Hôm nay tôi trở về căn hộ của mình. Tới khi sắp xoay chìa, tôi mới nhớ ra mình không còn là chủ nhân của nó nữa. Thế nên tôi rời đi, rời khỏi nơi từng là căn hộ của mình, ngay lúc đó thì điện thoại kêu. Tôi nghe máy.

“Em biết anh sẽ đổi ý”, Sarah nói. Tôi ngẩng nhìn, thấy cô ấy đứng bên kia cửa sổ. Tóc buộc đuôi ngựa, đúng kiểu tôi luôn thích. Đó là hồi mà ở cô ấy vẫn còn những điều để tôi thích. “Ít tóc hơn… rõ mặt hơn”, tôi luôn nói vậy. Tôi vẫy tay chào.

“Em đang định đi tắm”, cô ấy nói. “Muốn cọ lưng cho em không?”

“Chào”, tôi ngượng ngùng lên tiếng. “Khỉ thật, Sarah… anh xin lỗi. Anh không đổi ý. Anh rất mệt. Anh vừa trải qua một chuyến bay dài, đầy bực bội. Anh quay về đây vì thói quen thôi.”

“Vậy sao, đồ khốn nạn. Tôi sẽ thay ổ khóa.” Cô ấy treo máy, đóng sầm cửa sổ, rồi khiến tôi choáng váng khi chĩa cả hai ngón tay giữa về phía tôi. Tôi vẫy chào tạm biệt, cảm thấy cực kỳ, cực kỳ tuyệt vời vì đã chia tay, rồi đi về phía tàu điện ngầm.

Trên đường, tôi thấy một chiếc xe cứu thương cùng đám đông đứng xem nhân viên cứu thương thận trọng đưa một người lên cáng. Tôi lắc đầu kinh tởm, tiếp tục đi. Tôi ghét việc đó. Mọi người đi chậm lại để xem vụ va chạm hoặc dừng lại nhìn chăm chăm vào nỗi xui xẻo của người khác. Đó là sự tò mò bệnh hoạn, một nghiệp chướng tồi tệ. Ai biết được chứ? Có thể một ngày nào đó chính họ sẽ bị cáng đi, và những người khác đứng nhìn.

Tuy nhiên, có một điều tôi luôn làm mỗi khi nhàn thấy tàn cuộc của một vụ đụng xe hoặc một mối quan hệ mình vừa bỏ lại. Khi trông thấy ánh đèn nhấp nháy trên xe cứu thương, tôi lập tức sẽ nghĩ tới từng khoảnh khắc trong cuộc đời người đó, hoặc cuộc đời của tôi, dần hướng tới khoảnh khắc hiện tại.

Cuộc đời bạn luôn được tính toán theo cách nào đó khiến cho bạn bước tới trước mũi xe vào đúng giây phút ấy. Và người lái xe cũng phải đang lái chiếc xe tới điểm đó vào đúng lúc. Ngay lúc này, tôi đang nghĩ về cuộc đời mình, về mọi điều mình từng làm góp phần đưa tôi tới đây. Bước khỏi một mối quan hệ thất bại, một căn hộ rẻ tiền.

Vì lý do nào đó chỉ mình Chúa cùng những kẻ thực thi tại các bộ tra tấn trên toàn thế giới mới biết, đột nhiên trong đầu tôi vang lên nài Unchained Melody của Righteous Brothers. Một bài hát đã bị hủy hoại cùng với nghệ thuật làm đồ gốm – để đón chào thế hệ sau, đến cùng bộ phim Ghost. Bộ phim tôi từng bị ép xem cùng cả nghìn lần bởi – bạn đoán xem – Sarah.

“Oh… my love… my darling… I’ve hungered… for… your touch…” Câu tiếp theo của bài hát nói về việc thời gian trôi thật chậm. Có thể nó sẽ không trôi đi chậm đến vậy nếu bạn có thể… nói cho hết… bà nó… một… câu.

Tôi vừa nghĩ tới lần đầu tiên yêu một cô gái vừa nghĩ tới một bài hát. Ngôi nhà của gia đình Becket. Họ là bạn của gia đình tôi, và vẫn còn một tấm thảm lông xấu xí. Lúc đó tôi mười một tuổi, Sheryl Becket thì mười ba. Khi tôi đi ngang phòng cô ấy, cô ấy đang mở bài Cars của Gary Numan, vùa nhảy quanh phòng, vừa hát theo. Sheryl không thấy tôi, nhưng tôi nghĩ cô ấy là người con gái duyên dáng nhất thế giới. Với giọng hát hay nhất thế giới. Và tôi yêu bài hát. Mặc dù, thực sự, đó không phải là màn biểu diễn đỉnh cao về thanh nhạc thời niên thiếu của cô ấy. Khoảnh khắc đó không những cho tôi thấy sức hút của âm nhạc đối với nữ giới… mà còn khiến tôi muốn học lái xe.

