Hôm nay tôi gặp một cô nàng dễ thương. Hoặc ít nhất là ban đầu khá dễ thương. Nhưng rồi cô ta mở miệng, và mọi thứ đảo lộn hết. Dám cả gan nói tôi cướp mất điều ước của cô ta, nghĩa là quái quỷ gì vậy chứ. Cứ ở đó mà nói rất kênh kiệu, tiểu thư. Đồ điên! Cô ta cầm trong tay đâu có tầm mười bảy cái donut. Cặp mông trông cũng xinh. Ngay lúc này hẳn là nó đang được nới to thêm.

Tôi ngồi lên ghế bành trong căn hộ giờ không còn trống trơn nữa và lấy phần sandwich trứng-salad ra. Ngay khi tôi định cắn miếng đầu tiên, thì có tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa. Thật kinh ngạc và khiếp đảm – đó chính là cô ta. Cô nàng điên khùng ăn donut và ước bằng lông mi tôi gặp ở cửa hàng dưới lầu.

“Chào, tôi là hàng xóm của cậu, tôi giữ vài lá thư của cậu”, cô ta nói. Rồi bỗng nhận ra tôi. “Là cậu? Cậu sống ở đây?”

“Đúng, tôi sống ở đây.”

“Cậu là gã thiểu năng đó?”

“Gã gì?”

“Không có gì.”

“Vậy, chúng ta là hàng xóm?”, tôi hỏi vói vẻ làm-ơn-đừng-là-thật.

“Đúng. Vậy nên… thế đó. Thư của cậu đây”, cô ta nói. “Cậu nên chú ý hơn tới người bà đáng thương của mình. Và nếu là cậu, tôi sẽ không dùng cái bàn chải đó đâu”.

Cô ta mở thư của tôi?

“Cô mở thư của tôi?”

“Đại khái vậy.”

“Yeah, có vẻ thế.” Cô ta không chỉ mở thư của tôi. Cô ta xé hẳn ra luôn. Không thèm cẩn trọng gì cả. Cứ như thể một con chó nhào vào đó tìm khúc xương. “Đó là tội danh xúc phạm ở mọi bang, cô biết không.”

“À, và tôi cũng mượn một ít tiền”, cô ta nói thêm, một cách thản nhiên.

“Cái gì?”

“Bà của cậu gửi cho cậu mười đô. Tôi mượn tạm, vì tôi đang đói. Nhưng tôi sẽ trả lại. Hứa đấy.”

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ hơi sốc thôi. Cô mở thư của tôi, và còn trộm tiền trong đó?”

“Tôi không trộm, tôi chỉ mượn thôi. Tôi nói tôi sẽ trả lại rồi, đúng không?” Cô ta toát ra vẻ đường bệ, như thể chính tôi mới có lỗi vì khiến cô ta sinh ham muốn đối với một ít tiền.

Tôi nhìn qua vai cô ta, như thể lời giải thích đang lết theo sau cô ta vậy. “Kỳ cục thật đấy”, tôi nói.

“Không hẳn. Không kỳ cục đến vậy. Nếu tôi lấy nó ra, tè lên rồi trả cho cậu, thế mới gọi là kỳ cục. Tôi thì chỉ mượn thôi, sẽ trả lại. Tôi có thể đến ATM ngay lúc này nếu cậu muốn.”

“Được rồi.”

“Tôi vẫn còn một cái donut. Tôi sẽ trả lại cậu mười đồng cùng một cái donut – xem như lãi suất.”

“Cô cứ giữ cái donut.”

“Được”, cô ta đáp.

“Được”, tôi đáp lại.

“Và anh không cần cảm ơn về mấy lá thư.”

Rồi cô ta huỳnh huỵch quay về căn hộ của mình – nó tình cờ lại ngay bên cạnh căn hộ của tôi. Đúng là đồ quái vật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play