa, từng đợt gió thổi bay vạt áo chàng, bàn tay chàng khẽ chạm vào thân cây liễu, sau đó là tiếng gãy răng rắc, một vật thể lạ rớt xuống đè chàng ngã lăn ra đất "rầm".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play