Tôi nghĩ đến lần đầu tiên hôn một cô gái. Maggie Stanhope. Cô ấy dán một miếng băng vết thương ở cằm để che mụn. Làm sao cô ấy lại nghĩ rằng một miếng băng trông sẽ đỡ khả nghi hơn chứ. Chúng tôi mười ba tuổi, đang cùng chơi tại nhà người bạn của cô ấy – Monica Seller. Maggie dẫn tôi vào chiếc tủ của Monica, và hôn tôi một cái. Tôi vẫn có thể cảm nhận được hương vị kẹo gôm của loại son môi cô ấy dùng.

Bấy giờ radio đang phát bài Alison của Elvis Costello. Khi ông hát câu “My aims is true”, tôi nghĩ tới một mục tiêu rất tuyệt vời – đôi môi của cô ấy, thứ mà tôi nên nhắm thật chuẩn để đặt nụ hôn trúng vào hồng tâm. Giờ tôi nghĩ tới lời hứa ẩn trong nụ hôn đó – cùng nụ hôn với mọi cô gái khác sau Maggie – với một hy vọng giống nhau, nhưng càng về sau, nhưng càng về sau, những nụ hôn lại càng trở thành thảm họa.

Tôi nghĩ tới lần đầu tiên bị đuổi việc. Lúc đó tôi đang rửa chén mười một tiếng mỗi ngày. Ngày này sang ngày khác, trong một căn bếp không có điều hòa. Quần áo bám dính vào người. Thứ duy nhất tôi được uống miến phí là nước soda. Không phải soda. Nước soda.

Sếp tôi thi thoảng lại đi vòng quanh, nhấp một ngụm nước soda để đảm bảo nó không phải 7-UP đúng chuẩn. Mỗi lần ông ta nhấp một ngụm, tôi sẽ quẳng ly nước đi, vì không muốn bị dính vi khuẩn hoặc các thứ chỉ-Chúa-mới-biết sinh sôi từ miệng ông ta. Ngày nọ ông ta lại đi kiểm tra, nhấp một ngụm. Tôi quẳng ly đi. Rồi, đinh ninh trong ít lâu nữa ông ta sẽ không kiểm tra tiếp, tôi rót một cốc 7-UP. Năm phút sau, ông ta lại nhấp một ngụm, và tôi tiêu đời, Tôi điên cuồng tới mức ngay sau khi bị ông ta đuổi việc liền chạy đến Kmart – nơi duy nhất mở cửa tới quá chín giờ tối – và mua đĩa nhạc mới Tears for Fears[1].

[1] Nghĩa là Nước mắt cho những nỗi sợ hãi.

Khi về đến nhà, tôi mở bài Mad World[2] hết lần này tới lần khác, vùi mình trong tâm trạng tự thương cảm. Tôi đã trở thành kẻ chu du đơn độc trong thế giới đầy những giấc mơ vỡ nát, và dường như không một bài hát nào lại phù hợp hơn thế để cùng đồng hành trên chuyến đi này.

[2] Nghĩa là Thế giới điên cuồng.

Không hiểu sao tất cả những khoảnh khắc quan trọng trong đời tôi đều liên quan đến âm nhạc. Cứ như thể đời tôi là một bộ phim của John Hughes, và có người phải ngồi ghép nhạc nền cho hoàn hảo.

Buổi hòa nhạc đầu tiên của tôi mang tên KISS. Sự kiện này dẫn tới việc tôi mua một chiếc guitar điện, rồi dẫn tới việc tôi lập ra ban nhạc vớ vẩn đầu tiên của mình. Từ đó tôi phát hiện ra rằng con gái rất ấn tượng với những anh chàng chơi guitar – dù họ chơi cho ban nhạc cực kỳ vớ vẩn. Điều này đưa tôi tiến tới sự nghiệp nâng đỡ cho những tay chơi guitar khác cùng ban nhạc vớ vẩn của họ. Tiếp đó dẫn tới một buổi trình diễn vào đêm Giao thừa năm 2002 tại Roseland cùng một nhân vật xa lạ với tâm lý bất ổn, nhưng đầy tích cực bấy giờ, Sarah. Cô ta chạy đến bên tôi vào giữa đêm, đòi tôi hôn cô ta. Sau khi hôn thì tôi sống cùng cô ta rồi phát hiện ra cô ta là kẻ điên khùng thích nổi cơn tam bành và la hét, dẫn tới việc tôi bỏ cô ta, dẫn tới việc…

Rồi dẫn tới đây. Ngay chỗ này, khi tôi đi xuống những bậc thang tàu điện ngầm, sau khi bị hất văng ra khỏi căn hộ của cô ta. Một đường tiến rất thẳng từ đó tới đây.

Nhưng bạn cũng thấy, đó không phải lỗi của tôi. Tôi thực ra nên kết tội KISS. Hoặc John Hughes.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play